Chương 23

Cầu Cầu bị Tiêu Chước nhìn chằm chằm lông toàn thân nó dựng đứng lên, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, muốn chạy nhưng chạy không được, muốn đánh cũng đánh không lại, nhật thời trông nó vừa yếu đuối bất lực vừa đáng thương.

Tiêu Chước nói xong, phát hiện Cầu Cầu làm thinh tiếp tục giả ngu, cậu vừa định cho nó ném một chút đau đớn. Nào ngờ còn chưa kịp ra tay, đối phương đã sớm gào thét cầu cứu.

Trong phòng khách, Chúc Hưu An nghe thấy tiếng kêu nhanh chóng chạy vụt vào.

Tiêu Chước biết với tình hình này đêm nay không mang nó đi được rồi, cậu buông tay ra. Vừa lúc Chúc Hưu An đi vào phòng ngủ, Cầu Cầu vội vàng nhào vào lòng cậu ta, nó chui rúc trong người cậu ta. Có lẽ trước khi Tiêu Chước đi, nó sẽ không rời khỏi Chúc Hưu An nửa bước.

Sau đó, Tiêu Chước cũng không ở lại lâu, uyển chuyển từ chối lời mời ở lại của Chúc Hưu An, tạm biệt rồi rời đi.

Trước khi đi, cậu nhìn Cầu Cầu với anh mắt sâu xa, không hề có tính uy hϊếp, nhưng vẫn làm cho Cầu Cầu có một loại cảm giác sợ hãi, dù cho nó có giãy dụa như thế nào cũng tuyệt đối không thể thoát khỏi lòng bàn tay của cậu.

Cầu Cầu sợ hãi chui vào trong lòng Chúc Hưu An, không dám nhìn Tiêu Chước nữa, như thể nó sắp bị dọa mất mật rồi.

*

Buổi tối trở lại biệt thự, Tiêu Chước không nhịn được lại mở thông báo tìm chó ra xem. Nghĩ đến ba vạn nhân dân tệ tiền thù lao đang ở phía trước vẫy tay với mình, muốn giấu cũng không giấu được ý cười trên mặt.

Không ngờ một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên bên cạnh: “Có chuyện gì mà cười vui vẻ vậy?”

Động tác của Tiêu Chước cứng đờ, cậu không chú ý tới Trịnh Kình ở ngay bên cạnh, vội vàng ấn tắt điện thoại di động, giả vờ không có việc gì bình tĩnh giải thích: “Không có gì, đọc được một chuyện cười, buồn cười lắm.”

Cậu không định nói cho Trịnh Kình chuyện cẩu yêu, dù sao nếu để Trịnh Kình biết được, khẳng định ba vạn thù lao của cậu sẽ không còn.

Trực giác của Trịnh Kình nói rằng Tiêu Chước nói dối, nhưng anh cũng không quá quan tâm vấn đề này, thuận miệng hỏi: “Sao về muộn quá vậy?”

Anh hỏi rất tự nhiên, Tiêu Chước cũng không cảm thấy Trịnh Kình hỏi lời này có gì không đúng, cậu trả lời: “Tối nay tăng ca, tăng ca xong cùng đồng nghiệp đi ra ngoài ăn khuya.”

“Cậu uống rượu à?” Trịnh Kình ngửi thấy mùi rượu rất nồng.

“Uống một chút, rất khó uống. Cũng không biết tại sao những con người đó lại thích uống rượu như vậy.”

Trịnh Kình hơi nhíu mày: “Thế giới loài người có rất nhiều cám dỗ, cậu vừa tiếp xúc nên không biết, rất nhiều yêu quái đều dễ bị sa chân vào con đường sai lệch. Vì tiền, có kẻ lén lút cướp bóc, có kẻ bán thuốc giả, bắt cũng bắt không hết…”

Anh còn chưa nói xong đã bị Tiêu Chước đột nhiên cắt ngang. Cả người cậu về phía trước, cách Trịnh Kình cực kỳ gần, cười hỏi: “Anh đang lo lắng cho tôi sao?”

Lúc Tiêu Chước nói chuyện, ánh mắt cậu hàm chứa ý cười, khóe môi hơi cong lên, lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má đặc biệt quyến rũ người khác.

Hô hấp của Trịnh Kình hơi tắc nghẽn, bị khuôn mặt xinh đẹp kia dụ dỗ làm ngỡ ngàng một lát, sau đó anh kéo rộng khoảng cách phủ nhận nói: “Tôi chỉ sợ cậu liên lụy đến tôi. Còn nữa, đã nói bao nhiêu lần, nói chuyện thì nói chuyện, ghé gần sát như vậy làm gì?”

Tiêu Chước nghe vậy thất vọng “Hứ” một tiếng, nháy mắt lại khôi phục như ban đầu, cậu cười tủm tỉm nói: “Yên tâm đi. Đối với tôi mà nói, anh mới là sự cám dỗ lớn nhất. Mỗi ngày tôi nhìn anh còn có thể kiềm chế, những cám dỗ của xã hội loài người căn bản không đáng nhắc tới, cho nên không cần lo lắng.”

Giọng điệu của cậu nghe nhẹ tênh, không hề ý thức được mình vô tình nói những lời kinh động gì.

Trong phút chốc Trịnh Kình bị chấn động, một lúc lâu sau anh vẫn chưa lấy lại tinh thần. Lời nói của Tiêu Chước có ý gì? Mình là sự cám dỗ lớn nhất của cậu?

Anh chợt nhớ tới hôm nay nghe được lời Chúc Dư nói.

Lúc ấy Chúc Dư đang giúp người khác phân tích tình cảm, anh ta nghiêm túc nói: “Thích một người, là chỉ cần đối phương ở trước mặt, ánh mắt của bạn không thể rời khỏi người đó. Hơn nữa luôn muốn ở cùng một nơi với đối phương, cho dù che giấu rất tốt, ánh mắt nhìn đối phương cũng sẽ không giấu được. Trọng điểm là khi đối phương thèm khát thân thể bạn, rất hứng thú với cơ thể của bạn, vậy cơ bản trăm phần trăm chứng minh đối phương thích bạn, tuyệt đối không sai.”

Trịnh Kình nghiêm túc suy nghĩ một lát.

Quả thực Tiêu Chước thường xuyên vô thức nhìn anh, rõ ràng cậu rất yêu tiền, nhưng vì có thể ở cùng một chỗ với anh, quyết không chịu chuyển đến ký túc xá miễn phí. Ngoại trừ những thứ này ra, quả thực Tiêu Chước cũng rất hứng thú với cơ thể của anh, mỗi lần cậu đều nhìn chằm chằm vào anh, nhất là khi không mặc quần áo, ánh mắt cậu như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Mỗi một lời của Chúc Dư đều ứng nghiệm trên người Tiêu Chước, Trịnh Kình thoáng chốc rơi vào trầm tư. Chẳng lẽ, Tiêu Chước thật sự vẫn luôn thầm thích anh?

*

Bảy giờ sáng, ánh mặt trời ghé qua cửa sổ chui vào phòng.

Chúc Hưu An mơ mơ màng màng ngủ trên giường lớn, đột nhiên cậu ta cảm thấy có thứ gì đó đang đẩy mình. Cậu ta mở mắt ra, thấy Cầu Cầu bên cạnh giường mình, ngay lập tức tỉnh táo lại. Cầu Cầu thấy cậu ta thức dậy, nó nâng chân trước lên cào nhẹ vào cậu ta.

Chúc Hưu An xoa xoa mắt, đưa tay ôm Cầu Cầu vào lòng cọ cọ, giống như có thể đọc được suy nghĩ của Cầu Cầu, cười nói: “Biết mà, tao không nằm trên giường nữa, tao dậy ngay đây.”

Cậu ta nói xong vừa ngáp vừa ngồi dậy, lại xoa xoa đầu Cầu Cầu, càng nhìn cậu ta càng cảm thấy Cầu Cầu thật sự quá hoàn mỹ. Kể từ khi Cầu Cầu đến nhà, cậu ta không đặt đồng hồ báo thức nữa, mỗi sáng Cầu Cầu đều đúng giờ đến gọi cậu ta thức dậy.

Chúc Hưu An thay quần áo rồi đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó làm hai phần bữa sáng, cậu ta một phần, Cầu Cầu một phần. Một người một chó ăn xong bữa sáng, Cầu Cầu tiễn Chúc Hưu An đi làm.

Cầu Cầu ngoan ngoãn ngồi xổm ở cửa, ánh mắt nó nhìn Chúc Hưu An đầy sự lưu luyến.

Nhưng chờ khi cửa phòng đóng lại, sự lưu luyến nơi đáy mắt của nó biến mất trong phút chốc, thay vào đó là sự ghét bỏ không che giấu.

Nó lắc mạnh cả người, như muốn vẩy hết dấu vết của Chúc Hưu An trên người mình, sau đó nó hóa thành một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi.

Làn da của thiếu niên trắng nõn, khuôn mặt đầy đặn, đôi mắt khôn khéo của cậu ta tìm tòi khắp phòng, sau đó bắt đầu hành động.

Cậu ta vốn muốn ở lại vài ngày quan sát xem, dám chừng có khả năng sẽ đào ra mật mã thẻ ngân hàng Chúc Hưu An. Nhưng tối hôm qua gặp phải tên yêu quái đó làm cho đáy lòng cậu ta dâng lên cảm giác sợ hãi vô cùng, bởi vì sợ gặp lại người đó, cậu ta chỉ có thể quyết định hành động sớm.

Trải qua mấy ngày điều tra, cậu ta biết được trong nhà có cái gì đáng giá, nên hành động vô cùng nhanh.

Cậu ta lấy một cái vali từ trong tủ quần áo ra, đầu tiên lấy máy tính xách tay, đồng hồ và thắt lưng đáng tiền bỏ vào bên trong, ngay cả mấy cái bát đĩa mà cậu ta thích ở trong bếp cũng không bỏ qua.

Thiếu niên vừa thu dọn vừa ghét bỏ nói: “Nghèo chết được, ngay cả đồ đáng giá cũng không có, thật sự là lãng phí tình cảm, phí công ở cùng anh ta lâu như vậy, xem tình hình này dám chừng trong thẻ ngân hàng cũng không được bao nhiêu tiền…”

Cậu ta miễn cưỡng thu dọn hơn phân nửa vali đồ có chút giá trị, sau đó thật sự không tìm được thứ gì nữa, cậu ta chỉ có thể dừng lại. Sau đó, cậu ta mang theo cái va li chuẩn bị chạy.

Nếu Chúc Hưu An có ở đây, chỉ sợ cậu ta nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, đồ đạc trong nhà mình lại bị con chó cậu ta nâng niu đánh cắp.

Thiếu niên kéo theo hành lý mở cửa phòng ra, đường hoàng đi ra ngoài, dù cho ai nhìn cũng sẽ không phát hiện ra một chút vấn đề nào. Nhưng đang đi, bước chân của cậu ta lại đột nhiên ngừng lại, cuối cùng cả người cứng ngắc, cả khuôn mặt đều bị sự sợ hãi bao phủ.

Bởi vì ngay trước mặt thiếu niên, có một hình dáng quen thuộc đang đứng. Thân cao chân dài, vẻ ngoài chói mắt, là Tiêu Chước, kẻ vốn không nên xuất hiện ở đây nhất.

“Tôi đã biết sẽ không chờ vô ích.” Nhìn thấy thiếu niên, Tiêu Chước cười.

Thiếu niên lại bị nụ cười của cậu làm cho cả người tê dại, cậu ta không ngờ tới, Tiêu Chước lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn chặn cả thang máy, dường như cậu đoán được cậu ta sẽ sớm chạy trốn.

Cậu ta căn bản không dám trì hoãn, không chút suy nghĩ đã hóa thành nguyên hình chạy trốn đến chỗ cầu thang bộ, nhưng còn chưa chạy được bao xa, đã bị Tiêu Chước không mảy may tốn sức tóm được.

Tiêu Chước nắm lấy con yêu quái, nhìn cái vali đầy tài sản: “Trịnh Kình nói đúng, hiện nay yêu quái không chống cự được sự cám dỗ thật sự quá nhiều.”

“Trịnh Kình? Đội trưởng Trịnh của Cục Quản yêu?” Thiếu niên nghe vậy khó có thể che giấu nỗi sợ hãi: “Anh là ai? Có phải Cục Quản yêu gửi anh đến để bắt tôi?”

Thiếu niên nghiễm nhiên bị dọa sợ rồi. Đối với tiểu yêu như cậu ta mà nói, Cục Quản yêu là sự tồn tại vô cùng đáng sợ.

“Không phải, không liên quan đến Cục Quản yêu.”

“À, làm tôi sợ chết mất.” Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, dụ dỗ Tiêu Chước: “Đều là yêu, được sống là đã dễ dàng, anh cần gì phải làm khó tôi? Không phải tất cả mọi người đều vì tiền bạc sao. Như vậy đi, anh thả tôi ra, tôi cho anh bốn mươi nghìn… Không, năm mươi nghìn, đây là toàn bộ số tiền tôi có, thế nào? Công việc hiện tại của anh cũng rất mệt phải không, với số tiền này, anh không cần phải làm việc cực khổ như vậy nữa.”

“Tôi không cần tiền ăn cắp.”

Tiêu Chước từ chối, cậu không nói nhiều chỉ bảo cẩu yêu giao chìa khóa, mở cửa nhà Chúc Hưu An ra đặt lại va li hành lý vào trong phòng.

Cậu trói cẩu yêu rồi dắt cậu ta đi thang máy xuống lầu, đồng thời gọi điện thoại cho người đăng thông báo tìm chó kia.

Điện thoại vừa vang lên đã kết nối, bên đối diện là giọng nam có chút thô lỗ. Tiêu Chước không quanh co, nói thẳng cậu đã tìm được chú chó yêu quý Đa Đa mà đối phương đã lạc mất, hiện tại có thể mang qua đó, hỏi có thể nhận được thù lao hay không.

Cậu nói xong đối phương im lặng thật lâu, ngay khi Tiêu Chước cho rằng không thể lấy được thù lao, người đàn ông kia đột nhiên nói: “Đương nhiên là được, anh yên tâm, tôi không thiếu tiền, thù lao đã chuẩn bị sẵn sàng. Bây giờ anh mang Đa Đa qua đây đi.”

Không biết tại sao, Tiêu Chước luôn cảm thấy giọng điệu của đối phương không đúng, nhưng cậu đang đắm chìm trong niềm vui được nhận tiền thù lao nên không nghĩ nhiều.

Tầng bảy của một khu dân cư cao cấp nọ.

Lúc này Trịnh Kình và Chúc Dư đang điều tra một vụ trộm liên hoàn. Những vụ án này vô cùng kỳ lạ, nhà của người bị trộm không có bất kỳ dấu vết bị phá hủy nào, nhưng rất nhiều thứ quý giá lại bị trộm.

Kỳ lạ hơn là những vụ trộm cắp này có điểm chung, khoảng thời gian trước khi bị đánh cắp, chủ nhà sẽ gặp một chú chó đi lạc, thương tiếc nhận nuôi nó rồi xem nó như một bảo bối.

Vụ án có rất nhiều điểm đáng nghi, cảnh sát dân sự bình thường căn bản không có biện pháp giải quyết, chỉ có thể chuyển cho Cục Quản yêu phụ trách. Vốn không đến mức Trịnh Kình tới, nhưng gần đây anh nhàn rỗi không có việc gì, lại không muốn ở không đau đầu việc có thể Tiêu Chước thầm thích anh, nên chủ động ôm lấy vụ án này.

Người mất trộm cuối cùng của những vụ trộm cắp liên hoàn này là người đàn ông cao to đã đăng thông báo tìm chó kia, thù lao ba vạn đã thu hút sự chú ý rộng rãi của mọi người.

Trịnh Kình dẫn theo Chúc Dư tìm đến anh ta hỏi thăm tình hình, người đàn ông cao to cũng phát giác ra điểm bất thường muộn màng, rất tích cực phối hợp với sự dò hỏi của Chúc Dư. Chúc Dư căn cứ vào những gì anh ta nói ghi lại chi tiết, bởi vì cẩu yêu đã rời đi, người đàn ông cao to cũng không có cách cung cấp manh mối tiếp theo, hai người tạm biệt chuẩn bị rời đi.

Sau khi phát hiện chỗ bất thường người kia sinh ra một loại sợ hãi đối với Đa Đa: “Nó là… là một con yêu quái phải không? Nó có quay lại tìm tôi không?”

Trịnh Kình không nói có, cũng không nói không, chỉ nói: “Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ bắt được nó.”

Người kia mơ hồ nhận được đáp án, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì nữa, sợ thế giới quan lại bị chấn động.

Nào ngờ Trịnh Kình và Chúc Dư vừa đi tới cạnh thang máy, người đàn ông kia đã vội vàng xông tới, thấy bọn họ còn chưa đi mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta vội vàng nói: “Hai vị cảnh sát, các anh chờ một lát, khoan đi đã, có tin tức của Đa Đa. Vừa có một người gọi cho tôi, nói rằng đã tìm thấy Đa Đa rồi, sẵn sàng đem nó đến để nhận tiền thưởng. Tôi đã hứa với anh ta rồi anh ta sẽ đến sớm thôi. Các anh nói xem, người này có thể cũng là đồng bọn, phải không?”