Chương 33: Cùng chiến tuyến
Khi Lại Tĩnh Nhã xuất hiện ở căn nhà của Tô Diệp Hàm thì Chu Đức Chí cũng vừa về tới, thấy cô lập tức lo lắng lên tiếng.
- Bệnh tình của thiếu gia đã bị người ta biết rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy các vị trưởng bối nhà họ Tô sẽ không để yên, tới lúc đó...
- Trước đừng vội, để tôi suy nghĩ đã. - Cô mím môi, vẻ mặt trầm trọng đi vào nhà.
- Lại Tĩnh Nhã, đến bao giờ chúng ta mới cso thể cứu thiếu gia về?
- Chuyện này...
Reng reng...
Cô đang định trả lời thì chuông điện thoại reo, là Lâm Thanh.
- Alo?
- Tôi vừa thu được tín hiệu từ máy định vị lần trước cô lấy đi, cô làm sao lại chạy đến tận đầu bên kia thành phố thế? Lại còn bật thiết bị định vị lên nữa?
- Máy định vị? - Cô nhướn mày, rồi chợt bừng tỉnh. - Là tên ngốc!
- Thiếu gia? - Lâm Thanh kích động nhảy dựng. - Tôi lập tức cho người...
- Không được. Làm như vậy rất nguy hiểm, trước cứ từ từ đã. - Cô vội vàng lên tiếng ngăn cản. - Nếu như bị Tô Diễm phát heienj thì tên ngốc sẽ gặp nguy hiểm đó.
- Vậy phải làm sao?
- Anh cứ theo dõi vị trí của tên ngốc, đừng hành động vội, để tôi bàn bạc lại với Le Minh.
- Tôi biết rồi.
- Thế nào? Tìm được thiếu gia rồi à? - Cô vừa cúp máy, Chu Đức Chí lập tức tiến đến hỏi.
- Ừ, nhưng mà không thể hành động thiếu suy nghĩ được. - Cô gật đầu, dò hỏi. - Các anh có người nào bên cạnh Tô Diễm không?
- Có.
- Liên lạc với bọn họ, để hai người tìm cách đến gần khu vực tên ngốc bị nhốt, chỉ cần đảm bảo thu được tin tức, không nhất thiết phải tiếp xúc trực tiếp.
- Ừ, tôi đi liên lạc với bọn họ. - Chu Đức Chí nghiêm túc gật đầu.
Còn lại một mình, sắc mặt cô có chút u ám. Tô Diệp Hàm này quả thực là phiền quá mà! Lần này nếu như anh ta có thể còn sống mà xuất hiện trước mặt cô, cô nhất định phải hung hăng đánh anh ta vài phát mới được, thật khiến người ta phiền chết đi!
Kết quả cô vừa nói chuyện với Lê Minh xong thì một tin đồn khác lại được lan truyền với tốc độ chóng mặt, Tô Diệp Hàm bệnh tình nghiêm trọng, sắp đi chầu Diêm Vương đến nơi rồi.
- Lại Tĩnh Nhã, không phải Tô Diễm đã làm gì thiếu gia đó chứ? - Chu Đức Chí có chút hốt hoảng.
- Bình tĩnh một chút, tôi nghĩ...
- Tô Thanh Thanh đang ở bên ngoài! - Cô còn chưa nói hết câu thì Lê Minh đã đi tới.
- Tô Thanh Thanh? - Cô kêu lên một tiếng. - Quan hệ giữa cô ta và Tô Diệp Hàm là bạn hay thù?
- Không biết, tính tình cô ta rất thất thường, lúc thì giúp thiếu gia không ít việc, khi lại nổi điên đâm thiếu gia một dao. - Lê Minh lắc đầu. Chính anh cũng không hiểu nổi cô gái này.
Cô có chút ngoài ý muốn. Tô Tử Nhiên không phải nói Tô Thanh Thanh vẫn luôn giữ thái độ trung lập, không ủng hộ mà cũng chẳng ngăn cản bất cứ ai đấy sao? Chẳng lẽ còn có ẩn tình gì?
- Mọi khi cô ta đến tìm Tô Diệp Hàm xử lí thế nào?
- Bình thường sẽ không gặp, chỉ khi nào bắt đắc dĩ thiếu gia mới nói với cô ta vài câu, cũng không biết là nói những gì mà sau đó cô ta liền nổi giận đùng đùng làm thiếu gia tổn thất không ít, nhưng thiếu gia dường như cũng không mấy để ý.
- Kỳ quái như vậy à? - Cô chép miệng. - Thế cứ xử lí như mọi lần đi, đuổi cô ta đi đi.
Nói rồi cô cũng không mấy để ý trở về phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi. Có điều, lưng vừa mới đặt xuống giường thì cửa phòng đã bị gõ, sau đó nghe nói Tô Thanh Thanh không chịu đi, nói là phải gặp bằng được Tô Diệp Hàm, nếu không... Ồ, không hiểu sao lần này lại không có vế sau, thấy bảo cô ta bỗng nhiên bật khóc nên nói không nên lời. Cô kinh ngạc ngây cả người, phản ứng như vậy không phải là anh em tình thâm thì là gì? Chẳng lẽ hai người bọn họ là cùng một phe, chỉ là không muốn cho người ta biết nên mặt ngoài vẫn lầm bộ? Bỗng nhiên nghĩ tới một điều, ánh mắt cô hơi lóe lên, mỉm cười hỏi.
- Đi nói cho cô ta biết, kỳ thực Tô Diệp Hàm không bị bệnh mà là bị Tô Diễm bắt đi rồi.
Sau khi đóng cửa phòng, cô khôgn còn cách nào ngủ được nữa. Sợi dây quan hệ của nhà họ Tô này càng lúc càng rắc rối rồi, mà điều kỳ quái nhất chính là... "bé con" rốt cuộc là ai? Đầu tiên cô nghĩ là cô gái váy đỏ, bởi vì ngại thân phận đối lập nên bọn họ mới phải giấu diếm lâu như thế. Nhưng bây giờ cô lại nghi ngờ có khi nào là Tô Thanh Thanh? Biết đâu Tô Diệp Hàm không phải một kẻ si tình mà lại là người anh cuồng em gái thì sao? Hoặc là còn có cô gái bí ẩn nào khác? Aizzz... thật là đau đầu quá đi!!
Lắc lắc đầu, cô không thèm lao vào vấn đề khôgn có hồi kết này nữa, mà lại nhớ đến chiếc nhẫn bạc đang nằm trong tay Tô Diễm. Chỉ mới lục một chút đã phát hiện được cái nữa, chắc chắn là vẫn còn. Nhiều như thế, làm thế nào mới biết được đâu là thật? Hơn nữa làm cách nào lấy được chúng nó cũng là một vấn đề.
Rối rắm thật lâu, đến gần sáng cô mới nặng nề chìm vào giấc ngủ, hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt đầy phiền não.
...
-
Bé con~-
Tên ngốc?-
Bé con~ Bé con~ Anh rất nhớ em! Em đừng bỏ mặc anh được không? Bé con~...
Cô giật mình tỉnh giấc, ngây người một lúc mới biết thì ra chỉ là giấc mơ. Tại sao cô lại mơ thấy tên ngốc phiền phức kia chứ?
Cô lắc đầu xuống giường rửa mặt chải đầu. Nhìn bản thân trước gương, ánh mắt cô có chút mê man. Trước đây cô rất độc lập, ngoại trừ Gia Tuệ ra thì hoàn toàn không có lấy một người bạn. Tô Tử Nhiên vẫn luôn nghĩ cô là một cô gái hoạt bát, nhiệt tình, nhưng kỳ thực đó chỉ là bề ngoài mà thôi. Cô chưa từng đặt bất kì ai vào suy nghĩ của mình. Thế nhưng tên ngốc...
"Anh muốn ở cùng một chỗ với bé con!"
"Anh sẽ luôn luôn nghe lời bé con mà!"
"Có anh ở đây, bé con sẽ không bị lạnh nữa!"
"Bé con, bé con, tại sao em lại không vui rồi?"
"Bọn họ bắt nạt bé con, anh đánh bọn họ cho em nhé?"
"Bé con thích cái gì, anh đều lấy cho em!"
"Bé con, anh rất ngoan, em sẽ không bỏ mặc anh nữa đúng không? Chỉ cần anh nghe lời, sẽ không bị bỏ rơi nữa đúng không?"
"Bé con~"
Ào ào...
Cô vốc nước rửa mặt, cố gắng xua đi thanh âm ngây thơ không ngừng quanh quẩn bên tai. Bây giờ không phải lúc mềm yếu thế này. Cô còn rất nhiều việc phải làm.
Đến khi bước ra khỏi phòng vệ sinh, Lại Tĩnh Nhã đã khôi phục dáng vẻ thờ ơ mọi ngày.
- Có chuyện gì thế? - Cô nghi hoặc nhìn vẻ mặt Lê Minh. Không phải Tô Diễm lại giở trò gì đó chứ?
- Mấy vị trưởng bối ủng hộ thiếu gia đã bắt đầu dao động rồi, mà tin đồn ngày càng lan rộng, cũng ngày càng trở nên quá đáng hơn.
- Trước đừng làm gì cả.
- Không làm gì chẳng phải thừa nhận à? Nếu như mấy vị trưởng bối đều quay lưng lại với thiếu gia...
- Nói với bọn họ, tin đồn và thực lực, tùy bọn họ lựa chọn. Tô Diệp Hàm không cần thiết phải ra mặt vì những lí do vớ vẩn như thế này. - Cô cong ngón tay gõ gõ lên mặt bàn. - Đúng rồi, Tô Thanh Thanh có hành động gì không?
- Không có. - Lê Minh cau mày. - Cô không cảm thấy làm như vậy là mạo hiểm quá à? Nếu như Tô Thanh Thanh bắt tay với Tô Diễm để hại thiếu gia thì làm sao bây giờ?
- Nếu như Tô Diễm muốn gϊếŧ Tô Diệp Hàm thì đã sớm ra tay rồi, còn đợi đến bây giờ làm gì? Còn Tô Thanh Thanh, không phải cô ta vẫn không có động tĩnh đấy sao?
- Bây giờ không có không có nghĩa là ngày mai cũng không.
- Đúng, nhưng ngày mai cô ta làm cái gì anh đoán được không?
- Có ý gì?
- Chẳng có ý gì hết. - Cô nhún vai. - Có hai cách để đối phó với một người. Cách đầu tiên, giăng bẫy đợi người ta tự nhảy vào. Cách thứ hai là bám sát theo hành động của đối phương. Nếu là anh, anh chọn cách nào?
- Tất nhiên là cách đầu tiên.
- Cách đó rất tốt, rất chủ động, nhưng... chỉ cần một phán đoán sai lầm người chết sẽ là chính mình. Ngược lại, cách hai nghe thì có vẻ như là thất sách, nhưng một khi kia là đường cụt thì thành công chỉ là điều sớm muộn. Hoặc giả dụ như, nếu đột nhiên xông ra một đám người tự nguyện làm quân tiên phong thì sao?
- Quân tiên phong?
- Khôgn có kẻ thù mãi mãi, cũng chẳng có hợp tác vĩnh viễn. Cùng kẻ thù thì cùng chiến tuyến thôi. - Cô mỉm cười. - Chắc chắn Tô Thanh Thanh sẽ cho người điều tra lí do Tô Diệp Hàm bị bắt, tôi không cần biết anh dùng biện pháp gì, chỉ cần để cho cô ta tin rằng báu vật gia truyền của nhà họ Tô đang nằm trong tay Tô Diễm, Tô Diệp Hàm muốn đích thân đi lấy nên mới bị bắt, hiện tại sống chết không rõ.
...
- Tô Tử Nhiên, anh có người bên cạnh Tô Diễm không?
- Có chuyện gì?
- Phía Tô Diệp Hàm bắt đầu hành động rồi, đừng để bọn họ phát hiện ra chiếc nhẫn kia.
- Cô chắc chắn chiếc nhẫn là thứ tôi muốn tìm?
- Gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót, không phải sao?
- Nói như vậy, tôi hẳn là nên gϊếŧ cô?
- Thôi đi, đe dọa không có tác dụng, Lại Tĩnh Nhã tôi đây đã đi đến bước đường này rồi thì còn sợ hãi cái gì nữa? Anh thành công, tôi có 1/10 cơ hội sống sót. Anh thất bại, tôi chết chắc rồi.
- Tôi thích suy nghĩ này của cô.
- Hừ! Liệu mà làm cho tốt, để bọn họ biết về chiếc nhẫn kia, lại cứu được Tô Diệp Hàm ra thì phiền phức lớn đó.
- Nếu tôi muốn gϊếŧ Tô Diệp Hàm thì sao?
- Tùy anh. Nhưng Tô Diệp Hàm hiện đang là chỗ dựa của tôi, cũng coi như ½ đồng minh của anh. Còn Tô Diễm... anh tự biết rồi đấy. - Cô nhún vai nhắc nhở. - Tô Thanh Thanh sẽ sớm ra tay thôi. Bên phía Lê Minh, tôi sẽ hướng bọn họ đến chỗ Tô Diệp Hàm. Tới lúc đó, anh lựa thời cơ mà lấy thứ anh muốn.
- Cô suy nghĩ thật chu đáo!
- Cám ơn! Sau khi thành công nhớ tăng cơ hội sống sót lên cho tôi.
------------------------------------------------------------------