Chương 30: Gặp lại tình cũ

Quán bar Lucas.

9:30 tối, Viên Mục Dã cũng đỗ xe ở bãi đậu xe ngầm của Lucas và đi thang máy đến quán bar.

Viên Mục Dã vừa bước vào đã bị chen vào đám đông.

Cửa hàng này thực sự nổi tiếng, nhưng nó không thể nổi tiếng như vậy, phải không? Không ngạc nhiên khi anh mất quá nhiều thời gian để tìm một chỗ trong bãi đậu xe.

Ngay tại lúc đó Viên Mục Dã còn đang nghi hoặc thời điểm, chỉ nghe trên sân khấu DJ vung tay, lớn tiếng hô.

"Chào mừng khách hàng cũ và mới đến thăm Lucas! Hôm nay là lễ kỷ niệm 5 năm thành lập Lucas... Đừng bỏ đi! Sự phấn khích sẽ sớm bắt đầu thôi!"

Đám đông lần lượt hô vang, la hét và huýt sáo.

Hèn gì mà nóng thế, hóa ra là ăn mừng.

Viên Mục Dã chen vào trong đám người, đi lên lầu hai, nhân viên phục vụ đi tới;

"Thưa ngài, ngài đi mấy người?"

"Một."

"Một? Xin lỗi, hôm nay chỗ ngồi hơi chật. Anh có phiền chia bàn không?"

"Không sao đâu, mọi thứ đều ổn cả."

“Tiên sinh, mời đi bên này.” Người phục vụ nói xong liền đưa Viên Mục Dã đến một cái bàn nhỏ, cúi đầu cùng một nam nhân hàn huyên vài câu, nam nhân quay đầu lại.

Phùng Kim Tiêu... Viên Mục Dã cũng thở dài trong lòng, tại sao anh ta phải sợ một cái gì đó? Anh thực sự không muốn giải quyết tất cả những thứ này nữa.

Viên Mục Dã vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn cố nén cười.

Ngược lại, Phùng Kim Tiêu nhìn thấy vị khách, ngay lập tức vui vẻ đứng dậy chào đón anh và làm động tác "mời": "Thật trùng hợp, Viên Mục Dã, ngồi ở đây."

Viên Mục Dã nhìn chung quanh, ngoại trừ nơi này tựa hồ không còn chỗ trống, đành phải cắn răng cười khan.

"Thật trùng hợp, anh Phùng."

Sau khi Viên Mục Dã cũng ngồi xuống, Phùng Kim Tiêu bảo người phục vụ gọi vài ly, sau đó ánh mắt anh lại rơi vào Viên Mục Dã.

"Đã lâu không gặp, Mục Dã."

“Xin lỗi, gần đây công ty khá bận.”

Viên Mục Dã nói, nhưng ánh mắt lại tìm kiếm Lận Thường Châu trong quán bar. Nhưng đêm nay, cửa hàng quá đông người, ánh đèn cực kỳ mờ mịt, muốn tìm người cũng không dễ dàng.

"Mục Dã đang tìm cái gì? Có bằng hữu nào tới sao?"

"Không có, chỉ là đi xem một chút mà thôi, cửa hàng của chính anh Phùng cũng bận rộn như vậy, còn có thời gian đi các cửa hàng nổi tiếng khác sao?"

Phùng Kim Tiêu cười: "Điều tra đối thủ cạnh tranh cũng là một phần của công việc."

"Ồ..." Viên Mục Dã hiểu ra, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chung quanh.

Có rất nhiều người, làm thế nào anh có thể tìm thấy đây?

Phùng Kim Tiêu đặt từng loại trái cây và rượu đã gọi, anh rót một ly rượu cho Viên Mục Dã và đẩy nó đến trước mặt anh. Rồi anh nâng cốc lên.

Viên Mục Dã nhìn ra là rượu ngoại, nói: "Xin lỗi, hôm nay tôi lái xe."

Phùng Kim Tiêu khẽ mỉm cười, nhấp một ngụm và nói: "Bây giờ Mục Dã độc thân phải không?"

Viên Mục Dã nghĩ đến vấn đề này, xét đến quan hệ của mình với Lận Thường Châu, thật sự rất khó trả lời, bèn nói: "Tôi có một... người bạn đang tính chuyện phát triển lâu dài."

"Nói cách khác, hiện tại 2 người không phải xác định là một đôi sao?"

Viên Mục Dã ngẩn ra, Lận Thường Châu không có biểu đạt cùng hứa hẹn với hắn, ngược lại hắn cũng không. Nhưng trong lòng anh có một tia hy vọng rằng Lận Thường Châu sẽ là người đó, anh muốn dành cho nhau một khoảng thời gian, có lẽ thật sự có thể nghĩ đến tương lai.

Thấy Viên Mục Dã không nói gì, anh ta tiếp tục:

“Càng nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ bên ngoài, tôi càng muốn ổn định. Ví dụ, tôi phải đến những nơi như vậy vì tính chất công việc, nhưng tôi thực sự là người có thể ổn định. Tôi nghĩ Mục Dã cũng nên là kiểu người giống tôi."

Viên Mục Dã không phủ nhận điều này và anh cũng hiểu Phùng Kim Tiêu đang ám chỉ điều gì.

"Xin lỗi,...tôi biết ý của anh Phùng. Nhưng bây giờ tôi không còn độc thân. Mặc dù chúng tôi vẫn chưa đến mức đó, nhưng tôi muốn tiết kiệm thời gian."

Phùng Kim Tiêu gật đầu:

"Mục Dã, tôi đã biết câu trả lời ngay từ lúc bạn từ chối ký vào món quà của tôi. Chỉ là gặp được người tôi thực sự thích quá khó và tôi không muốn bỏ lỡ nó một cách dễ dàng. Ý tôi là, nếu , nếu như chúng ta còn có cơ hội, anh nhất định phải nói cho tôi biết."

Những gì anh ta nói khiến Viên Mục Dã khó trả lời câu hỏi. Anh giơ tay nhìn đồng hồ, cũng đã muộn, cứ ngồi thế này thì không tìm được ai.

"Xin lỗi, anh Phùng, tôi còn có chút việc phải đi trước."

"Mục Dã, anh từ đầu đến giờ tìm cái gì? Có thể nói cho tôi biết là cái gì không? Hay là anh tìm ai?"

“Không, tôi tự mình đi xem.” Viên Mục Dã nói xong liền đứng dậy rời đi chỗ ngồi. Diện tích lầu hai tương đối lớn, Viên Mục Dã ở trong đám người tìm kiếm.

“Mục Dã!” Phùng Kim Tiêu ngoài ý muốn theo sau: “Tìm người ở đây không dễ…”

Phùng Kim Tiêu đang nói thì điện thoại di động reo lên; “Xin lỗi Mục Dã, tôi có điện thoại.”

Anh ta vuốt bàn phím để trả lời:

"Huy Tử, anh có ở đây không?"

Huy Tử? Cái tên này... Viên Mục Dã còn nhớ chính cái tên này đã gửi tin nhắn cho Lận Thường Châu. Viên Mục Dã bình tĩnh chú ý tới.

“Tôi ở lầu hai, khu Đông.” Phùng Kim Tiêu nói và theo về phía lan can.

Viên Mục Dã đi theo nhìn theo ánh mắt của hắn. Lận Thường Châu trong đám người thật sự rất bắt mắt, Viên Mục Dã liếc mắt một cái cũng nhìn ra, nhíu mày.

Lận Thường Châu vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau.

Viên Mục Dã? Không phải anh ấy đã ngủ rồi sao? Còn người bên cạnh anh ta... Đó không phải là người đàn ông hôi hám lần trước sao? ! Đây là lại hẹn hò sao?

Lúc này, Lận Thường Châu thực sự tức giận.