Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tên Ngốc Đó Là Kẻ Ngốc Nhất Thế Gian Này

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kiên nhẫn là một phẩm chất tốt đẹp của con người. Mặc dù bữa cơm của Sở Hi và boss khá kỳ lạ, nhưng giữa trưa ngày hôm sau, cậu ta vẫn mang khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện ở phòng nghỉ của boss.

Lúc ấy, Tạ Tiểu Vũ mới vừa cọ cơm xong, đang ngoan ngoãn gọt táo cho boss, ngay lúc vừa thấy cậu ta, suýt nữa cắt trúng ngón tay mình.

Nhưng Sở Hi không nhìn ra được người trợ lý tầm thường này có gì đặc biệt, cậu ta tự nhiên đi đến ngồi cạnh Tiêu Huyền hỏi: "Mấy giờ anh về nhà?"

Tiêu Huyền đang xem concert của Michael Jackson, không thèm quay đầu lại: "Có chuyện gì không?"

Sở Hi cười nói: "Ngày hôm qua anh đồng ý sẽ dẫn em đến nhà anh nghe CD mà."

"Á!"

Không đợi Tiêu Huyền lên tiếng, Tạ Tiểu Vũ ở bên cạnh bàn kêu thảm.

Cậu nhìn ánh mắt nghi hoặc của hai người kia, nhanh chóng rút ngón tay bị cắt trúng, cười gượng nói: "Xin lỗi, không có gì, không có gì."

Tiêu Huyền không nhớ mình đồng ý chuyện gì nhưng hắn lười phải đổi ý nên nói: "Bốn giờ. Cậu ở bãi đậu xe đợi tôi."

Sở Hi lập tức vui vẻ: "Vâng. Đến lúc đó gặp."

Nói xong thì như con bướm nhanh nhẹn bay đi.

Phỏng nghỉ yên tĩnh trở lại.

Tạ Tiểu Vũ buồn bực nhìn Tiêu Huyền, muốn lặng lẽ ra ngoài tìm băng keo cá nhân xử lý vết thương.

Không ngờ, Tiêu Huyền đột ngột đứng dậy, đi đến trước chỗ cậu ngồi, nắm lấy cánh tay gầy gò bị thương kia.

Trên ngón tay trắng nõn chảy máu đầm đìa trông rất thảm thương.

Đôi mắt Tiêu Huyền không khỏi hiện ra ý tức giận: "Cậu đúng là đần muốn chết."

Tạ Tiểu Vũ đương nhiên không dám đáp lại câu nào.

Tiêu Huyền tìm được hộp thuốc còn tức giận hơn, nhấn tay giúp đứa ngốc khử trùng.

Sau khi băng bó kỹ hắn mới nói: "Cậu về nhà đi."

Tạ Tiểu Vũ còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi được thần tượng chăm sóc nghe thấy câu này thoáng chốc sửng sốt: "Dạ?"

Tiêu Huyền nâng đôi mắt xinh đẹp lên nói: "Nghỉ bệnh."

Dứt lời hắn gọi điện cho tài xế, kéo quý ngài trợ lý không cẩn thận bị đứt tay của mình nhét vào trong xe.

Nhưng Tạ Tiểu Vũ nào có tâm tình nghỉ bệnh vì vết thương nhỏ như vậy. Cậu đứng dưới lầu nhà mình bày ra vẻ mặt 囧囧, do dự mấy giây, không biết nghĩ thế nào mà ngồi tàu điện ngầm quay lại công ty.

Không dám trở lại phòng làm việc, nhưng Tạ Tiểu Vũ nhớ giờ hẹn của hai người kia, nên cậu lén lút chạy xuống bãi đậu xe, ngồi xổm trong góc đếm cục đá gϊếŧ thời gian.

Quả nhiên, vừa qua bốn giờ, Sở Hi cùng Tiêu Huyền người trước người sau xuất hiện, bước vào xe thể thao của boss rời khỏi công ty.

Tạ Tiểu Vũ rất sốt ruột, cũng không quan tâm đến đầu óc có lỗ hổng nào không, cuống cuồng chạy ra đường cái bắt xe chạy thẳng đến biệt thự nhàTiêu Huyền.

Nhưng đến nơi rồi lại đứa ngốc đứng ở cửa sầu lo: khoảng cách từ vườn hoa vô nhà rất xa, không vào được tức là đi một chuyến phí công ư?

Tạ Tiểu Vũ biết an ninh nơi này rất nghiêm ngặt, nhưng nghiêm cỡ nào cũng không ngăn được lòng gấp như lửa đốt của đứa ngốc.

Cậu vội vã đi vòng qua phía sau biệt thự, tìm được một lỗ chó, không sợ khổ không sợ mệt chui vào.

Nói tới Tiêu Huyền, hắn dẫn Sở Hi đến phòng để CD, lấy nước trái cây cho có tiếng là đãi khách, rồi đi ra ban công tầng hai được ngăn cách bởi một cánh cửa, đứng ngẩn người.

Ra mắt nhiều năm như vậy, người mới vô nghề muốn kết bạn với hắn thật sự rất nhiều.

Nhưng người làm việc, đều có ý đồ riêng.

Điều này khiến Tiêu Huyền không ủng hộ, chứ đừng nói là không thích.

Dù hắn chỉ mới hai mươi mấy tuổi, nhưng lại có nét tang thương của tuổi già.

Sở Hi chần chừ đứng trước bộ sưu tập, rồi nghiêng đầu nhìn lén bóng lưng thon dài của Tiêu Huyền.

Tâm tư của cậu ta không đặt trên âm nhạc, đương nhiên sẽ không thật sự đắm chìm vào nó.

Do dự mấy giây, Sở Hi nhẹ bước đi đến ban công hỏi: "Anh ghét em tới nhà anh sao?"

Không ngờ Tiêu Huyền quay đầu lại nhìn cậu ta nói thẳng: "Ừ. Cậu xem xong thì về đi."

Sở Hi cảm thấy hơi tủi thân, khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta xụ xuống: "Em đã làm gì sai sao? Em chỉ muốn gần gũi với anh..."

Sự cay nghiệt của Tiêu Huyền chắc chắn không phải thứ ai cũng có thể dễ dàng tiếp nhận, hắn đứng thẳng lên buông tay vịn lan can, lời nói không hề có ý giảm tránh điều gì: "Nhưng tôi không muốn."

Sở Hi không hiểu: "Tại sao chứ? Em thật... thật sự thích anh. Em vào công ty này, cũng vì anh. Anh thử quen em, tìm hiểu em khó như vậy sao?"

Tiêu Huyền không để ý đến cậu ta, vừa đi vào trong vừa nói: "Không khó, nhưng tôi không có hứng thú."

Không ngờ Sở Hi chợt kéo tay hắn, dưới tình huống không chút báo trước nhón chân hôn lên môi Tiêu Huyền.

Cả người Tạ Tiểu Vũ dính đầy cỏ bò ra từ lùm cây, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một màn khủng khϊếp như vậy.

Bộ não trong phút chốc trống rỗng.

Nhưng tim lại giống như bị đao phẫu thuật vô tình cắt xuống, đau đến không còn sức phản kháng.

Cậu không đứng lên, cứ như con rùa rụt đầu về, bất chấp cơn đau do bị gai đâm, chật vật bò ra ngoài.

Thật mất mặt, còn như ăn trộm mà chạy đến vườn hoa nhà người ta.

Thật ra thì liên quan gì đến mày chứ?

Cho dù boss hôn mày mấy lần, nhưng, nhưng... đây chỉ là anh ấy đùa mà thôi.

Bản thân mày lại không giống Sở Hi, người ta vừa trẻ vừa đẹp lại còn ưu tú...

Mặt mũi, tóc tai Tạ Tiểu Vũ vừa rối vừa bẩn té ngã trên đường đá, cắn môi không phát ra được âm thanh nào.

Mặc dù khi trước cũng bị người ta chê cười, cũng thường làm chuyện ngu xuẩn.

Nhưng cậu có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn, bức rức lại mất mặt ngay lúc này...

Thật sự... là lần đầu tiên.

Boss bị người ta cưỡng hôn, kết quả chỉ có một khả năng.

Chính là kẻ đó xui rồi.

Trong khoảnh khắc Tiêu Huyền lấy lại tinh thần, hắn lập tức đẩy mạnh Sở Hi, chùi miệng không hề che giấu sự ghét bỏ của mình: "Đừng đυ.ng vào tôi, thật ghê tởm."

Trái tim Sở Hi trong giây phút đó bị tổn thương, cậu ta đỡ cánh tay bị đập cửa uất ức nói: "Em, em..."

Tiêu Huyền không cho cậu ta cơ hội nói hết, chỉ vào cửa nói: "Cậu tự nhìn dáng vẻ xấu xí của cậu đi, nó giống như một sản phẩm giảm giá mà bệnh viện thẩm mỹ làm ra vậy. Cút đi. Nếu còn muốn lăn lộn trong giới giải trí này thì đừng bao giờ để cho tôi nhìn thấy cậu nữa!"

Nói đến mức lòng tự ái của Sở Hi bị sụp đổ, đôi môi run rẩy xoay người chạy đi.

Tạ Tiểu Vũ đáng thương không có cơ hội nhìn thấy đoạn sau.

Sắc trời tối đen, toàn thân cậu bẩn thỉu đi ven đường cao tốc, đại não giống như bộ máy ngưng hoạt động, không nghĩ được gì nữa.

Chỉ có đôi mắt ê ẩm chua xót, chớp nhẹ một cái thôi là nước mắt không có tiền đồ thay phiên nhau rơi xuống.

Thật ra từ trước đến nay cậu vẫn rất sợ Tiêu Huyền tìm được đối tượng lý tưởng của mình.

Dù cho người kia là nam hay là nữ.

Một khi nghĩ đến ai đó sẽ sở hữu vô điều kiện tất cả nụ cười và hạnh phúc của Tiêu Huyền, trái tim cậu lại trống rỗng.

Nhưng đã nhiều năm như vậy, có lẽ boss cũng rất cô độc.

Anh ấy có thể vui vẻ, thì có gì không tốt chứ?

Tạ Tiểu Vũ ép buộc chính mình phải nghĩ như vậy, thảm hại lau dòng nước mắt đang chảy xuống, cắn đôi môi mỏng như muốn chứng tỏ bản thân rất kiên cường.

Mùa đông gần tới, mặt trời lặn càng lúc càng sớm.

Trên đường cao tốc tối đen như mực, không có người nào giống cô hồn dã quỷ xui xẻo như Tạ Tiểu Vũ.

Đến khi hai chân tê cứng về đến nhà cũng đã rất khuya rồi.

Hạ Duy đi uống rượu với anh em vẫn chưa về, Tạ Tiểu Vũ nhanh chóng thay đồ dơ, vẻ mặt đờ đẫn tắm rửa sạch sẽ, rồi chui vào phòng trốn trong chăn bắt đầu trốn tránh tất cả.

Có thể trốn trong không gian quen thuộc, dường như trái tim cũng không còn bó chặt nữa.

Tạ Tiểu Vũ lấy album của Tiêu Huyền ở dưới gối ra, ngây ngốc nhìn, nước mặt lại thấm ướt khóe mắt.

Dù sao cũng không có ai thấy, cậu dùng gối đầu che kín người, không chút khống chế mà nghẹn ngào khóc không ra tiếng.

Một người đàn ông chỉ số IQ vốn không cao, dáng vẻ uất ức này trông càng có vẻ ngốc hơn.

Tạ Tiểu Vũ không thể hiểu nổi, bản thân vẫn luôn nỗ lực làm những chuyện mình muốn làm. Tại sao ước mơ của người khác dần đơm hoa kết trái, mà mình thì ngay cả một cái mầm nhỏ cũng không lên được. Tại sao tình cảm của người khác như hạt bụi sôi nổi rơi xuống, còn của mình... trừ thảm thương ra, chỉ còn lại sự buồn cười hèn mọn.

Ai ngờ lúc đang đau buồn đến không thở nổi, điện thoại bỗng rung lên.

Đôi mắt Tạ Tiểu Vũ đẫm lệ mờ mịt mở tin nhắn, thế mà là tin hỏi thăm của boss: Tay còn đau không? Ăn tối chưa?

... Mặc dù boss luôn nói lời khó nghe nhưng thật ra thì hắn là một người rất tốt.

Tạ Tiểu Vũ khổ sở nghĩ: Anh ấy tìm được hạnh phúc, nên được chúc phúc mới đúng.

Dù sao hạnh phúc của Tiêu Huyền cũng là hạnh phúc của mình.

Kết quả, boss đại nhân xui xẻo cứ thế được chúc phúc trong âm thầm.

Tiêu Huyền được chúc phúc, giữa trưa ngày hôm sau rất không vui.

Hắn đi ghi hình một buổi phỏng vấn, ai ngờ vội vàng trở lại phòng nghỉ công ty thì chỉ có thức ăn được đưa tới, không có đứa ngốc vui vẻ khi thấy thức ăn ngon.

Mặt Tiêu Huyền lạnh xuống chờ đến mười hai giờ, Tạ Tiểu Vũ vẫn không tới.

Hắn cau mày chờ đến một giờ, Tạ Tiểu Vũ vẫn không tới.

Tiêu Boss mất kiên nhẫn, tức giận đứng lên đi vào thang máy xuống phòng làm việc của đứa ngốc ở tầng dưới kéo tên ngốc đó lên đây.

"Tạ Tiểu Vũ đâu?" Tiêu Huyền mặt liệt đứng ở cửa, lạnh giọng hỏi.

Đứa ngốc lại chọc giận boss?

Thức ăn nghẹn lại trong miệng các cô gái, mọi người hai mặt nhìn nhau, rồi sau đó là lãnh đạo có tinh thần mạnh mẽ hơn chút đứng dậy trả lời: "Cậu ấy đến bệnh viện rồi."

Tiêu Huyền khó hiểu: "Ai bị bệnh? Cậu ấy đến bệnh viện làm gì?"

Lãnh đạo lau mồ hôi lạnh: "Cậu ấy sốt mà còn đi làm, kết quả té xỉu ở hành lang, vừa được các đồng nghiệp đưa vào bệnh viện truyền nước biển."

Boss buồn bực nghĩ: ngày hôm qua đứt tay hôm nay bị sốt ngay, cái thân thể yếu ớt gì thế này.

Nghĩ xong hắn cũngvội vàng rời đi.

Bình thường lãnh đạo sai đứa ngốc quá mức cuối cùng lương tâm cũng trỗi dậy, lao thẳng ra ngoài cản đường đi của Tiêu Huyền: "Cho dù Tạ Tiểu Vũ đã làm gì, bây giờ đợi cậu ấy khỏi bệnh rồi hãy xử lý, cậu ấy cũng khổ lắm rồi."

Tiêu boss mặt không cảm xúc nhìn cô, đi vòng qua.

Những cô gái trong phòng làm việc đồng loạt thở dài.
« Chương TrướcChương Tiếp »