Chương 3

Edit: Tnhii

Beta: Mày là bố tao

Ngõ vắng, nắng như thiêu đốt.

Phương Dữ Hoài vừa mới bước vào, đã bị người ta chặn lại.

Chàng vừa mới cãi nhau với bạn gái, lúc này đã thay đổi biểu cảm: "Đủ chưa? Cô ấy không làm gì thương thiên hại lý".

Phương Dữ Hoài nhìn người trước mặt, nói ra hai từ: "Lắm mồm".

"Anh muốn làm gì?"

"Kiểm soát tốt bản thân mình đi."

"..."

Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của bạn gái mình, quả thật có chút gây khó chịu cho người khác, chàng trai hạ giọng, xin lỗi: "Lúc nãy là lỗi của tôi, không nên nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, nếu cô ấy không bị tổn thương gì, mong anh tiếp nhận lời xin lỗi của tôi".

Chàng trai nói một lúc, nhìn người trước mặt không có phản ứng gi, chỉ chậm rãi lấy ra một dao gọt hoa quả từ trên người, trượt từ từ trên áo khoác màu đen.

Ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng vàng, bằng cách nào đó làm cho chàng trai nghĩ đến điển cố của một sát thủ trong giới của mình: một số người gϊếŧ người như gϊếŧ lợn, một số người gϊếŧ người như cắt trái cây, không phải là cắt trái cây trong thực tế... Mà là trong trò chơi.

"Rất xin lỗi", chàng lập tức xin lỗi, "tôi lấy một thông tin đổi với anh, anh buông tha cho bạn gái tôi".

Phương Dữ Hoài bỗng nhướng mày.

"Hôm nay tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, không phải vì cô ấy xinh đẹp thế nào", chàng trai dừng lại, nói, "tôi đã từng thấy cô ấy trong ảnh".

Động tác trượt dao của Phương Dữ Hoài dừng lại, sau khi nghe xong, bỏ dao gọt hoa quả vào áo khoác.

...

Trì Gia nhận được điện thoại của bạn bè, nói tối nay tụ tập ở nơi cũ, có trai đẹp cho cô gặp.

Nhưng trên thực tế mỗi lần bạn bè giới thiệu một anh chàng đẹp trai, đẹp trai thì chưa tới mà lại quấn lấy phiền phức.

So với trai đẹp kính đen áo đen hôm nay, ngay cả sợi tóc cũng không bằng.

Trì Gia liếʍ môi, muốn gặp lại anh.

Đang liếʍ một cách hứng khởi, cửa hàng tiện lợi bị đẩy ra, hơi nóng kết hợp với bộ quần áo đen, đi về phía cô.

"Mọi chuyện xong rồi sao?". Cô hỏi.

Phương Dữ Hoài: "Ừm".

"...". Đề tài chung đặt dấu chấm hết.

Cô mím môi, thấy bạn bè gửi wechat: thực sự đẹp trai, mình đảm bảo với anh ta hôm nay cậu sẽ đến, không đến thì tuyệt giao.

Cô không nói gì chậc một tiếng.

...

Tám giờ tối thay ca, cô từ phòng thay đồ cửa hàng tiện lợi đi ra, đã chưng diện cho phù hợp với quán bar.

Phương Dữ Hoài đứng dậy, phát hiện cô không đi về nhà, lập tức hỏi: "Cô đi đâu vậy?".

Trì Gia sửng sốt, thành thật nói: "Ra ngoài chơi".

Phương Dữ Hoài nhíu mày: "Đi chơi ở đâu?".

Cô cũng cau mày theo: "Liên quan gì đến anh không?".

"Tôi nghĩ có thể sẽ thuận đường".

"...". Cô báo địa chỉ.

Anh cũng không nghĩ ngợi nói: "Thuận đường, cùng đi".

"..."

Cô có thể nói rằng cô thấy anh không hề nghĩ ngợi gì không?

Cô có thể nói rằng cô đã đoán được anh sẽ đi theo mình đến quán bar không?

Trì Gia nhìn khuôn mặt này của anh, quyết định không nói.

Mà là biểu cảm "Tùy anh", mặc kệ anh đi theo phía sau.

Cô cho rằng hai người sẽ thuận lợi đến cửa, nhưng lúc lên tàu điện ngầm... Bị nhân viên bảo vệ ngăn lại.

Nhân viên bảo vệ lạnh lùng nhìn Phương Dữ Hoài, nói với anh: "Trên người có dao".

Trì Gia: "...".

Phương Dữ Hoài lạnh lùng hơn: "Dao gọt hoa quả cũng không được à?".

Nhân viên bảo vệ: "Không".

Con dao sau đó bị tịch thu.

Con dao gọt hoa quả này thoạt nhìn là dao gọt hoa quả bình thường, thực ra là anh đặt hàng từ Đức.

Cũng chỉ có con dao này, có thể đảm bảo gϊếŧ người trong 3 giây.

Phương Dữ Hoài nhìn con dao gọt hoa quả bị cho vào ngăn kéo, nghĩ thầm anh ta khẳng định không biết con dao giá bao nhiêu tiền.

Trì Gia kinh ngạc nhìn anh, hỏi: "Anh sao lại mang theo dao trên người".

Người phía sau cụp mắt, trong mắt đều là dáng vẻ hoa hòe hoa sói của cô.

"Không có gì, hôm nay mới mua thôi". Anh quay mặt, đem sự thật chôn sâu trong đầu.

Người trên tàu điện ngầm dần dần nhiều hơn.

Đây là lý do Trì Gia không chọn ngồi xe riêng.

Đoàn tàu chạy cực nhanh, sau đó phanh lại, người bất giác nghiêng về phía trước, cô nhào mạnh vào lòng anh.

Bất cứ ai cũng có mùi hương của riêng mình, chỉ là sự khác biệt giữa thơm và thối. Trì Gia tuy không chảnh chọe, nhưng có chút nhạy cảm đối với hương.

Cô ở trên người người này, không ngửi ra một chút mùi hương nào.

Hơi sững sờ ngẩng đầu lên, chàng trai một tay ôm eo cô, đôi mắt đẹp nhìn cô chằm chằm, giọng nói nặng nề: "Đứng lên".

Đứng xong, vừa định buông cánh tay xuống, cô lại nghiêng người.

Trì Gia nháy mắt với anh.

Phương Dữ Hoài im lặng, rồi nói với cô: "Cô dựa vào tôi có hơi nóng".

"...". Tên đàn ông thẳng chết tiệt này.

"Cô không thấy cứng sao?"

"...". Cô đã biết anh đô như thế nào rồi.

Nhưng có trời mới biết, anh thực sự rất nóng, từ trên xuống dưới, cứng phát nóng, nóng phát cứng.