Chương 18: Trêu ghẹo

Lúc Lận Thường Châu đến, đã thấy Viên Mục Dã trước bồn rửa tay rửa tay.

Hai người ánh mắt chạm nhau, Viên Mục Dã cũng nhíu mày.

“Lận Thường Châu, sao anh lại tới đây?” Viên Mục Dã hỏi.

“Đương nhiên là tới nhà hàng ăn cơm.” Lận Thường Châu đi tới bồn rửa tay, vặn vòi nước rửa tay, trước gương giả vờ vuốt tóc, mặc dù không biết nên làm như thế nào với mái tóc cắt của mình.

Viên Mục Dã hừ lạnh một tiếng, tắt vòi nước, lấy giấy thấm ở một bên ra lau tay. Thấy Viên Mục Dã định đi ra ngoài, Lận Thường Châu ngăn cản hắn một bước.

"Không phải anh Mục luôn trống rỗng và cô đơn sao? Ngay cả loại đàn ông hôi hám đó cũng hết lần này đến lần khác hẹn gặp?"

Viên Mục Dã cũng nghiến răng, sau đó dịu đi vẻ mặt:

"Anh sao vậy?" "Tôi….!"

Lận Thường Châu nắm chặt tay, rồi không nói nên lời. Anh phải quay đầu sang một bên.

"Anh Lận, anh đã làm gì với quần áo trong khi những người khác đang say?

" Cái gì quần áo? Tôi thấy anh say rượu, cả người có mùi hôi, lau qua cho anh một chút. Lúc tỉnh lại bên cạnh anh không phải có cái chậu với chiếc khăn hay sao?!"

Viên Mục Dã hừ một tiếng:

"Thấy rồi, chẳng qua là tỉnh lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, còn tưởng rằng bị anh cưỡиɠ ɧϊếp."

Mẹ kiếp

"Ai lại cưỡиɠ ɧϊếp anh! Tôi không có hứng thú với nam nhân. Tôi không có hứng thú với anh... Anh đối với tôi lại càng không có hứng thú!"

Viên Mục Dã dừng lại, nhìn thẳng Lận Thường Châu, khóe môi mấp máy. Hắn tức giận nghiến răng đá mạnh vào chân Lận Thường Châu, trúng vào bắp chân Lận Thường Châu.

Lực quá mạnh khiến Lận Thường Châu rít lên một tiếng đau đớn, cúi người xoa xoa chân.

Khi Lận Thường Châu đứng dậy, đã thấy Viên Mục Dã đóng sầm cửa đi ra ngoài.

Mới vừa rồi Viên Mục Dã nhìn chằm chằm hắn, làm cho hắn trong lòng phát lạnh. Lận Thường Châu rất bực mình, anh nói bậy cái quái gì vậy?

Khi Lận Thường Châu trở lại nhà hàng một lần nữa. Nhìn thoáng qua, Viên Mục Dã đang cùng nam nhân kia nói cười, thoạt nhìn rất chói mắt.

Anh không biết làm thế nào để cười? Tại sao anh lại có vẻ mặt lạnh lùng khi đến đây? !

Lận Thường Châu sau khi ăn xong bữa ăn này, trong lòng rất đau.

Sau khi ăn xong, Phương Ngôn và Chử An đều gọi tài xế vì họ đã uống một chút rượu.

Khách sạn Lận Thường Châu gần đó nên anh mượn cớ ở lại. Anh đang ngồi trong xe và không lâu sau, anh nhìn thấy Viên Mục Dã và người đàn ông đó đang đi bộ từ bãi đậu xe. Lận Thường Châu yên lặng nhìn.



Sau khi xuống bãi đậu xe, Phùng Kim Tiêu cũng đưa Viên Mục Dã lên xe của anh ta và rời đi. Xe của anh ta đậu ở tầng dưới và anh phải đi xuống một tầng.

Viên Mục Dã mở cửa xe ngồi vào, vừa định thắt dây an toàn. Cánh cửa bị một lực kéo ra.

Viên Mục Dã ngẩng đầu, thấy Lận Thường Châu đứng bên cạnh xe. Lận Thường Châu lập tức mở cửa xe, kéo cổ tay Viên Mục Dã dắt xuống xe. Sau đó không nhịn được kéo đi. Viên Mục Dã hoàn toàn bị hắn dùng sức kéo về phía trước, giãy giụa.

"Lận Thường Châu! Anh làm gì vậy!"

Lận Thường Châu giả điếc, kéo người đàn ông lên xe, mở cửa, ném anh vào ghế sau, chen vào.

Viên Mục Dã đưa tay nắm lấy tay nắm cửa bên kia, đang định ấn thì Lận Thường Châu ngăn lại. Cửa xe bị khóa, Viên Mục từ bỏ giãy giụa quay đầu nhìn hắn.

“Anh định làm gì?”

“Tôi vừa mới định nói lời xin lỗi anh.”

Viên Mục Dã cười lạnh một tiếng: “Đây là thái độ xin lỗi sao?”

"Vậy anh muốn thái độ gì! Viên Mục Dã, cùng nam nhân kia... hai người... ở bên nhau sao?"

Lận Thường Châu hai mắt đỏ hoe, nhìn Viên Mục Dã không chớp mắt.

Hả? Viên Mục Dã không nói nên lời, làm sao có thể biết bọn họ ở cùng nhau?

Nhưng anh lại nói: "Đây là chuyện riêng tư của tôi! Tôi không có gì để nói!"

Lận Thường Châu thở hổn hển, do dự không nói nên lời.

“Cái tên thối tha kia có gì tốt!”

Lận Thường Châu sao lại tức giận? Nhìn vẻ mặt của anh ấy kìa... Tên này ghen tị vì được anh ta được người khác quan tâm sao? ! Nhưng chẳng phải anh không có hứng thú với đàn ông sao?

Anh không phủ nhận sự quyến rũ của mình. Chi bằng thử một chút?

Viên Mục Dã cười ha ha: "Tôi cảm thấy cũng không tệ, ít nhất anh đó lễ phép, sẽ không như cái đần độn thanh niên lỗ mãng vô lý."

"Không được..." Lận Thường Châu lẩm bẩm nói, ánh mắt có chút né tránh

Hai người bọn họ rõ ràng có mâu thuẫn, sao anh lại né tránh?

Trêu đùa?

Có đáng không...

"Anh thích tôi sao?"