Chương 5

Biên tập: Tnhii

Hiệu đính: Mày là bố tao

Tất cả thông tin của Trì Gia đều được bên đối phương cung cấp: tên cùng hình ảnh.

Anh đã sớm biết cô là ai, lại quên mất hai người chỉ là người xa lạ trong cửa hàng tiện lợi, còn chưa biết tên nhau.

Phương Dữ Hoài sững sờ tại chỗ, không biết nói gì trong lúc này.

Anh cho rằng sự việc có thể bị bại lộ, lại thấy Trì Gia nhìn anh một cách nghiêm túc: "Anh biết nhiều về tôi như vậy, có vẻ thực sự có ý với tôi".

Phương Dữ Hoài: "...".

"Lúc trước nghe thấy ở cửa hàng tiện lợi, nên anh đã nhớ sao?"

Đồng tử đen hơi co lại, toát ra ánh sáng rất tự tin.

Anh đột nhiên cảm thấy mình tìm được lý do đối phương muốn gϊếŧ cô: suy đoán linh tinh cũng đoán đúng suy nghĩ của người khác.

Ở một lúc nào đó, điều này vô cùng đáng sợ.

Phương Dữ Hoài thỏa hiệp: "Cô nói đúng".

Ban đầu anh quả thật không thèm để ý người cần gϊếŧ tên là gì, cho đến khi gặp cô, mới xem lại lịch sử trò chuyện.

Mắt Trì Gia sáng lên, khóe môi hơi giương lên.

...

Lần đầu tiên Phương Dữ Hoài không phải dùng phương thức theo dõi cô để đưa cô về nhà.

Ánh mắt anh dừng ở cầu thang cũ, không có thang máy, từng tầng một, sáng theo người đi và cuối cùng tắt đi ở tầng cô sống.

Loại tòa nhà này thường là nơi ưa thích của những sát thủ - kém an toàn, cũng ít người, một người đàn ông với một người phụ nữ dù có tranh chấp hay không, cũng có thể bị đẩy xuống.

Phương Dữ Hoài nghiêm túc nhìn cô: "Em nói đúng, tôi làm như vậy, đúng là có quan tâm tới em".

Trì Gia đã bước được một bước, bị những lời này anh làm cho sốc mà rụt chân lại.

"Gì cơ?"

"Không mời tôi lên ngồi sao?"

"...". Trì Gia "thân kinh bách chiến" trong quán bar đột nhiên bị câu hỏi gây bất ngờ, lắp bắp, "chuyện, chuyện này...".

Phương Dữ Hoài: "Tôi chỉ uống ngụm nước thôi".

"...". Rất nhiều người đàn ông có ý đồ xấu cũng nói như vậy.

Phương Dữ Hoài nghiêm túc nhìn cô, cô dừng một lúc, mới chần chừ gật đầu.

Phương Dữ Hoài miễn cưỡng ngồi trên sô pha, nhìn cô luống cuống tay chân thu dọn quần áo và..."Cạch"... Nội y rơi xuống đất.

Phương Dữ Hoài trơ mắt nhìn thứ màu đen bị người ta nhanh chóng chụp lại, sau đó chui vào phòng.

Anh nghĩ thầm, cũng chỉ là cup B, chưa tới mức lớn.

Trì Gia lấy nước lạnh trong tủ lạnh ra, tiện nhìn thấy quả táo đặt ở tầng dưới cùng, nhìn một lúc, cô nghe thấy giọng nói từ sau lưng: "Muốn ăn không?".

"Sao cũng được", cô thuận miệng trả lời, "ngại gọt".

Ngón tay thon dài lướt qua cô lấy ra trái táo đỏ nhất, rồi từ trong ngực móc ra một con dao gọt trái cây.

Trì Gia trợn tròn mắt: "Cái này của anh không phải bị bảo vệ ở trạm tàu điện ngầm thu rồi sao?".

Phương Dữ Hoài: "Tiện tay mua lúc đi ngang qua siêu thị". Tuy rằng chất lượng không tốt lắm, nhưng ít nhất cũng an tâm.

Biểu cảm Trì Gia trở nên kỳ lạ: "Anh yêu dao gọt trái cây sâu sắc à?".

Phương Dữ Hoài: "Tôi yêu em sâu sắc".

"..."

Bất ngờ thổ lộ tình cảm là sao.

Trì Giác trợn to mắt, nhìn gương mặt đẹp trai này của anh, thính giác có cảm giác không chân thật.

Kể cả khi anh ngồi trên ghế sofa, dùng hai tay cầm táo và dao, gọt nhanh lại đẹp, thậm chí còn không dính chút nước táo nào lên tay.

Cuối cùng đưa những quả táo trắng được lột vỏ tỉ mỉ đến trước mặt cô: "Ăn đi".

Con dao này thật sự quá tốt, táo nhìn qua giống món thủ công mỹ nghệ hơn.

"Cảm ơn."

Cô nhận lấy và cắn một miếng.

Nước trong suốt tràn ra từ môi đỏ khi nhai, dưới ánh sáng vàng trong phòng, nó giống như một âm thanh dụ hoặc.

"Răng rắc răng rắc."

Yết hầu Phương Dữ Hoài dần thắt lại.

Tay bưng cốc nước lạnh bên cạnh lên, uống một ngụm lớn để hạ nhiệt.

"Em ở một mình sao?"

Trì Gia ừ một tiếng.

Phương Dữ Hoài: "Thường về một mình vào buổi tối à?".

Trì Gia: "Không, chỉ có cuối tuần thường ra ngoài chơi".

Anh cau mày, càng nghĩ càng thấy quá nhiều yếu tố bất ổn.

"Em ở một mình, có cảm thấy chật chội không?"

"Không, rất rộng."

"Tôi vừa mới nhìn một vòng, cảm thấy phòng của em còn thiếu một thứ". Anh nói, ánh mắt từ phía xa chuyển về phía cô.

Đúng lúc Trì Gia ăn hết quả táo: "Cái gì? Còn thiếu gì thế?".

"Thiếu một người đàn ông."

Tầng tầng lớp lớp suy luận, logic hợp tình hợp lí.

Phương Dữ Hoài hơi nghiêng người, môi hai người chỉ cách nhau một centimet.

Hơi thở đan xen mùi táo, hơi nóng phả lên mặt, tim đập mãnh liệt trong nháy mắt.

Trì Gia nắm chặt đệm lót sô pha ở dưới, nghĩ thầm, đàn ông nói lên uống ngụm nước, quả nhiên không tốt đẹp gì.