Tên Ngốc, Anh Thật Phiền


Chương 32: Chiếc nhẫn bạc
- Lại Tĩnh Nhã, cô đi theo tôi!

- Đợi một chút, Lê Minh nói có chuyện gấp, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với anh. – Cô phẩy phẩy tay, cúi xuống đi giày.

- Đi đâu mà đi, mau theo tôi!! – Chu Đức Chí bực mình túm lấy tay cô lôi ra ngoài.

- Chu Đức Chí, anh lại phát điên cái gì vậy? – Cô thất thểu đuổi theo bước chân của người phía trước, khó hiểu nhăn mày. – Có việc gì vội đến mức không thể để cho tôi đi giày xong à?

- Tôi đang giúp cô có được không hả? Cô biết điều một chút cho tôi! – Chu Đức Chí quay đầu trừng mắt với cô một cái, sải chân càng rộng.

- Giúp tôi? Anh nói rõ ràng chút được không?

- Lê Minh muốn giao cô cho Tô Diễm. Cô mà rơi vào tay tên biếи ŧɦái đó thì chắc chắn không có kết cục tốt đâu. Trước tiên tôi đưa cô rời khỏi đây, cô trốn cho kĩ, sau khi mọi chuyện được giải quyết tôi sẽ tìm cô.

- Tô Diễm muốn dùng Tô Diệp Hàm để đổi lấy tôi? Không đúng, phải nói là muốn dùng tôi đổi lấy anh ta? – Cô ngạc nhiên thốt lên. Cô với anh ta thân quen lắm à? Quả thật nếu xét theo một góc độ nào đó thì cô cũng khá thân với anh ta, bởi vì anh ta đã sớm bị cô nhìn hết, thế nhưng mà cô vẫn cảm thấy là lạ thế nào ấy.

- Tôi cũng muốn biết đây này. – Cô bĩu môi, vừa quay đầu đã thấy Lê Minh và Lâm Thanh đang đứng cách đó không xa.

Bị phát hiện rồi!

- Cậu đang làm gì? – Lâm Thanh thất vọng lên tiếng. Anh vốn không tin tưởng lời Lê Minh, nhưng mà bây giờ xem ra... Nhưng tại sao?

- Rơi vào tay Tô Diễm cô ta sẽ chết chắc.

- Vậy còn thiếu gia? Chẳng lẽ cậu không quan tâm đến sống chết của cậu ấy?

- Tôi sẽ tìm cách cứu cậu ấy...

- Cách gì? Đừng quên đó là Tô Diễm. Cậu có thể đấu lại mưu mô của hắn à?

- Tôi...

- Tại sao lại không thể? – Cô ngẩng đầu, tức giận lên tiếng. – Tô Diễm mưu kế thâm sâu tôi biết, nhưng nếu ngay đến đấu một trận các anh cũng không dám thì còn nói gì đến tranh giành cái vị trí kia? Tô Diệp Hàm nuôi một đám vô dụng như vậy thảo nào lại bị người ta hãm hại đến tình trạng kia. Hừ! – Cô khinh thường hừ lạnh một tiếng.

- Cô nói thì hay lắm, có giỏi thì cô nghĩ cách cứu thiếu gia đi? – Lâm Thanh không phục. Có vẻ như sự lợi hại của Tô Diễm đã ăn sâu vào nhận thức của bọn họ rồi, có muốn thay đổi cũng không được.

- Các anh có cho tôi cơ hội suy nghĩ không? Tô Diễm vừa đưa ra điều kiện các anh liền chấp nhận, ngay đến ý thức phản kháng cũng không có. – Cô nhìn hai người đang trầm mặc, rồi quay sang vỗ vai Chu Đức Chí. – Mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng mà so với bọn họ thì anh cũng có thể coi là có chí khí đấy!

...

Kết quả đúng như mấy người Lê Minh nói, Tô Diễm không đạt được mục đích lập tức trở mặt. Còn chưa qua 24 tiếng đã bắt đầu giở trò, không có bạo lực cũng chẳng phải chèn ép, chỉ là vài lời đồn thổi theo gió bay đi bay đi.

- Này, cô biết gì chưa, nghe nói thiếu gia Tô Diệp Hàm hai tháng trước bị thương trở thành kẻ ngốc rồi.

- Tất nhiên là biết, tôi còn nghe người ta bảo ra nước ngoài nghỉ ngơi chỉ là cái cớ, kỳ thực là chữa bệnh đấy.

- Ôi chao, vậy bây giờ cậu ấy thế nào rồi?

- Tôi nghĩ là không khỏi được đâu, hỏng não rồi bình phục làm sao được?

- Này cô đừng nói bừa, cẩn thận người của thiếu gia nghe được...

- Cô đừng có dọa tôi, nếu như thiếu gia đã khỏe lại thì tại sao vẫn không xuất hiện?

- Trước giờ thiếu gia có mấy khi về nhà đâu?

- Nhưng mà...

Đợi hai cô gái mặc đồng phục người làm kia đi xa, Lại Tĩnh Nhã mới từ sau gốc cây lộ diện, vẻ mặt trầm ngâm. Không cần nghĩ cũng biết kẻ tung tin nhất định là Tô Diễm, mà mục đích... Cô hơi nhướn mày, khẽ cười một tiếng.

- Lâu rồi không gặp, Tô Tử Nhiên!

- Xem ra Tô Diệp Hàm đối xử với cô rất tốt? – Tô Tử Nhiên đi đến trước mặt cô, nhếch môi.

- Ừ, anh ta rất nghe lời tôi, chỉ tiếc... cũng chỉ là một tên ngốc vô dụng. – Cô lắc đầu cảm thán, rồi lại ngẩng đầu mỉm cười. – Vẫn là Tô Tử Nhiên anh đáng tin hơn một chút.

- Vậy à? – Tô Tử Nhiên nhìn cô một cái thật sâu, rồi đưa tay bao lấy cần cổ trắng mịn của cô. – Lần trước...

- Aizz đừng nhắc đừng nhắc, thật là sợ chết tôi rồi. – Cô gạt tay Tô Tử Nhiên ra, lầu bầu oán hận. – Anh diễn kịch cũng thật là giỏi, thiếu chút nữa thật sự gϊếŧ luôn tôi rồi. Tôi còn nghĩ anh có bất mãn gì với tôi nên nhân cơ hội trừ khử tôi luôn chứ.

- Không làm như vậy Lâm Thanh sẽ mắc lừa được sao?

- Cũng đúng, Lê Minh đúng là một tên cáo già, lại còn dám dùng chuông thủy tinh còng nhân tôi, thật khốn nạn!

- Không phải Tô Diệp Hàm đã giúp cô xả giận rồi à? – Tô Tử Nhiên liếc cô một cái. – Cô thật sự có thể phản bội Tô Diệp Hàm? Cậu ta đối xử với cô...

- Thứ nhất, tôi chưa từng là người của anh ta, cho nên không thể dùng từ phản bội. Thứ hai, người anh ta luôn tâm niệm là "bé con" chứ không phải tôi.

- Vậy cô điều tra được gì không? – Tô Tử Nhiên thu lại tầm mắt, hỏi vào chuyện chính.

- Mặc dù không tìm thấy cái gì, nhưng tôi vẫn có cảm giác Tô Diệp Hàm đang nắm giữ thứ gì đó rất quan trọng, chỉ là anh ta đã quên hết, nên cũng không thể hỏi ra cái gì. – Cô cau mày. – Tôi nghĩ trước tiên nên tìm ra được "bé con" thực sự, sau đó...

- Bao nhiêu năm qua tôi vẫn luôn cho người để ý nhất cử nhất động của Tô Diệp Hàm, nhưng vẫn không phát hiện ra xung quanh cậu ta xuất hiện bất kì cô gái nào.

- Thật kì quái! – Cô xoa cằm, đột nhiên nhớ ra một chuyện. – Đúng rồi, mặc dù bên phía Tô Diệp Hàm không phát hiện được gì nhiều, nhưng Tô Diễm lại có đấy. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta, tôi kể với anh rồi đó, cái lúc mà anh ta đang làm chuyện đại sự ấy...

- Phát hiện ra cái gì? – Tô Tử Nhiên nhìn bộ dạng thô bỉ của cô mà mất kiên nhẫn, lên tiếng thúc giục.

- Tôi thấy trên ngón cái tay phải của anh ta có đeo một chiếc nhẫn bạc, vốn tôi thấy không có vấn đề gì lớn, nhưng hôm trước lẻn vào phòng anh ta lại phát hiện trong ngăn kéo đầu giường cũng có một chiếc y hệt.

- Cô khẳng định nó là hai cái?

- Cũng không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ nếu như lúc làm đại sự mà anh ta còn đeo thì không có lí gì bình thường lại cất đi, hơn nữa ngăn kéo kia cũng không có chiếc nhẫn khác, hiển nhiên không phải nơi để trang sức.

- Ý cô là...

- Tôi không biết có phải vật anh cần tìm không, nhưng chắc chắn trong đó có bí mật.

- Tôi sẽ cho người điều tra. – Tô Tử Nhiên gật đầu, trước khi đi chỉ bỏ lại một câu. – Đừng để người của Tô Diệp Hàm biết, tôi không thích phiền phức.

- Biết rồi biết rồi, đại ca à anh thật lắm lời! – Cô bĩu môi, sực nhớ ra một chuyện. – Tô Tử Nhiên này, Tô Diễm muốn bắt tôi, anh có biết lí do không?

- Không biết, cô lúc nào chẳng gây chuyện. Tô Thanh Thanh cũng muốn gϊếŧ cô. – Tô Tử Nhiên lắc đầu, thấy vẻ mặt bất bình của cô thì bổ sung. – Yên tâm, tạm thời tôi sẽ không để cô chết.

- Tôi có nên cám ơn anh không, đồ mặt than đáng ghét? – Cô thở phì phì dứ dứ nắm đấm sau lưng Tô Tử Nhiên, sau đó mới vuốt vuốt lại trang phục trên người, nhanh chóng biến mất.

...

Tách...

Tầng hầm nháy mắt sáng choang, Tô Diệp Hàm bị chói hơi nheo mắt lại, một lúc sau mới thích ứng được, liền nhìn thấy người tự xưng là anh trai của mình đang ung dung đi tới, nụ cười trên môi vẫn lạnh lẽo như hôm trước.

- Bé con đâu? – Anh chịu đựng đau đớn trên chân, gắng gượng ngồi dậy, ánh mắt nhìn ngó phía sau Tô Diễm, nhưng rồi lại phải thất vọng thu trở về. – Anh đã nói sẽ trả lại bé con cho tôi.

- Đừng vội, bé con rồi sẽ trả cho cậu, chỉ có điều... - Tô Diễm cúi đầu quan sát tình trạng thê thảm của em trai, ý cười trên môi càng sâu. – Chúng ta làm một cuộc trao đổi, thế nào?

- Trao đổi cái gì?

- Một chữ ký, đổi lấy bé con của cậu. – Tô DIễm đưa một tờ giấy trắng tinh đến truwocs mặt anh, nói.

- Anh muốn chữ ký của tôi làm cái gì? – Anh nhìn chằm chằm tờ giấy trắng trước mặt, rồi lại nhìn Tô Diễm, hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của người kia.

- Điều đó cậu không cần biết. Cậu chỉ cần ký vào đây, ngày mai tôi sẽ trả bé con lại cho cậu, hai người có thể đi khỏi đây.

- Thật không? – Anh hớn hở ra mặt, nhưng lại có chút hoài nghi. – Ngày hôm qua anh cũng nói chỉ cần tôi không phản kháng sẽ trả bé con lại cho tôi, nhưng mà anh đâu có làm?

- Ồ, cậu cũng biết so đo rồi? – Tô Diễm bật cười. – Hôm qua chỉ đùa với cậu chút thôi, hôm nay mới là thật.

Nói xong, chính Tô Diễm cũng có chút buồn cười, thật không ngờ những lời ngu ngốc chỉ dùng để lừa trẻ con này lại được anh lôi ra đối phó với đứa em trai thiên tài của mình. Thế nhưng, hiển nhiên là anh đã thành công, bởi vì Tô Diệp Hàm chỉ nhíu mày nghĩ ngợi một lát liền cúi xuống ngoan ngoãn ký lên tờ giấy, thái độ nghiêm túc giống như đang làm chuyện hệ trọng lắm vậy.

------------------------------------------------------------------

Thêm Bình Luận