Chương 13: Bữa cơm gia đình Viên Mục Dã 1

Viên Mục Dã nói rằng anh ấy đã tự mình đi lên tầng hai.

Lận Thường Châu nhìn quanh, là người ngoài cảm thấy rất xấu hổ. Anh đành bày ra bộ mặt tươi cười với moi.

Viên Đức Phong vỗ vỗ vai hắn: "Thường Châu, yên tâm, coi nơi này như nhà của mình, lại đây ngồi đi."

Lận Thường Châu chỉ có thể làm theo chỉ dẫn ngồi xuống sô pha.

Viên Đức Phong nói:

“Thường Châu, mấy ngày nay cháu cùng thằng bé hẳn là đã rất quen thuộc?”

Lận Thường Châu duy trì nụ cười hời hợt gật đầu:

“Ông Viên chúng cháu đã quen được với nhau!”

“Đúng, xấp xỉ tuổi và sở thích cũng giống nhau, vì vậy hai đứa rất dễ trò chuyện với nhau."

Sở thích ...

"Ồ ... vâng! Vâng, vâng! Bây giờ chúng cháu là bạn tốt, nói chung tốt về mọi thứ."

Viên Đức Phong rất hài lòng:

"Đứa nhỏ này đã ra nước ngoài khi còn nhỏ và nómới trở về Trung Quốc được vài năm. Những năm qua nó bận rộn với công việc và không có thời gian để nói chuyện với bạn bè. Bây giờ thì ổn rồi , đứa nhỏ của chúng ta cũng có bằng hữu." Lận Thường Châu chỉ có thể cười gật đầu.

"Hừm, ông cùng ông nội cháu là chiến hữu nhiều năm, đó là khi trên chiến trường hữu tình, nhưng là ở thế hệ cha cháu, chúng ta ít tiếp xúc."

Lận Thường Châu nói: "Đúng vậy, ông nội Viên, chủ yếu là ba cháu, mẹ sống ở thành phố A, rất ít về.”

Lận Thường Châu nói chuyện với người lớn tuổi cũng khá lễ phép, dù sao từ khi bị ông nội bắt về đều ở với ông của anh ấy. Ông già vẫn dạy phép xã giao tốt trong thế hệ của mình.

Một cô gái ngồi trên sô pha nhìn Lận Thường Châu đã lâu.

Lận Thường Châu không khỏi nhìn vào mắt cô, lễ phép cười với cô.

Ông Viên tự nhiên cũng chú ý tới cảnh này. Ánh mắt lập tức đảo qua đảo lại giữa hai người một cách bình thản.

"Đây là cháu gái Lý Nhã của ông." Anh nói với cô gái: "Lý Nhã đến thăm ông nội."

Lý Nhã đi tới ngồi đối diện Lận Thường Châu.

“Lý Nhã, đây là anh Thường Châu.”

Cô gái đưa tay ra: “Chào anh Thường Châu.” Lời nói hào phóng tự nhiên.

Cô gái để tóc dài và quấn khăn choàng, trông khá giống Viên Mục Dã.

Lận Thường Châu cũng đưa tay bắt nhẹ cô: “Chào em Lý Nhã.”

Lận Thường Châu nhìn về phía lầu hai, vừa lúc nhìn thấy Viên Mục Dã cũng đi xuống cầu thang. Sau đó, anh nhìn vào Viên Đức Phong đúng thời điểm.

“Ông nội Viên, Viên Mục Dã đã xuống, cháu đi tìm anh ấy.”

“Được, được, đi đi.”

Lận Thường Châu đứng dậy đi về phía Viên Mục Dã, Lận Thường Châu tay khoác lấy vai.

Viên Mục Dã cũng trừng mắt nhìn hắn, có chút giãy giụa.

“Đừng quay đầu lại, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

Hắn nói xong liền mang theo Viên Mục Dã ra phía ngoài. Anh vừa đi ra ngoài, Viên Mục Dã lập tức hất tay anh ra.

Lận Thường Châu hắng giọng một cái:

"À, vừa rồi ông nội cậu hỏi chúng ta có quen không, tôi nói có, ông nội cậu hỏi chúng ta có thân thiết không, tôi nói rất tốt, sau này nếu ông ấy hỏi thì đừng nói gì thêm, khéo anh lại để bại lộ."

Viên Mục Dã cũng không nói nên lời, hắn cho là đại sự.

“Nhàm chán.” Anh nói và bước vào phòng lần nữa.

Viên Mục Dã cũng bị mắc kẹt khi đi xuống cầu thang và khi anh vào nhà, bảo mẫu đã đến để dọn bữa ăn. Một nhóm người lần lượt đứng dậy và đi đến nhà hàng. Thấy ông nội đã ngồi vào chỗ của mình, anh ngồi xuống chỗ cũ. tHoàn toàn bỏ qua những người khác.

Lỹ Nhã ngồi bên cạnh anh, đương nhiên đây cũng là vị trí cũ của cô. Lận Thường Châu nhìn cảnh đó và ngồi xuống bên cạnh Viên Mục Dã.

"Mọi người không cần khách sáo, dùng bữa dùng bữa, uống rượu." Ông Viên chào hỏi mọi người.

Nhưng ông Viên không động đũa, tiểu bối sao dám.

Bác cả của Viên Mục Dã là Viên Diên Chi đứng dậy rót cho ông một ly rượu nhỏ:

“Ba, hôm nay ba chỉ được uống ly này thôi.”

“Sức khỏe của bố rất quan trọng, uống ít rượu thì tốt hơn, đến ăn rau.” Người nói chuyện là chị dâu của Viên Mục Dã là Đình Chi. Cô đứng thẳng dậy và đặt vài món ăn vào đĩa của ông.

Viên Mục Dã cũng rót cho mình một ly rượu, đứng dậy nâng ly, hai tay nâng ly nói:

"Ông nội, cháu muốn nâng ly chúc mừng ông ."

Đám đông bắt đầu rót rượu. Không lâu sau, họ cùng đứng dậy nâng cốc. Suốt cả quá trình Viên Mục Dã cũng không có biểu cảm gì, ngẩng đầu uống một hớp. Anh lại rót rượu vào ly.

Lận Thường Châu đã sớm nhận ra hành động của hắn. Anh không muốn nói chuyện với bất kỳ ai trong số những người này trên bàn. Lận Thường Châu không nói gì, chỉ yên lặng quan sát.