Chương 20
Trốn ở sau bảng hiệu quán mì – Hà Sơ Tam bị Hạ lão đạo xách ra ngoài như diều hâu gắp gà con.
“Về đến nhà, ha?”
Trên mũi Hà Sơ Tam còn đeo một gọng kính vàng, nghiêm trang giải thích: “Tôi chưa ăn tối, ở đây có một quán mì, lập tức sẽ trở về đây.”
Hạ Lục Nhất vả lên ót cậu một cái. Mẹ nó, nói dối không chớp ha đồ chó! Ăn mì hết một giờ? Lừa mẹ mày chắc!?
Hà Sơ Tam bị hắn đập một cái mà lảo đảo, không hề hoang mang nâng kính mắt, nói với hắn: “Lục Nhất ca, chủ nhật ngày mai tôi phải tăng ca, không làm phiền anh.”
Hạ Lục Nhất hung hăng đập vào lưng cậu một cái, giống như trút hận nói: “Cút!”
Hà Sơ Tam kẹp túi công văn, thành thật cút. Bởi vì thăng chức tăng lương, nên trên người cậu đổi một bộ tây trang mới, nhìn bộ dạng như nhân mô cẩu dạng[1], rất có phong độ của một tinh anh.
(nhân mô cẩu dạng[1]: dạng chó hình người, dùng chỉ những người trông rất lịch sự phong độ nhưng bên trong lại hèn hạ, nhát chết)
Nhưng vì vóc dáng cao gầy, thân đơn bóng chiếc nên trông có phần cô độc. Từng bước chân chậm rãi rời đi, giống như bị hai cái bạt tay của Hạ Lục Nhất đập cho tàn phế.
Bước chân cậu chậm rì rì đi qua nửa con phố, quả nhiên không lâu sau phía sau truyền đến tiếng còi ô tô ‘Beep——beep——”.
Hạ Lục Nhất ngậm điếu thuốc kéo cửa sổ xe xuống, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Lên đây! Tôi đưa cậu về.”
……
A Bưu lái xe, A Vĩnh ngồi ghế phó đảm đương vị trí hộ vệ. Hà Sơ Tam và lão đại ngồi ở hàng ghế sau, không nói một tiếng.
Hạ Lục Nhất ngậm thuốc đạp cậu một cước: “Cười trộm cái gì! Chán sống!”
Hà Sơ Tam ngẩng đầu, quả nhiên khóe miệng đang cong lên: “Lục Nhất ca, gần đây thân thể ổn chứ?”
Hạ Lục Nhất hừ một tiếng: “Tạm.”
“Vậy là tốt rồi.” Hà Sơ Tam nói: “Ba quan tâm răng miệng của anh không tốt, mấy ngày trước còn lải nhải với tôi, nói anh thường ăn vặt trước khi đi ngủ, nhớ phải đánh răng.”
Khóe môi Hạ Lục Nhất giật một cái, nhất thời lại ê răng, đen mặt nói: “Liên quan cái rắm tới lão! Tiệm tạp hóa của lão đã mở chưa?”
“Mở rồi, làm ăn rất tốt. Ông còn muốn bán hoa qua, giờ trong nhà chất một đống hàng, sắp không ở được nữa rồi.”
“Ở không được thì ra chỗ khác.”
“Ừ, cũng có ý này. Tôi tăng ca đến khuya, còn ông thì thức dậy sớm, sợ quấy rầy thời gian ông ấy nghỉ ngơi. Hơn nữa tháng sau tôi được điều qua Trung Hoàn[2]…”
(Trung Hoàn[2]: Nằm ở Hongkong, là trung tâm tài chính Hongkong, có rất nhiều công ty tài chính đủ thể loại ở nơi này. Ví dụ như: Cheung Kong center…)
“Trung Hoàn? Tinh anh nha, Hà A Tam.” Hạ Lục Nhất đùa cậu.
Hà Sơ Tam vô cùng phối hợp, vẻ mặt ngại ngùng cúi đầu: “Đâu có, đâu có.”
Hạ Lục Nhất lại đá cậu một cước, mẹ nó, chê mi béo mi còn béo hơn, cùng lão tử diễn thiếu niên ngây ngô cái méo gì chứ!
Đúng lúc đó tiếng chuông vang, A Vĩnh ngồi đằng trước cầm điện thoại ra lại phát hiện không có động tĩnh.
Hà tinh anh lật túi công văn, lấy điện thoại của chính mình: “A lô?”
“Tiểu Hà?” Ngữ điệu cậu ôn nhu.
Hạ Lục Nhất đốt thuốc, quay cửa xe xuống để thông khí.
“… Nếm rồi… chưa, đang trên đường về, Lục Nhất ca đưa anh về… Ừ, mai tan tầm anh tới đón em… Anh đều có thể, em muốn ăn gì? … Ừm, anh thử xem… Đúng, ba làm canh, mai anh mang tới… được, anh sẽ nói với anh ấy…”
Hạ Lục Nhất trợn trắng mắt với phong cảnh ngoài kia, hàm rất ê—— con mẹ nó, buôn nôn chết lão tử!
Hà Sơ Tam show ân ái ít nhất là năm phút đồng hồ, điếu thuốc lão đại rất nhanh đã đến gốc, lúc đó cậu mới khép điện thoại: “Lục Nhất ca, Tiểu Hà nhờ tôi ân cần thăm hỏi anh.”
Hạ Lục Nhất mang dáng vẻ lão đại, ờ một tiếng, lười nói chuyện.
Xe chạy đến nơi gần nhà Hà Sơ Tam, cách hai con phố mới thả Hà Sơ Tam xuống. Cậu chào tạm biệt với Hạ Lục Nhất, đi ra hai bước, lại trở về gõ vào cửa kính xe. Hạ Lục Nhất ấn cửa sổ xuống.
“Lục Nhất ca, anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Nếu lên núi thì phải chú ý an toàn.”
Hạ Lục Nhất không kiên nhẫn khoát tay.
Xe chạy càng lúc càng xe, Hạ Lục Nhất lơ đãng quay đầu nhìn, cái tên chán sống kia vẫn đứng thẳng ở ven đường nhìn hắn.
Hắn quay đầu lại, tâm tình khó chịu ngửa người dựa vào ghế ngồi.
“Lão đại, anh muốn lên núi?” A Bưu hỏi.
“Không, về nhà.” Hạ Lục Nhất mệt mỏi nói.
Dừng một lát: “Gọi người đem cái bánh ngọt kia qua cho tôi.”
Sinh nhật của Hạ Lục Nhất đêm đó, một mình ở nhà uống rượu với bài vị của Thanh Long và Tiểu Mãn, dùng bật lửa đốt rụi tấm thiệp chúc mừng của Hà Sơ Tam, ăn hơn nửa bánh ngọt hoa quả, không đáng răng mà bò lên giường ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì răng đau nhức——sâu răng thật.
Một tuần sau càng lúc càng nghiêm trọng, toàn bộ quai hàm của hắn đều sưng lên, không thể không đeo kính bịt khẩu trang, giấu người đến bệnh viện, nhổ một cái răng hàm—— chính là cái mà Hà nha sĩ năm đó đã ‘chăm sóc’ qua.
Hạ Lục Nhất ngậm bông trong miệng, có nỗi khổ dám nói mà nằm trong phòng giải phẫu, nghe trong miệng tiếng máy móc chít chít hoạt động, hận không thể trói cha con nhà A Tam ném vào trong chuồng lợn—— mẹ nó! Lang băm!
“Mấy chiếc răng này chất liệu không tốt, dễ bị nhiễm trùng.” Bác sĩ nói với hắn: “Hạ tiên sinh, có muốn đổi hàng loạt không?”
Hạ Lục Nhất vừa nghe thì lắc đầu, mẹ nó, nhổ một cái chính là muốn một mạng người!
“Lão đại, đổi đi.” Tiểu Mã đi bên cạnh hắn nói: “Răng nạm vàng, rất phong cách!”
Hạ Lục Nhất vung cái bàn giải phẫu bên cạnh đập gã ra ngoài.
Tiểu Mã vội vàng trốn ra phòng giải phẫu, phát giận với cấp dưới bên ngoài: “Thằng cha họ Hà kia ở nơi nào! Lâu như vậy không có tới dỗ lão đại vui vẻ!”
‘Thằng cha họ Hà’ nào đó đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với lão đại, cũng đang phấn đấu vì sự nghiệp. Cậu làm ngành mũi nhọn, mấy năm gần đây còn có xu hướng đầu nhập vào đầu tư đất đai, áp lực lớn, mức nguy hiểm cao, lợi ích lại kinh người. Lúc đó tình hình kinh tế Hongkong phát triển, phòng ốc liên tục tăng cao, mấy thanh niên dấn thân vào sự nghiệp tài chính, dốc hết tâm huyết, đem hết khả năng vớt tiền. Nhật Bản đang trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế, cùng với sự kiện tháng bảy một ngân hàng vốn đầu tư nào đó phải thanh lý, vẫn chưa cấp cho nghiệp giới chấn động và cảnh báo quá lớn.
Hà Sơ Tam ăn ở công ty, ngủ ở công ty, từ thứ hai đến thứ bảy, ngày đêm không ngừng tăng ca, bận xoay như con quay. Sở dĩ nhịn một năm vẫn chưa bị hói đầu, hẳn là có phần quan hệ với mấy bộ thái cực quyền tập mỗi ngày kia.
Nhưng đến chủ nhật vẫn không để trống, cậu bắt đầu đi thu gom cúp vàng ảnh đế, mặc áo khoác cũ của ba, xoa rối tóc, bôi đen da, đeo kính đen, dán râu giả, tùy tiện đẩy một xe bán hàng tạp hóa, đẩy đến bán trước dưới lầu văn phòng tổng công ty của Hạ Lục Nhất—— cậu không dám trực tiếp xuất hiện trước mặt Hạ Lục Nhất, thế nhưng không thấy lại nhớ nhung cào tâm cào phế lòng người, chỉ đành bày ra hạ cách này—— bị bắt nộp tiền bảo kê ba lần, Tiểu Mã ca tự mình đi mua thuốc lá một lần, tất cả đều không bị lộ tẩy.
Sáng Hạ Lục Nhất đến công ty một lần, giữa trưa thỉnh thoảng hẹn người ra ngoài công ty ăn một lần, chiều lại về công ty một lần, tối lại ra công ty một lần, tất cả cậu đều nhìn thấy. Trong miệng nhai mấy quả cau linh tinh để giấu tai mắt người, trong lòng lại như thiếu nam hoài xuân—— coi như đây là một loại hình thức phát tiết áp lực công việc đi.
Hà tinh anh vẻ mặt thuần lương, não bộ đáng khinh, thích nhất là nhìn Hạ lão đại xuống lầu làm một chuỗi động tác nhỏ: Nghiêng đầu hít một hơi thuốc lá, ném xuống, sau đó cởi bỏ cúc cổ tây trang, khom lưng lên xe —— bờ mông kia miễn bàn có bao nhiêu vểnh.
Đáng tiếc năm đó khi hắn bị thương tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường, cậu không có hai tay để nắm lấy xoa xoa mấy lần!
……
Một năm này thời tiết tại Hongkong lại vô cùng ấm áp, mùa hè nóng bức, nướng chín mấy nhóm lưu manh trên đường phố đều mất sinh khí, chỉ nguyện thẩm bia vào gió thổi ban đêm, đánh vài ba bài quyền. Hạ Lục Nhất và Phì Thất đều tránh đầu sóng gió, im hơi lặng tiếng mấy tháng. Đến tháng chín, bầu cử quốc hội HongKong, nhấc lên một làn sóng mới.
Hoa tham trưởng —— vị chánh thanh tra đức cao vọng trọng ở khu thành Cửu Long, là phúc tinh, là ô dù của các nhân sĩ hắc đạo—— tự mình gọi điện cho Hạ Lục Nhất, hẹn hắn và Phì Thất trước hai ngày cuối tết trung thu, thứ bảy, cùng nhau đến nhà lão ăn một bữa cơm. Bề ngoài thì nói là bữa từ biệt lão già hắn về hưu, thực tế là muốn tác hợp song phương, bình ổn trận đấu dùng dằng kéo dài này.
Hạ Lục Nhất chán ghét Phì Thất nhưng xem mặt Hoa tham trưởng, vẫn không thể không thịnh trang mà đi. Chạng vạng hôm nay hắn mang theo hai xe bảo tiêu, đi đến khu biệt thự cao cấp ở sườn núi —— nơi này là chỗ Cảng đảo, không phải là địa bàn của Kiêu Kỵ đường, cũng không phải địa bàn của Hà Thịnh, xem như đó là một nơi trung lập.
Hạ Lục Nhất ngậm thuốc xuống xe, chính mặt đối diện với Phì Thất đang ưỡn bụng to đi xuống từ con xe Bentley. Hạ Lục Nhất nheo mắt cười lạnh, Phì thất run run khóe miệng, bảo tiêu hai bên đều chạm súng, một không khí giương cung bạt kiếm.
Hoa tham trưởng để râu bạc trắng, bụng to như Phì Thất, ngậm một điếu xì gà, đi ra từ trong viện, trước tiên là vỗ lên lưng Hạ Lục Nhất: “Tiểu Lục, tiểu lão đệ!”
“Tham trưởng.” Hạ Lục Nhất kính cẩn trả lời.
“Hoa ca.” Phì thất cũng nói.
“Lão Thất!” Hoa tham trưởng cũng vỗ sau lưng gã: “Đều vào thôi! Đừng ở ngoài nhìn nhau như thế!”
Dựa theo quy củ, hai bên đều bỏ súng, chỉ mang hai thủ hạ vào trong. Hạ Lục Nhất mang theo A Vĩnh, A Bưu, đến lúc đứng ở cửa phòng giơ tay cho bảo an kiểm tra, khóe mắt thoáng nhìn qua, thấy Phì Thất trao đổi ánh mắt với quản gia Hoa phủ.
Trong lòng hắn cảnh giác, quay đầu nháy mắt ra dấu với Tiểu Mã đang canh giữ trong xe.
Hoa tham trưởng chống trượng bạch kim, bụng phệ đi phía trước: “Tôi già rồi, đây chính là lúc về hưởng thanh phúc, vốn không muốn quản mấy chuyện này. Nhưng hai người các cậu quá làm loạn rồi, hoàn toàn không để lão già này vào mắt! Hôm nay đứng trước mặt tôi, hai người các cậu đều an phận một chút cho tôi!”
“Tham trưởng, Tiểu Lục đối ngài luôn cung kính. Ngài yên tâm, chỉ cần Phì thất không gây khó dễ cho tôi thì tôi nhất định sẽ không động đến mặt mũi của ngài.” Hạ Lục Nhất nói.
Phì Thất nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, Hoa tham trưởng dừng cước bộ quay đầu nhìn gã, gã cúi đầu, không tình nguyện nói: “Biết, Hoa ca.”
Nhóm người đi lên phòng ăn lầu hai ngồi thành một bàn, Hoa tham trưởng ngồi chủ trì, hai bên trái phải là Phì thất và Hạ Lục Nhất. Phì Thất ngồi sang ghế bên trái, Hạ Lục Nhất nhíu mày, lại không nói gì.
Cùng ngồi còn có phu nhân Hoa tham trưởng và em trai. Hoa phu nhân là một người ăn chơi có tiếng trong giới người giàu, Hoa lão nhị cũng là một người kinh doanh có kiến thức rộng rãi, không khí dùng bữa được bọn họ xây dựng trông rất hòa thuận và vui vẻ. Hạ Lục Nhất vô cùng nhuần nhuyễn khi ứng phó với mấy vụ này, làm ra vẻ không so đo hiềm nghi trước đó, một bộ dạng hậu bối cung kính khiêm tốn. Tuy Phì Thất dốt văn nhưng vẫn nể mặt Hoa tham trưởng, không nói ra cái gì sát phong cảnh hay câu gì không vui.
“Tiểu Lục, tôi còn nhớ lúc cậu mới tới đây, cùng Tiểu Mãn thường đến nhà chúng ta. Thanh Long vào lão Hoa bàn chuyện, còn tôi mang hai người đến làm điểm tâm.” Hoa phu nhân cảm khái nói: “Sau này cậu vào công ty, Tiểu Mãn gả cho người, ngược lại không còn đến đây nữa.”
“Chuyện công ty bận rộn.” Hạ Lục Nhất nói: “Không có thời gian hỏi thăm phu nhân, thật là có lỗi. Trước đây Tiểu Mãn vẫn thường nhắc tới chuyện ngài làm điểm tâm, nói mình đều làm qua nhưng đều không ngon được như ngài.”
Hoa phu nhân cúi đầu lau một giọt nước mắt: “Đúng vậy, nếu nó còn ở thì tôi nhất định sẽ tự tay dạy nó.”
Hạ Lục Nhất không cảm thấy giọt nước mắt của bà ta có bao nhiêu thật lòng, nhưng sâu trong lòng lại thấy đau nhói. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn bất động thanh sắc, thừa dịp mà nâng ly rượu lên nói: “Phu nhân có lòng, phu nhân và tham trưởng đều đối tốt với chúng tôi, Tiểu Mãn nhớ rõ, Lục Nhất cũng nhớ rõ. Tôi kính ngài và Hoa tham trưởng một ly.”
Chờ một ly này qua, Hoa tham trưởng khụ một tiếng: “Phu nhân, mọi người khó có dịp tụ tập bữa này, mấy lời thương tâm đừng nên nhắc lại như vậy. Em đi xem điểm tâm sau bữa đã được chuẩn bị tốt chưa?”
Hoa phu nhân hiểu chuyện rời đi. Hoa lão nhị cũng đứng lên: “Anh cả, hai vị lão đại, tôi còn có việc riêng, không thể bồi tiếp, các người dùng bữa từ từ.”
Sau khi bọn họ rời đi, Hoa tham trưởng khoát tay, tất cả đều lui. Bảo tiêu hai bên Hạ Lục Nhất và Phì Thất cũng lui ra ngoài, canh giữ ngoài cửa. Đây chính là lúc nói chính sự.
Phì Thất cầm khăn vải lau miệng, một tay lại thò vào gầm bàn sờ soạng một phen, quả nhiên mò được một khẩu súng được dính chặt bằng băng keo dưới gầm.
Gã hoàn toàn không nghĩ tới chuyện hòa giải với Hạ Lục Nhất, thế lực Hòa Thịnh kinh doang một đai mười mấy năm nay ở Cửu Long, cây đã cắm sâu rễ vào trong lòng đất. Hạ Lục Nhất một thằng nhãi chưa vắt dứt sữa, lại dám cả gan cùng gã đối chọi, Hoa tham trưởng sắp về hưu, mặt trời xuống núi, cũng không cần để ý quá, đơn giản là một là không làm, hai chính là làm đến cùng, cùng lúc xé mặt trừ bỏ hết rồi vu oan trên đầu Hạ Lục Nhất.
Gã mua chuộc quản gia Hoa phủ, động tay động chân trước. Dưới gầm bàn ăn bên trái có giấu một khẩu súng cho gã, sáu viên đạn, đủ để gϊếŧ Hạ Lục Nhất và Hoa tham. Thùng rác bên ngoài cũng giấu súng, là để cho bảo tiêu của gã. Càng khỏi nói trên sân thượng và trong hoa viên đều mai phục người của gã, trừ súng còn có xăng và đuốc để thiêu rụi toàn bộ phòng ở, hủy thi diệt tích.
Gà nhìn ly rượu vang trên mặt bàn, trước đó gã đã làm ký hiệu cho thủ hạ ngoài cửa, chỉ cần gã đập vỡ ly rượu thì bảo tiêu bên ngoài sẽ xông vào hỗ trợ, nội ứng ngoại hợp, Hạ Lục Nhất muốn toàn thây cũng khó.
Lúc này Hoa tham trưởng châm một điếu xì gà, bắt đầu chậm rãi nói, phân tích thế cục thiên hạ: “Chuyện bầu cử nghị viên chắc mấy cậu cũng biết, giờ Hongkong không thể so với trước đây. Mấy năm nữa, bên Bắc Kinh kia tiếp quản đã đưa ra không ít điều kiện, thành Giao Long của đám Tiểu Lục bị thanh trừ cũng nằm trong số đó. Người kế nhiệm sau tôi, vốn là do tôi chọn nhưng đoạn thời gian trước O Ký bắt giam được Sa lão ram, công sở liêm chính gần đây cũng không thiếu động tác nhỏ. Bao nhiêu con mắt đều nhìn chằm chằm vào tôi, nhìn chằm chằm vào các cậu. Lúc này, các cậu đã không liên minh để lập ra kế hoạch, lại còn muốn đấu tranh nội bộ sao.”
Phì Thất nói: “Hoa ca, Hòa Thịnh hội tôi lúc nào cùng ‘ổ’ với Kiêu Kỵ đường hắn? Mười năm trước cùng Thị tử đệ uống máu ăn thề, bái thiên địa nhận tông sư, luận về bối thì Kiêu Kỵ đường cũng không vào được đến cửa! Lúc Thanh Long còn sống cũng không dám trêu chọc lão tử! Hắn Hạ Tiểu Lục không yên phận ở trong Cửu Long thành mà sống, lại còn dám đạp lên địa bàn của lão tử! Cái này tính là đạo lý gì?”
“Phong thuỷ luân lưu chuyển, thời thế tạo anh hùng.” Hạ Lục Nhất nói: “Hongkong có vùng lớn như vậy, thị trường tự do, ai có bản lĩnh thì người đó nói chuyện. Mày nói đó là địa bàn của mày thì là của mày sao, chẳng lẽ trên đó viết tên mày?”
“Hạ Tiểu Lục!” Phì Thất trừng mắt quát, chờ đến lúc nắm cơ hội ném ly rượu xuống.
Kết quả Hoa tham trưởng gần đó nắm chặt lấy tay gã: “Haiz, lão Thất, từ từ nói chuyện! Phát bực gì chứ?”
Vị chánh thanh tra vì nhiệm vụ chủ trì công đạo của mình, lấy cánh tay càng già càng dẻo dai ấn tay Phì Thất lên bàn, rút ly rượu ra, để ở giữa.
“Các cậu còn sinh sự như vậy, thì bộ xương già của tôi không áp trụ được mấy cậu, kinh động đến ‘lão chưởng quỹ’, chỉ sợ hai bên các cậu chẳng ăn được quả ngon gì.”
Tên vừa nói ra, vẻ mặt Phì Thất và Hạ Lục Nhất đều đen.
‘Lão chưởng quỹ’ này, là một đại nhân vật chỉ nghe thấy chứ chưa từng gặp bao giờ, thế lực thâm nhập vào kiến trúc thượng tầng của hai bên hắc bạch Hongkong, thu nhập tất cả nhân mã ở mọi nơi cống lên, âm thầm đổi trắng thay đen, là cái cột vững chắc trong thời thế loạn lạc này. Hắn muốn ai tàn thì người đó nhất định phải tàn, hắn muốn ai hưng thì người đó phất lên rất nhanh. Bạch tăng hắc giảm, hắc tiến bạch lui, cán cân này đều bị khống chế ở trong tay hắn.
Phì Thất nhiều năm như vậy, không ít lần thông qua Hoa tham trưởng tiến cống cho ‘lão chưởng quỹ’ lại trước sau không có tư cách gặp mặt ‘lão chưởng quỹ’. Gã lo lắng Hạ Lục Nhất sau lưng làm một chân cung phụng ‘lão chưởng quỹ’, nếu có ‘lão chưởng quỹ’ thì… trong lòng gã thấp thỏm, lại bắt đầu do dự xuống tay: “Hoa ca, lão chưởng quỹ biết chuyện chúng tôi sao? Để ngài nói một tiếng với chúng tôi?”
Hoa tham trưởng cười khẽ một tiếng: “Hắn ta trăm công nghìn việc, hơi đâu mà để ý tới mấy cậu. Nhưng nếu còn làm loạn thêm, thì tôi nói không chắc.”
Mắt thấy không khí hơi hoãn lại, lão lại có tâm khuyên giải an ủi, nói với Hạ Lục Nhất, “Tiểu Lục, việc này mà nói quả thật là cậu vượt quá giới rồi. Dù sao lão Thất cũng là tiền bố, cậu nên cho hắn mặt mũi. Mọi người đều vì miếng cơm mảnh áo, nên nhường nhau một bước, trời cao biển rộng, cùng nhau phát tài không phải càng tốt sao?”
Lời này không nói thì thôi, nói xong lại đánh tỉnh Hạ Lục Nhất, hắn cười lạnh nói: “Cùng nhau phát tài? Đúng là cùng nhau phát tài thật. Gã từng nói chuyện hợp tác với Thanh Long, biến Kiêu Kỵ đường thành ‘hàng’ xuất nhập cho gã, lợi nhuận trích phần trăm. Thế nhưng Thanh Long cự tuyệt gã, gã bèn giật dây Hứa Ứng soán vị đoạt quyền, mưu hại Thanh Long!”
Lời vừa nói ra, vẻ mặt Hoa tham trưởng đột nhiên thoáng qua một cái rồi biến mất, vẻ mặt chính khí nhìn chằm chằm Phì Thất nói,“Lão Thất, thật sự có chuyện này?!”
“Đương nhiên không có!” Phì thất hô to kêu oan, trong lòng bàn tính một loạt, lại đưa tay lén sờ vào ly rượu.
“Hạ Tiểu Lục, tốt xấu gì giờ mày cũng là một trùm một bang, long đầu lão đại, nói xằng nói bậy cũng phải lôi ra chứng cớ.” Gã làm vẻ chính ngôn biện giải: “Không phải ai cũng đều như mày, có quan hệ với ‘A Đại’, tao thấy mày là thương tâm quá độ, mụ đầu!”
Gã nhấn mạnh hai chữ ‘A Đại’, một tay cầm ly rượu, một tay xé băng dán dưới bàn, trong giọng mang vẻ trêu tức.
“Tao nghe nói, sau khi Thanh Long chết, vị long đầu mới như mày lại chưa từng chạm qua đàn bà, lại quan hệ mật thiết với một thằng sinh viên, thế nào? Mày cứng không nổi, vẫn thích ‘cửa sau’ sao? Chẳng lẽ nói mày và Thanh Long……”
Gã chưa nói xong thì đầu “rầm” một tiếng máu bắn ngang! Hạ Lục Nhất chộp lấy gạt tàn đập mạnh vào đầu gã!
Choáng váng, Phì Thất ngã xuống ghế dựa! Ly rượu lại đổ lên bàn, lăn lăn một vòng thì bị khay thức ăn ngăn lại. Băng dính còn chưa xé hết, lắc lư dưới gầm bàn.
Phì thất té ngã xuống đất, che bị chỗ rách phát ra tiếng rêи ɾỉ. Hạ Lục Nhất bước nhanh tiến lên, nhặt lấy gạt tàn dính máu, hướng mặt gã ra tay ngoan độc hơn, trực tiếp đập mạnh vào một mắt!!
“Tiểu Lục!” Hoa tham trưởng quát ngưng lại.
Hạ Lục Nhất mắt điếc tai ngơ, tay phải nắm tóc Phì Thất, vung gạt tàn lên!
Lần này gần như đập bẹp mũi Phì Thất, cái tên hoành hành ngang ngược bên ngoài này phát ra tiếng rêи ɾỉ “ô ô”, chân tay to mọng lay động lung tung, trên mặt đầy máu, liều mình muốn bò lên.
Hạ Lục Nhất ngồi xổm trên mặt đất, cười lạnh nhìn vẻ giãy chết của gã. Tứ chi Phì Thất run rẩy quỳ trên mặt đất sờ soạng lung tung, một tay run rẩy thò vào gầm bàn, muốn lấy khẩu súng lục đang treo lơ lửng kia.
Hạ Lục Nhất đứng lên đạp một cước lên gáy gã, khom lưng giật khẩu súng xuống, lắc lư trước mặt Hoa tham trưởng.
“Đây là?!” Lão tham trưởng cả kinh nói.
“Ông nên đổi quản gia đi.” Hạ Lục Nhất cười lạnh nói.
Cũng đúng lúc này, Phì Thất dưới chân hắn dùng hết sức cuối cùng bắt lấy chân bàn, giật mạnh!
Khay thức ăn và ly rượu cuối cùng cũng rầm rầm lăn xuống, “Choang——!”
Ngoài cửa đáp lại chính là tiếng súng kịch liệt!