Chương 1: Tấn công

Dưới tòa nhà của Tập Đoàn Viên Thị, một chiếc Lincoln màu đen kéo dài đứng trước cổng. Một số nhân viên an ninh đã chờ sẵn trước cửa ngay lập tức bao vây họ.

Cửa xe mở ra, thư ký Mia xuống xe trước. Sau đó ra lệnh cho nhân viên an ninh để họ đứng tại chỗ.

Một số nhân viên an ninh xếp hàng đối diện nhau và đợi trước cửa xe.

Mia đẩy chiếc xe lăn đã được chuẩn bị sẵn và mở cánh cửa ở phía bên kia.

Viên Mục Dã mặc áo bệnh nhân, lười biếng dựa vào lưng ghế khoanh chân. Anh khẽ mở mắt, nhìn mọi thứ bên ngoài xe. Anh đặt tay lên tay nắm xe, vừa định tự mình mở cửa, cửa đã bị mở ra từ bên ngoài. Mia tiến lên một bước, một tay giữ Viên Mục Dã tại chỗ.

“Viên Tổng, anh bị thương, để tôi giúp anh.”

“Tôi…Không sao.”

Từ "không sao" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thư ký Mia lập tức làm ra vẻ im lặng.

“Viên tổng, chúng ta đi lên rồi nói chuyện.” Mia nhỏ giọng nói.

Viên Mục Dã cũng nhìn chung quanh, chỉ có thể im lặng.

Viên Mục Dã trong lòng thở dài. Anh đúng là bị thương, nhưng chỉ là vết thương nhẹ, không những không muốn đưa đến bệnh viện kiểm tra toàn diện mà còn bị ép nằm trong viện 7 ngày.

Trong bảy ngày qua, Viên Mục Dã bị mắc kẹt và hoảng loạn. Chỉ là dặn dò của ông nội, dù không muốn nhưng anh cũng đành phải tuân theo.

Cho đến hôm nay, anh không thể ở lại lâu hơn, vì vậy anh chủ động gọi điện cho ông, sau đó ông gửi tin nhắn để anh đi. Nhưng điều anh không ngờ tới là ngay cả một chiếc xe lăn cũng được chuẩn bị sẵn cho anh.

Thật là chuyện bé xé ra to!

Nhưng không phải vô cớ mà ông nội cẩn thận như vậy. Rốt cuộc, đây là lần thứ ba anh bị tấn công chỉ trong một tháng. Mà đối phương thì lảng tránh, ngay cả nhà họ Viên cũng không cách nào tìm ra nguyên nhân.

Mặc dù Viên Mục Dã bị công kích, nhưng mỗi lần đó đều không tạo thành thương tổn nặng gì.

Viên Mục Dã nghĩ tới nghĩ lui, không biết mình đắc tội với ai. Anh ấy nghĩ rằng mình có thể hòa thuận suôn sẻ trên thương trường bằng cách dựa vào khuôn mặt của ông nội và anh ấy thậm chí không gây gổ với bất kì ai.

Hai lần trước, ông nội đều bỏ qua cho rằng họ không gây hại gì cho đứa cháu của mình, nhưng lần này, ông chợt lóe lên một ý tưởng và nghĩ ra cách “dẫn rắn ra khỏi hang”.

"Mia, làm theo đi! Chẳng phải trong phim nói rằng sau khi bị bắt, kẻ thù sẽ bịt miệng con tin sao! Chúng ta giăng lưới chờ hắn xuất hiện đi!"

Có vẻ như ông của anh ấy thường xuyên bị lạm dụng bởi các bộ phim.

Vì ông nội rất muốn trải nghiệm cốt truyện của bộ phim, Viên Mục Dã chỉ đơn giản là diễn trong đó một lúc. Thật tốt khi nghĩ rằng người già cần được hạnh phúc.

Chỉ là lần này ở viện bảy ngày, Viên Mục Dã thật sự không thể tiếp tục diễn xuất. Hôm nay cuối cùng ông cũng được chấp thuận để anh ấy quay lại công ty. Viên Mục Dã cũng ước mình có thể nhảy ra khỏi xe và lao vào văn phòng của mình ngay lập tức.

Nhưng bây giờ xem ra hắn xuất viện, chẳng lẽ hắn phải tiếp tục hợp tác biểu diễn vì ông nội sao?

Được rồi, miễn là anh không bị mắc kẹt trong bệnh viện, thì thế nào cũng được.

Viên Mục Dã nghĩ tới điểm này, đơn giản toàn thân tê liệt, nằm ở trên ghế.

Không lâu sau, nhân viên an ninh bước tới và cố gắng hết sức để nhấc anh lên xe lăn.

Mia lấy một chiếc mũ và đội lên đầu anh, sau đó hạ thấp vành mũ xuống. Nó che gần hết khuôn mặt của Viên Mục Dã. Rồi đẩy xe lăn đẩy một mạch đến văn phòng.

Mia nhìn quanh văn phòng tổng giám đốc, sau đó lập tức quay người đóng cửa văn phòng lại.

"Viên tổng, chúng ta đến rồi!"

Viên Mục Dã cũng thở ra một hơi dài, đem mũ ném ra ngoài, mũ ném thẳng đến trên bàn, không chút sai sót.

Sau đó anh duỗi đôi chân dài về phía trước và đứng dậy.

“Nói cho tôi biết, tôi phải diễn bao lâu?” Viên Mục Dã vừa nói vừa chậm rãi đi tới ghế văn phòng ngồi xuống.

Đây là Mia được ông ngoại sắp xếp, thư ký của anh ta có vẻ nghe lời ông nội hơn so với chính anh.

Mia tiến lên một bước, hơi cúi đầu nói:

"Viên tổng, chủ tịch muốn tiếp tục." Về phần thời gian, nàng cũng không biết.

Mặc dù Mia không nói gì, nhưng Viên Mục Dã đã biết ý định của ông nội, dường như ông nội đang câu cá để xem con rắn có ẩn nấp trong công ty hay không.

Đúng vậy, Viên Mục Dã đã tiếp quản công ty từ ông nội của mình và ban giám đốc của công ty không hài lòng và họ thực sự nghi ngờ.

Nhưng đây đã là năm thứ 4 của Viên Mục Dã một mình lãnh đạo công ty và những lời gay gắt của ban giám đốc đã tan biến từ lâu... Viên Mục Dã cũng không cho rằng đó là lỗi của họ.

“Cốc cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa.

Thư ký Mia liếc nhìn lại cửa văn phòng, sau đó quay lại và mỉm cười.

“Có vẻ như là vệ sĩ riêng được chủ tịch thuê đến!”

“Vệ sĩ?”

Mia không trả lời anh, mà bước lên trước và mở cửa.

Một người đàn ông mặc âu phục màu đen đứng trước cửa, vẻ mặt kiên nghị, phong thái uy nghiêm. Ánh mắt lạnh lùng của anh lướt qua thư ký Mia và đánh thẳng vào mặt Viên Mục Dã.

Sau đó, một tiếng ậm ừ khe khẽ thoát ra từ khóe miệng anh.

Với dáng người như vậy, Viên Mục Dã thậm chí có thể cảm nhận được những đường cơ bắp bùng nổ đáng kinh ngạc dưới lớp quần áo xuyên qua lớp vải mỏng.

Vệ sĩ ư? So với từ vệ sĩ, người này giống người mẫu trên sàn catwalk hơn.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Viên Mục Dã tự nhiên cũng chú ý tới nụ cười giễu cợt vô thức tràn ra từ khóe môi đối phương trong một khoảnh khắc nào đó.

Viên Mục Dã lập tức trừng to mắt:

“Nói với ông nội, tôi không cần vệ sĩ!”

Viên Mục Dã ngoài mặt cũng nói như vậy với thư ký, nhưng lúc nói lời này, ánh mắt lại nhìn về phía Lận Thường Châu.

Ý tứ rất rõ ràng, ra ngoài!

Đứng trước cửa, Lận Thường Châu nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của cậu nhóc đang ngồi trên ghế văn phòng, lửa giận tích tụ vừa rồi lại bùng lên mạnh mẽ.

“Vậy anh hãy nói với ông nội, tôi không quản anh!”

Vừa nói, anh vừa chống cằm đưa tay lên cổ áo cởi một cúc áo sơ mi. Sau đó anh nới lỏng cà vạt và quay người bỏ đi. Nó chỉ đơn giản diễn giải sự phóng túng và phóng túng đến cùng cực.

Rõ ràng Lận Thường Châu cũng nói đã như vậy với thư ký, nhưng anh cũng học theo và đến gặp Viên Mục Dã.

Mia nhìn Viên Mục Dã, rồi nhìn Lận Thường Châu, người đã quay đi và cô cũng theo ra ngoài.

Chỉ là lúc ra, cô thấy Lận Thường Châu đã vào thang máy rồi. Mia thở dài và trở lại văn phòng một lần nữa.

Viên Mục Dã cầm tài liệu trên bàn lên xem.

"Vệ sĩ này... Không phải! Anh Lận là cháu nội của chủ tịch! Cô biết chuyện này chứ? Hai vị chủ tịch đã hẹn nhau đi chơi golf lúc trước và đã thân nhau kể từ đó!"

Gia đình Lận? Đương nhiên là Viên Mục Dã biết đến. Mấy năm anh trở về Trung Quốc tiếp quản công ty, cũng có quan hệ làm ăn với nhà họ Lận, chưa từng nghe nói nhà họ Lận có một cháu trai như vậy!

"Lận Toàn Hữu không phải chỉ có một cháu trai tên là Lận Thường Hiên sao?"

“Viên tổng, anh về nước mấy năm có tiếp xúc với Lận Thường Hiên, nhưng người vừa rồi là Lận Thường Châu trước đó ở trong quân đội. Nên anh chưa từng thấy qua..”

Viên Mục Dã cũng thấy khó hiểu, cho dù ở trong quân đội, nhưng hai nhà làm thân vậy lại không biết là nhà họ Lận có hai cháu nội, nên anh chỉ biết một người.