Đó là một ngày đông giá rét, mặt đất kết sương, xe bò chạy qua khiến băng vỡ vụn khắp nơi.
Gió lạnh buốt, tay chân Ôn Du đã tê cóng từ lâu vì lạnh. Nàng dựa vào song gỗ của cũi gỗ, để mái tóc rối bù xõa xuống che gần hết khuôn mặt. Tấm vải phủ một lớp tuyết mịn, nửa khuôn mặt không thể bị áo che kín. Mắt cá chân của nàng lộ ra, dính đầy bùn, xanh đen vì lạnh.
Đôi giày dưới chân Ôn Du đã sờn hai bên và hỏng, không còn nhìn thấy hoa văn thêu nguyên bản ở mũ giày nữa.
Tấm lưng thon cong dưới lớp áo vải lanh mỏng tựa như một cành sen sắp héo mà vẫn chưa gãy.
“Hãy chú ý đường đi, đừng chặn đường –”
Ngõa Thị ồn ào, “mẹ mìn” giơ roi la hét, khiến nhiều người dừng lại và chỉ vào một số phụ nữ trong chuồng gỗ của xe bò.
"Trần Lại Tứ lại đứa người đến Túy Hồng lâu nữa à?”
“Các cô gái trên xe này đều nhìn rất tươi ngon mọng nước nha, tám phần mười là chạy nạn từ Lạc Đô bên kia rồi…”
“Aizzz, vận đổi sao dời thế sự khó lường. vị kia chính là đệ nhất mỹ nhân của Đại Lương, được mệnh danh là Hạm Dương Ông Chủ. Chỉ đợi cha nàng đăng cơ thì nàng chính là công chúa Đại Lương rồi, ai ngờ lúc này cũng phải trở thành món hàng để các vương hầu tranh đoạt sao?”
Có người lắc đầu thở dài, song cũng có người lộ ra dáng vẻ thèm chảy nước miếng.
Các cô gái trong xe không khỏi rơi nước mắt khi nghe những lời bàn luận này.
Chỉ có Ôn Du vẫn bất động, dựa vào lan can gỗ, toàn bộ khuôn mặt đều phủ đầy tóc rối bù và một bộ nỉ sờn rách, che khuất mọi ánh mắt từ bên ngoài xe.
Đôi mắt cụp xuống dưới mái tóc rối bù lộ ra vẻ bình tĩnh gần như tê dại, lạnh lùng như vầng trăng trong.
Trên đường trốn chạy, nàng đã nghe quá nhiều lời nhận xét như vậy về mình.
Tiên đế qua đời, tất cả các độ sự đều làm phản.
Hoàng tộc Ôn thị trở thành con nai béo bở trong cuộc đi săn của các vương hầu thiên hạ.
Cha anh binh bại, bị vây lại quận Phụng Dương, đã là nỏ mạnh hết đà.
Phụ vương ra lệnh cho thân tín cải trang thành thương đội, tách ra để tránh tai mắt của các độ sứ, bí mật hộ tống nàng đi Nam Trần trước để liên hôn, cũng chính là mượn binh.
Chỉ là chưa từng ngờ đến, trên đường đi nàng lại bị tập kích, bị chia cắt khỏi thân tín và bị “mẹ mìn” bắt cóc đến nơi này.
Gió lạnh càng thêm dữ dội, Ôn Du chịu đựng trên mặt dần dần thấy ngứa ngáy, tiếp tục im lặng vùi miệng mũi vào tấm vải nỉ cũ.
Nàng đã cố gắng trốn thoát nhiều lần nhưng không thành công và hôm nay là cơ hội cuối cùng của nàng.