“Đồ vô dụng.” Tuyên Dung nhìn chằm chằm vào con quái vật đang bỏ chạy, mắng thầm.
Người đàn ông mặc đồ đỏ bên cạnh hỏi: “Cô biết lai lịch của tên Tiêu Chước đó?”
Tuyên Dung lắc đầu: “Cậu ta rất thần bí, trước nay chưa bao giờ để lộ thân phận hay nguyên hình của mình, trước giờ tôi cũng không nghĩ nhiều, dù sao con quái vật này lợi hại đến như vậy, không một yêu ma nào có thể địch lại nó, nhưng bây giờ tôi có chút không chắc…”
Cô ta đang nói thì dừng lại, phát hiện con quái vật kinh hãi lùi lại phía sau vài mét như nó nhận thức được điều gì đó, trên khuôn mặt của nó hiện lên sự tức giận và nhục nhã.
Nó gầm lên giận dữ, những tiếng gầm hú bén nhọn phát ra từ hàng trăm cái đầu, chói tai đến mức khiến màng nhĩ vô cùng khó chịu. Ngay lập tức nó bật dậy rồi hóa thành hư ảnh thô bạo tấn công Tiêu Chước.
Lúc trước sợ sệt bao nhiêu thì bây giờ lại hung bạo bấy nhiêu, gần như muốn xé xác Tiêu Chước ra. Mặc dù nó đã nuốt chửng vô số con quái vật, nhưng cơ thể vẫn còn ký ức của quá khứ, ngay khi nhìn thấy Tiêu Chước nó đã nhớ lại những ký ức khủng khϊếp cách đây không lâu và theo bản năng chỉ muốn chạy thoát. Chỉ là sau khi bỏ chạy mới nhận thức ra được hiện tại đã không còn như xưa, nó không cần phải sợ Tiêu Chước nữa.
Sau khi nhận ra những điều này, tất cả nỗi sợ hãi trong lòng nó lập tức biến thành sự thù hận ngập trời cùng với luồng sát khí hung bạo.
Tiêu Chước và Trịnh Kình dịch chuyển thân ảnh kịp lúc tránh khỏi sự tấn công của con quái vật.
Vô số con ngươi của nó nhìn chằm chằm vào Tiêu Chước, trăm cánh tay của nó công kích cậu, mặc kệ sự có mặt của Trịnh Kình ngay bên cạnh. Tiêu Chước biến ra một cây roi dài, tránh khỏi sự tấn công của những cánh tay dài và móng vuốt sắc nhọn kia, cậu nhảy thoắt lên một cái, dùng roi dài quấn đầu con quái vật rồi siết chặt.
Biết được con quái vật không hề hấn gì, những móng vuốt sắc nhọn của nó liên tục tấn công lên người Tiêu Chước. Tiêu Chước cất roi đi, trong lòng bàn tay hực lên một ngọn lửa đỏ bừng. Ngọn lửa ngăn những móng vuốt con quái vật tấn công rồi lan nhanh bao trùm quanh nó.
Ở phía bên kia, vô số thanh kiếm của Trịnh Kình cũng xuyên qua không khí chớp mắt lao thẳng vào cơ thể con quái vật.
Lão đạo trưởng cùng các đệ tử của ông ta cũng xông ra giúp đỡ, bấm tay niệm chú, khởi động bùa trấn yêu, trực tiếp tìm cách trấn áp yêu quái.
Lúc này nhìn từ xa, con quái vật giống như một quả cầu lửa xuyên qua cái sàng, nó vùng vẫy và gầm rú điên cuồng.
Đạo sĩ mập đang cầm pháp khí, thấy tình trạng này lập thức thở phào nhẹ nhõm, có vẻ con quái vật cũng sẽ không thể chịu được nhiều đòn tấn công đến như vậy.
Nghĩ như vậy, anh ta lại sợ hãi liếc nhìn Tiêu Chước. Vừa rồi khi tấn công con quái vật, đạo bào của anh ta vô tình chạm phải ngọn lửa, ngay lập tức hóa thành khói bụi. Ngọn lửa có uy lực mạnh như vậy, có thể tưởng tượng ra được nếu nó thiêu đốt một người, cũng đủ để thiêu cháy đến tan thành mây khói.
Sự khinh thường trước đây của anh ta dành cho Tiêu Chước cũng ngay lập tức biến mất.
Tiêu Chước như mọc mắt sau lưng, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía tên đạo sĩ mập.
Sau đó Trịnh Kình lên tiếng hỏi: “Cậu biết con quái vật này không?”
“Tôi nghĩ có quen, ít nhất nó cũng nhận ra tôi.” Tiêu Chước sờ cằm vẻ mặt phức tạp: “Nhưng nó đã thành bộ dạng này rồi, tôi còn không thể phân định ra đâu là đầu đâu là chân của nó nữa, thật sự không biết bản thể của nó là gì.”
Dù sao cậu ta cũng đã từng giao chiến với không ít yêu quái, nhìn thấy cậu liền hồn bay phách tán quay đầu tháo chạy cũng đếm không xuể, vì vậy cậu không thể nhớ hết mặt bọn chúng được.
Trịnh Kình gật đầu đồng ý, con quái vật này lúc thì đi bằng chân hổ, lúc thì đi bằng móng trâu thật sự vô cùng quái gở.
Quả cầu lửa bị chọc thủng thành cái sàng vẫn đang gầm thét giận dữ, ngay khi nhóm người Tiêu Chước buông lỏng cảnh giác, con quái vật liền phun ra một chất nhầy nồng độ cao, tràn ra khắp người, đồng thời cũng dập tắt ngọn lửa.
Sắc mặt Tiêu Chước đột ngột thay đổi, cậu nhận ra con quái vật này còn khó đối phó hơn so với tưởng tượng.
Con quái vật mình đầy chất nhờn trông vô cùng kinh tởm, giống như một con sên biết đi. Ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ kinh tởm, đều cau chặt mày lại.
Tiêu Chước và Trịnh Kình cũng cảm thấy ghê tởm, mùi hôi của con quái vật thực ngang với với mùi hôi của Tương Liễu.
Lúc bọn họ còn đang do dự, lão đạo trưởng và các đệ tử của ông ta đã hành động. Bốn người cầm kiếm mộc đào, bao vây lấy con quái vật. Lão đạo trưởng lấy ra một lá bùa, khi ông ta niệm chú lá bùa lóe lên một tia sáng, biến thành một sợi dây vàng trói chặt lấy con quái vật.
Hàng trăm con mắt của yêu quái nhìn chằm chằm vào lão đạo trưởng, ánh mắt nó lạnh lùng hung tàn. Sợi dây vàng được chia làm hai sau đó biến ra thành bốn, tạo thành một chiếc l*иg chắc chắn, không ngừng siết chặt lại nhằm giam cầm con quái vật kia.
Lão đạo trưởng nhắm chặt hai mắt, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, sắc mặt ông ta cũng tái nhợt.
Mấy đệ tử cũng không giấu nổi sự lo lắng, thấy con quái vật bị giam cầm không thể chống cự, bọn họ lập tức lao đến trước mặt sư phụ mình.
Lão đạo trưởng suy yếu, ngã ngửa ra phía sau. Người đệ tử lớn tuổi dìu ông ta dậy, lúc này mới phát hiện áo choàng của sư phụ đã ướt đẫm.
“Cẩn thận!” Đột nhiên, lão đạo trưởng hét lên một tiếng, đứng lên bảo vệ đệ tử phía sau.
Con quái vật bị giam trong l*иg vàng bất ngờ phá nát, những móng vuốt sắc nhọn như lưỡi câu của nó hướng vào lưng lão đạo trưởng, nếu bị trúng đòn e là tính mạng lão đạo trưởng sẽ khó bảo toàn.
Đạo sĩ cao và đạo sĩ mập nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt bọn họ lập tức đỏ bừng, cũng không kịp đánh trả chỉ có thể trợn mắt, trong ánh mắt tràn đầy sự hoảng sợ.
Chỉ là cảnh tượng trong tưởng tượng không xảy ra, vào thời khắc mấu chốt, Tiêu Chước đã nhanh chóng xuất hiện giải cứu lão đạo trưởng, còn Trịnh Kình trong nháy mắt anh hóa thành một kim long, ngăn cản sự công kích của yêu quái.
Kim long uy nghi, cao quý, đây cũng là lần đầu tiên các đạo sĩ được tận mắt nhìn thấy một con rồng ngoài đời như vậy, trong mắt họ tràn đầy niềm khao khát và ngưỡng mộ.
Giờ phút này, không ai còn dám khinh thường Tiêu Chước và Trịnh Kình nữa, liên tiếp nói lời cảm tạ, nếu không phải vừa rồi có bọn họ ra tay, thì sư phụ đã lành ít dữ nhiều rồi.
Tiêu Chước nói: “Con quái vật này không phải là thứ mà các người có thể đối phó được, mọi người rời đi trước đi.”
Nói xong, cậu ta vội vàng đến giúp Trịnh Kình một tay, ánh mắt ra hiệu cho Trịnh Kình dẫn dụ con quái vật đi trước, để không làm bị thương những người vô tội. Trịnh Kình không rảnh rỗi, trong khi đấu với con quái vật, anh gật đầu đáp lại Tiêu Chước.
Con quái vật được Trịnh Kình dẫn vào trong núi, Tiêu Chước đã thiết lập một kết giới để ngăn có người phát hiện gây náo động.
Giữa núi non hùng vĩ, nước suối chảy xiết, đá rêu lởm chởm. Trịnh Kình đấu với con quái vật với tốc độ kinh người, nếu như ở trong mắt người thường, dường như bọn họ đã biến thành ảo ảnh.
Trên không trung, kim long sải cánh, khí thế ngút trời, anh dùng móng vuốt sắc nhọn chém về phía con quái vật. Nó cũng rất nhanh nhẹn, cơ thể nó như tường đồng vách sắt, rất khó xâm nhập. Nếu là bình thường, đòn đánh của Trịnh Kình đủ để gϊếŧ chết yêu quái, nhưng lúc này dù một đòn rơi thẳng xuống mình nó, nhưng cũng chỉ đủ để tạo thành một vết sẹo sâu.
Con quái vật cũng rất tức giận, nó vươn móng vuốt sắc bén lao vào tấn công Trịnh Kình.
Cùng lúc này, Tiêu Chước cũng nhận thấy vết thương trên mình con quái vật vừa bị Trịnh Kình cào lúc nãy đã lành lại, như chưa hề bị thương.
Vẻ mặt Tiêu Chước ngưng trọng. Con quái vật bị đuôi rồng của Trịnh Kình từ giữa không trung đập mạnh xuống. Tiêu Chước nhanh chóng chạy tới, cậu biến ra một thanh kiếm dài dùng sức mạnh quỷ dữ của mình đâm thẳng vào con quái vật kia.
Khí thế của thanh kiếm cuồn cuộn, gặp thần gϊếŧ thần gặp quỷ gϊếŧ quỷ, bất ngờ đâm thẳng vào thân yêu quái. Nhưng trong khoảnh khắc mũi kiếm chạm phải một vật cứng gì đó, phản lực cực mạnh lập tức bật ngược lại lao thẳng về phía Tiêu Chước. Cánh tay Tiêu Chước kịch liệt rung lên, sau đó bị thô bạo đánh bật ra.
Trịnh Kình hiện kịp lúc, anh dùng đôi cánh của mình che chắn cẩn thận cho Tiêu Chước, rồi vững vàng tiếp đất.
Cánh tay Tiêu Chước vẫn còn hơi run, đầu của Trịnh Kình rất lớn, râu rồng rũ xuống mặt, làm cho Tiêu Chước có chút ngứa. Cậu ta nhẹ nhàng giật lấy râu rồng. Trịnh Kình quay đầu nhìn Tiêu Chước, cũng không có chút khó chịu.
Tiêu Chước nói nhỏ: “Có thứ gì đó trong cơ thể con quái vật. Thứ đó chứa đựng năng lượng trời đất, rất mạnh, kế tiếp phải cẩn thận.”
Trịnh Kình gật đầu.
Tiêu Chước gượng người đứng dậy, Trịnh Kình cũng nghiêm túc nhìn về phía con quái vật. Nhìn thấy vết thương trên ngực con quái vật bị thanh kiếm đâm vào đã lành lại, nó giận dữ gầm lên một tiếng rồi một lần nữa tấn công về phía Tiêu Chước, như thể muốn xé xác cậu ra thành trăm mảnh.
Chỉ có điều nó còn chưa kịp đến gần, Trình Kình đã lao lên trước chiến đấu với con quái vật.
Hai nguồn yêu lực mạnh mẽ va vào, mỗi một chiêu thức đều mang theo một cỗ uy lực kinh người, khiến cho những ngọn núi xung quanh nứt vỡ, cây cối đổ rạp. Sự hung hãn của con quái vật không hề yếu kém, cùng với sức mạnh phòng thủ và khả năng phục hồi bất thường của nó, nó thực sự rất khó đối phó.
Nhưng Trịnh Kình cũng không hề thua thiệt, chỉ là nhất thời vẫn chưa tìm ra phương pháp đột phá.
Trên không trung, Trịnh Kình và con quái vật lại đối mặt với nhau. Hai cỗ năng lượng chạm vào nhau, sóng lực lan tràn, cuồng phong giống như một thanh kiếm sắc bén khiến cho lá cây lần lượt rụng nát, thân cây cũng bị chém tơi bời.
Tiêu Chước đột kích từ phía sau con quái vật, cây roi dài của cậu mang theo ngọn lửa hừng hừng.
Trận chiến dường như bị đóng băng. Giây tiếp theo, Trịnh Kình đang tấn công con quái vật, anh đột nhiên dừng lại, vẻ mặt không giấu được sự hoảng sợ và kinh ngạc.
Trong một giây đó, anh cảm thấy sức mạnh của mình đã cạn kiệt, đan điền trống rỗng, không hề cảm nhận được sự tồn tại của yêu đan.
Trong một trận chiến, nửa giây cũng đủ để phân định sống chết.
Khi Trịnh Kình đột nhiên đứng hình, móng vuốt của con quái vật dữ dội chém mạnh tạo thành những vết thương sâu trên người anh, ngay cả vảy rồng cũng bị cào bật thành hai mảnh, sau đó cơ thể con rồng từ giữa không trung rơi xuống đống đá rồi biến thành hình người.
Tiêu Chước không ngờ Trịnh Kình lại đột ngột dừng động tác, để cho con quái vật tấn công, cậu cũng không biết rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Cậu ta giơ roi quấn quanh mình con quái vật rồi đập ra xa, sau đó vội vàng chạy tới kiểm tra tình hình của Trịnh Kình.
Trịnh Kình bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, nhưng nhìn có vẻ cũng không quá nghiêm trọng. Cuối cùng Tiêu Chước cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu đỡ Trịnh Kình dựa lên bãi cỏ gần đó.
Làm xong, Tiêu Chước ngẩng đầu lên, hai mắt cậu đỏ rực, lạnh lùng nhìn con quái vật, tràn đầy lãnh đạm cùng sát ý, không có một chút nhiệt độ.
Bằng cách nào đó con quái vật đã cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần.
Tiêu Chước cúi đầu liếc nhìn Trịnh Kình, lúc này đối phương đã hôn mê bất tỉnh, cậu cũng không sợ bị bại lộ thân phận, lập tức biến thành nguyên hình nhanh chóng gϊếŧ chết yêu quái.
Hống tựa như hổ, toàn thân đen kịt cùng với đôi cánh rộng dài bao phủ lông chim, tứ chi mạnh mẽ, móng vuốt mang theo ngọn lửa cuồng nộ, trong chớp mắt đã xé nát vài chi của con quái vật.
Con quái vật vừa sợ hãi vừa tức giận, lập tức lao tới đánh nhau với Tiêu Chước.
Sau khi biến thành nguyên hình, Tiêu Chước đã có thể phát huy hết sức mạnh thực sự của mình. Quái vật thật sự không phải là đối thủ của cậu, nhưng khả năng khôi phục của nó lại vô cùng mạnh mẽ, điều này khiến Tiêu Chước có chút đau đầu.
Hai con yêu đánh nhau hồi lâu, cuối cùng con quái vật cũng bị Tiêu Chước xé thành từng mảnh, thừa dịp nó chưa kịp tự lành cậu đã lấy ra thứ trong ngực nó.
Sau khi lấy nó ra khỏi mình con quái vật mới phát hiện đó là một viên đá trơn bóng trông không có gì nổi bật.
Sau khi viên đá được lấy ra, con quái vật lập tức ngạt thở, sở dĩ nó có thể khả năng hồi phục nhanh đến như vậy, tất cả đều dựa vào viên đá màu xám này.
Trong trận chiến này, Tiêu Chước cũng không khá hơn là bao, khắp người cậu có rất nhiều vết thương, bộ dạng nhếch nhác đến mức không thể nhìn nổi, vài chiếc lông vũ rụng xuống, lông tơ trên người cũng rối tung lên.
Cậu bước đến bên bờ suối cúi đầu xuống, nhanh chóng hạ đôi cánh xuống, dùng móng chải lại đám lông, sau đó quay đầu liếʍ lông trên người.
Ai ngờ mới liếʍ được hai cái, cậu kinh hãi phát hiện Trịnh Kình đã tỉnh dậy, lúc này anh đang đứng tại chỗ kinh hãi nhìn chằm chằm vào mình, cũng không biết anh đã đứng đó được bao lâu rồi.
Động tác của Tiêu Chước đột nhiên cứng đờ, một lúc sau cậu quyết định giả vờ như không hề quen biết anh. Trong lòng thầm nghĩ, có lẽ Trịnh Kình vừa mới tỉnh lại, hoàn toàn không thể nhận ra mình được.
Nghĩ vậy, Tiêu Chước không có tâm trạng chải đầu nữa, ánh mắt cậu giả vờ thờ ơ nhìn Trịnh Kình, nhân cơ hội nhanh chóng rời đi, sau đó biến lại thành bộ dạng của Tiêu Chước tìm cớ lấp liếʍ.
Ai ngờ vừa mới bước về phía trước hai bước đã bị Trịnh Kình nhận ra: “Tiêu Chước.”
Tiêu Chước hoảng sợ dừng lại.
Giọng nói của Trịnh Kình cực kỳ lạnh lùng, giống như vừa nghiến răng nghiến lợi vừa nói: “Cậu không hỏi tôi tỉnh lại từ lúc nào sao?”
Anh không cho Tiêu Chước có cơ hội nói, lại nhấn mạnh, “Từ lúc câu biến thành bộ dạng của hống, tột thật sự quá…quá bất ngờ rồi! Cho dù tôi có nghĩ thế nào, cũng không ngờ rằng cậu lại chính là hống.”
Anh nói xong lập tức nhớ lại lời thề lúc trước của mình với Cùng Kỳ, anh nói rằng mình rất tin tưởng Tiêu Chước, cậu ấy tuyệt đối không thể là hống được, lúc này đột nhiên anh cười nhạt: “Uổng cho tôi tôi đã tin tưởng câu như vậy, còn ở trước mặt Cùng Kỳ bênh vực cậu. Không ngờ rằng những lời Cùng Kỳ nói lại là sự thật.”
Bây giờ nghĩ lại những suy đoán ban đầu của mình. Có thể vì Tiểu Chước tự ti hoặc xấu xí nên mới không muốn lộ ra bộ dạng thật của mình, Trịnh Kình cảm thấy mình thật sự rất ngu ngốc.
Thân phận bại lộ, cũng không biết ngụy biện kiểu gì, Tiêu Chước chỉ có thể biến thành hình người, áy náy nói: “Tôi đã nhắc khéo anh rồi…”
Là vì Trịnh Kình luôn khẳng định tin tưởng cậu, cậu cũng không còn cách nào mà.
Trịnh Kình nhìn chằm chằm Tiêu Chước, một lát sau anh bị chọc giận đến bật cười.
Lúc này Tiêu Chước cũng có chút hoảng hốt, nhìn Trịnh Kình sắc mặt tái nhợt, bởi vì tức giận mà máu chảy nhanh hơn, cậu vội vàng khuyên nhủ: “Anh bình tĩnh một chút, đừng kích động, cần cầm máu vết thương trước đã.”
Cậu vừa nói vừa xé áo mình ra bước tới bên cạnh Trịnh Kình định băng bó vết thương cho anh. Viên đá màu xám kia cũng bị cậu tùy ý vứt sang một bên.
Trịnh Kình bị một vết cắt sâu ở bụng nên cho dù có khả năng hồi phục mạnh mẽ, nhất thời cũng không thể khỏi ngay được.
Tiêu Chước băng bó cho anh, Trịnh Kình cũng không có ý ngăn cản, nhưng anh vẫn còn rất tức giận, sắc mặt vẫn căng cứng.
Anh cúi đầu nhìn Tiêu Chước đang băng bó vết thương cho mình, tâm trạng vô cùng phức tạp, suy nghĩ rối bời, vừa định mở miệng hỏi thì đột nhiên bên cạnh lướt qua một thân ảnh, mục tiêu rất rõ ràng tiến thẳng về phía viên đá xám nằm trên mặt đất.
Trịnh Kình đã cảm giác được, tốc độ nhanh hơn đối phương một nhịp, nhặt lấy viên đá màu xám trước khi để cho đối phương cướp đi.
“Tuyên Dung.” Trịnh Kình âm trầm nói.
Tuyên Dung nghiêm túc nhìn Trịnh Kình: “Đưa đá ngũ sắc cho tôi!”
Kế hoạch ban đầu của cô ta là để cho con quái vật kia ăn thịt Tiêu Chước và Trịnh Kình, đợi tới thời cơ nhất định sẽ nhảy ra giật lấy viên đá ngũ sắc, nhưng không ngờ sức mạnh của Tiêu Chước và Trịnh Kình lại vượt xa sức tưởng tượng của cô ta, cuối cùng còn gϊếŧ chết con quái vật kia.
Trịnh Kình quan sát phiến đá màu xám rồi dõng dạc nói: “Hóa ra là đá ngũ sắc. Thảo nào nó lại có yêu lực mạnh mẽ đến như vậy.”
Vào thời cổ đại, vì bất hòa Cộng Công và Chuyên Húc đã phát động đại chiến, sau khi bại trận, ông ta san bằng núi non, kết quả đất đai ngập trong biển nước, xác chết la liệt khắp nơi, chẳng khác gì địa ngục trần gian. Để ngăn cản tai họa, Nữ Oa đã tạo ra đá ngũ sắc để vá trời, sau khi vá trời lại có thêm một viên đá ngũ sắc nữa.
Đá ngũ sắc là một vật thần thánh, có tác dụng hồi sinh người chết, đồng thời cũng là nguyên nhân khiến yêu quái sau khi nuốt chửng nó vẫn có thể tồn tại cùng nó.
Tiêu Chước giúp Trịnh Kình băng bó vết thương xong, ngẩng đầu lên nhìn Tuyên Dung hỏi: “Cô muốn đá ngũ sắc làm gì?”
“Không phải việc của cậu.” Tuyên Dung lạnh lùng nói, thái độ cô ta đột nhiên có chút mềm mỏng, ra vẻ đáng yêu nói: “Tôi chỉ thích viên đá này. Đội trưởng Trịnh, anh lấy viên đá này cũng vô dụng, anh cứ đưa cho tôi đi? Không phải anh rất thích tôi sao? Anh cứ đưa viên đá ngũ sắc cho tôi đi, tôi sẽ đồng ý hẹn hò với anh, có được không.”
“Ồ.” Trịnh Kình thờ ơ nói: “Không được.”
Ánh mắt Tuyên Dung ngay lập tức đổi hướng nhìn sang Tiêu Chước.
Tiêu Chước cũng thờ ơ nói: “Nếu không phải muốn xem xem rốt cuộc cô có mục đích gì thì tôi đã sớm đánh cho cô một trận rồi, thật kinh tởm.”
Tuyên Dung nhìn Tiêu Chước, rồi lại nhìn sang Trịnh Kình, cuối cùng cũng hiểu ra thì ra trong khoảng thời gian này cô ta chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi, cô ta tức giận nói: “Các người đang chơi tôi!”
“Vốn dĩ chỉ muốn đùa cô thôi.” Tiêu Chước cười nói, “Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng sức hấp dẫn của cô lớn như vậy à, có thể khiến chúng tôi vì cô mà đấu đá ghen tức? Da mặt cô cũng dày thật.”
Tuyên Dung nghe xong gần như phát điên, trừng mắt nhìn bọn họ, nhưng trong lòng cô ta cũng rất sợ hãi, không dám khinh suất.
Tiêu Chước và Trịnh Kình đã vật lộn với con quái vật một hồi, cả hai đều đang bị thương cũng không có tâm trạng đánh nhau với Tuyên Dung nữa, nhưng chọc tức cô ta thì vẫn được.
Lúc này Tuyên Dung vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm viên đá ngũ sắc, nhưng vẫn không dám động thủ cô ta xoay người rời đi.
Mặc dù Tiêu Chước và Trịnh Kình đang bị thương, nhưng sức mạnh của bọn họ vẫn không thể xem thường được, bây giờ ra tay cô ta cũng không thể nắm chắc phần thắng.
Tiêu Chước nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tuyên Dung, đột nhiên hỏi: “Tại sao cô lại làm như vậy?”
Suốt quá trình con quái vật đều rất thuận lợi, cũng không có bất kỳ dấu vết nào. Rõ ràng là có hỗ trợ đằng sau của Tuyên Dung. Điều Tiêu Chước thắc mắc chính là tại sao cô ta lại muốn giúp đỡ con quái vật này, tại sao khi nhìn thấy con quái vật ăn thịt người, ăn thịt yêu mà cô ta lại thờ ơ không nhúng tay.
Tuyên Dung không hiểu, hỏi: “Cái gì?”
Tiêu Chước nói: “Cô và Canh Thần đều cùng là thần, cùng trợ trận, đều có thể trở lại thiên giới nhưng cậu ta lại không giống cô. Canh Thần đã từng nói với tôi, cậu ta không muốn hợp tác với cô, trước đây tôi không hiểu, nhưng bây giờ tôi đã hiểu rồi.”
“Canh Thần?” Tuyên Dung quay người lại, khi nói tới cái tên này cô ta có chút sững sờ.
Cô ta nói mỉa mai: “Tôi và anh ta không cùng chí hướng, tất nhiên là không giống rồi. Nếu tôi giống với anh ta e là tôi đã biến mất từ
lâu rồi. Lúc đó, tôi là nữ thần, người người ngưỡng mộ. Sau này, tôi đã giúp phụ hoàng đại chiến với Xi Vưu, nhưng phụ hoàng thì sao? Ông ta có niệm tình tôi chút nào không? Không chỉ không cho tôi trở về thiên giới, mà còn sai các vị thần khác đuổi tôi đi rồi giam giữ tôi ở phía Bắc Xích Thủy, quanh năm cây cỏ khô cằn, nước chảy không thành giọt. Tôi đau đớn, oán hận, tôi hận phụ hoàng, hận loài người. Vì vậy, bao nhiêu năm nay, chỉ có chủ nhân là đối xử chân thành với tôi. Bất luận thế nào, tôi cũng sẽ giúp ông ấy có được thứ ông ấy mong muốn.”
Trong lời nói của cô ta chất chứa sự oán niệm cùng hận ý cuộn trào như biển lớn.
Trịnh Kình nghiêm nghị hỏi: “Chủ nhân mà cô nói là ai? Quỷ Vương?”
Tuyên Dung bật cười điên cuồng, không thèm trả lời câu hỏi của Trịnh Kình, lập tức biến mất.
Trịnh Kình trầm ngâm nhìn chằm chằm vào viên đá ngũ sắc.
Tiêu Chước bước tới nói: “Nếu Tuyên Dung đã muốn có bằng được viên đá ngũ sắc này, cô ta nhất định sẽ tìm cơ hội đến lấy. Chúng ta chỉ cần canh chừng viên đá này rồi ngồi ôm cây đợi thỏ là được.”
Trịnh Kình nhìn Tiêu Chước một cái, không phản ứng với cậu, anh lướt qua cậu đi thẳng về phía trước.
Tiêu Chước biết mình đã sai, một lúc sau cũng cất bước theo anh.
Lão đạo trưởng và những người khác vẫn đứng chờ ở chỗ cũ, nghe bọn họ nói đã tiêu diệt được con quái vật, đạo sĩ béo lập tức hoan hô, lão đạo trưởng cũng ríu rít cảm ơn. Nếu không có Tiêu Chước và Trịnh Kình thì Cát An Quan và thôn dân gần đây nhất định sẽ gặp rắc rối lớn rồi. Sức mạnh của con quái vật không phải là thứ mà bọn họ có thể đối phó, đến lúc đó sẽ thương vong vô số.
Sau khi cảm ơn xong, lão đạo trưởng còn trịnh trọng mời Tiêu Chước và Trịnh Kình đến Cát An Quan dùng cơm chay, còn nói bây giờ trời cũng đã tối, để bọn họ nghỉ ngơi ở Cát An Quan một đêm, ngày mai hãy rời đi.
Ngay cả đạo sĩ cao và đạo sĩ mập trước đây nhìn Tiêu Chước và Trịnh Kình không vừa mắt cũng chủ động nhiệt tình đưa ra lời mời, so với trước đây thái độ bọn họ hoàn toàn thay đổi, vô cùng khâm phục hai người.
Các đạo trưởng cũng nhiệt tình mời, nhưng Trịnh Kình đã từ chối. Lão đạo trưởng cũng không thuyết phục thêm nữa, phái người đưa bọn họ ra cửa núi.
Lúc này đã gần mười giờ, vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời xa xăm, tỏa ra ánh sáng chói lọi lạnh lẽo.
Hai ngọn đèn đường trên núi được bật để chiếu sáng con đường phía trước, những nơi đèn đường không chiếu tới được chỉ thấy một mảng màu tối đen kịt dày đặc.
Bầu không khí trong xe yên lặng không chút tiếng động, Tiêu Chước ngồi ngay ngắn, thỉnh thoảng nhìn thoáng qua Trịnh Kình.
Trịnh Kình nhìn về phía trước, dung mạo anh tuấn, lúc anh lạnh lùng có chút đáng sợ.
Tiêu Chước cố gắng phá vỡ sự im lặng: “Lúc anh đánh nhau với con quái vật đó đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên lại bị đánh cho bị thương?”
Yêu lực của Trịnh Kình và con quái vật ngang nhau, không có lý do gì lại để bị thương nặng đến như vậy, tình thế lúc đó, đừng như Trình Kình đã ị khựng lại, cam tâm tình nguyện để cho con quái vật đó tấn công.
Trịnh Kình không trả lời câu hỏi này, thật ra lúc đó anh cũng không hiểu vì sao lại đột ngột không cảm nhận được yêu đan. Liên tưởng đến chuyện khác, vẻ mặt của anh đột nhiên trở khó coi.
Chỉ là anh không định nói những chuyện này cho Tiếu Chước biết.
“Cậu là hống.” Trịnh Kình đột nhiên nói.
Tiêu Chước sửng sốt, nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, cậu nhận thức được cuối cùng chuyện này cũng đến rồi.
Trịnh Kình quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Chước, anh thật sự khó có thể liên tưởng ra câu lại là hống hung ác tàn độc kia: “Cho nên, cậu tiếp cận tôi, giúp đỡ cho tôi, tỏ vẻ đối tốt với tôi, chỉ là vì muốn ăn thịt tôi sao?”
Tiêu Chước giúp cá chép luyện công, là vì muốn chờ cá chép sau khi thành rồng rồi mới ăn thịt. Về cơ bản là vẫn muốn ăn thịt rồng.
“Trước đây quả thật là như vậy.” Tiêu Chước nói, thấy vẻ mặt của Trịnh Kình trở nên vô cùng khó coi cậu vội vàng nói thêm: “Nhưng bây giờ chúng ta là bạn, anh nấu ăn ngon như vậy, tôi vẫn luôn cố gắng khống chế bản thân mình, bây giờ đã không còn muốn ăn thịt anh nữa rồi.”
“Một chút cũng không muốn?”
“Có, nhưng chỉ một chút xíu …” Tiêu Chước nhéo nhéo nửa ngón tay út của cậu: “Chỉ một chút xíu như này thôi.”
Trịnh Kình hừ lạnh một tiếng, không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng anh như vỡ nát, trái tim anh lạnh cóng như thể gió đông tràn vào.
Anh luôn nghĩ rằng Tiêu Chước thích anh, yêu thầm anh, hóa ra chỉ có anh tự mình đa tình, điều mà Tiêu Chước thực sự muốn là ăn thịt anh. Tiêu Chước chẳng qua cũng chỉ coi anh là bạn, có lẽ trước giờ chưa từng thích anh, toàn thân Trịnh Kình lập tức đông cứng, trái tim như tro tàn.
Lúc trở về, anh còn định sẽ tạo cho Tiêu Chước một sự bất ngờ, mong chờ được thấy sự vui mừng của cậu, nhưng bây giờ mọi thứ đều trở nên trống rỗng.
Trịnh Kình sờ sờ trái tim, anh cảm thấy trái tim mình đã tan nát cả rồi.
Tiêu Chước không hiểu, chỉ thấy Trịnh Kình như bị trọng thương, hoài nghi: “Anh có chỗ nào không khỏe sao?
“Không.” Tâm trạng Trịnh Kình phức tạp, anh nghẹn lời.
Tiêu Chước gật gật đầu, sợ Trịnh Kình sẽ tức giận, cậu nghiêm túc xin lỗi: “Thật lòng xin lỗi, tôi không nên giấu diếm anh chuyện này. Lúc đầu tôi sợ anh sẽ trốn tránh tôi, sau khi trở thành bạn bè, tôi lại sợ anh sẽ giận tôi, tôi không có lừa anh, tôi thực sự không muốn ăn thịt anh nữa, cùng lắm thì thỉnh thoảng không khống chế được bản thân sẽ theo bản năng muốn ăn… nhưng anh cứ yên tâm, tôi vẫn có sức tự chủ rất mạnh mẽ. Hôm đó anh nhờ tôi giúp anh chải vảy rồng, tôi vẫn có thể nhịn được.”
Trịnh Kình lại nghĩ đến phần thưởng do anh ta muốn tạo bất ngờ cho Tiêu Chước trái tim của anh lại như bị bóp nghẹt.
“Ồ.” Anh ta lạnh lùng nói.
Nói xong, bầu không khí trong xe lại im lặng một hồi lâu.
Tiêu Chước lén nhìn Trịnh Kình, cậu luôn cảm thấy lúc này tâm tình của anh rất tệ, vì vậy cậu đổi chủ đề, hỏi: “Đúng rồi, lúc đến đây, không phải anh nói lúc về có chuyện muốn nói với tôi sao? Là chuyện gì vậy?”
Cậu nhắc đến chuyện này là vì muốn kéo bầu không khí trở lại, nhưng không ngờ rằng chuyện này lại khiến cho tâm trạng của Trịnh Kình càng trở nên tồi tệ hơn.
Nghĩ đến những bông hồng tươi thắm và món quà tỏ tình được chuẩn bị tỉ mỉ dành cho Tiêu Chước, Trịnh Kình đột nhiên cảm thấy trái tim càng thêm lạnh lẽo.
Từng câu từng chữ của Tiêu Chước như từng nhát dao đâm sâu vào vết thương của anh, máu chảy đầm đìa.