Tên Ngốc, Anh Thật Phiền


Chương 25: Gặp lại tên ngốc
Đến khi đôi mắt cô được tiếp xúc lại với ánh nắng mặt trời thì đã là một tiếng sau.

Trước mắt cô là một cô gái xinh đẹp như búp bê, chỉ là lớp trang điểm quá dày đã khiến cho khuôn mặt của cô ta có phần cứng ngắc và già dặn. Cô ta mặc một chiếc váy đỏ rực ôm sát từng đường cong cơ thể, cộng thêm đôi giày cao gót đỏ, thực sự là muốn đốt mắt người ta mà.

- Cô là ai? – Cô nghi ngờ hỏi. Cô không biết người này, vậy có phải mục đích của cô đã đạt được hay không? Nhưng mà cô cũng không biết Tô Thanh Thanh, mà cô ta vẫn muốn gϊếŧ cô đó thôi? Cho nên cô có chút nghi ngờ, không biết cô gái này là nhằm vào chính cô hay cái danh "bé con"?

Sự thật cho thấy, Lại Tĩnh Nhã cô làm người cũng không quá thất bại, chí ít thì cô gái này cũng không phải bởi vì căm ghét con người của cô mà đến.

- Cô là Lại Tĩnh Nhã?

- Đúng vậy.

- Thế thì tốt quá, cô mau mau đi giải thích với anh Diệp Hàm đi!

- Giải thích cái gì?

- Cô không phải bé con, tôi mới phải. – Cô gái kia nắm chặt lấy tay cô, đôi mắt đỏ hoe. – Tôi nói thế nào anh ấy cũng không chịu tin tưởng. Tôi... tôi chỉ còn cách đưa cô đến đây. Cô... không trách tôi chứ?

- Không không, tôi làm sao lại trách cô chứ? – Cô lắc đầu, nở nụ cười thân thiện. – Đừng lo, tôi sẽ cố gắng giải thích với tê... Tô Diệp Hàm.

- Thật tốt quá! Cám ơn cô! Thực sự rất cám ơn cô!! – Cô gái váy đỏ sụt sùi tạ ơn, dáng vẻ rối rít y hệt đứa nhỏ khiến người ta không khỏi yêu thương.

...

Cạch cạch cạch...

Ngay khi hai người vừa đến gần căn phòng, một giọng nói có phần ngây thơ đã vang lên.

- Người xấu, mau thả tôi ra! Tôi muốn bé con, tôi muốn bé con của tôi!!!

- Cô xem... - Cô gái váy đỏ vừa nghe thấy liền bật khóc, vô cùng uất ức quay sang nhìn người bên cạnh. – Anh ấy... anh ấy cứ như vậy không nhận ra tôi...

- Đừng lo, để tôi từ từ giải thích với anh ta. – Cô vỗ vỗ mu bàn tay của cô gái váy đỏ, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

- Được, tôi tin cô. – Cô gái váy đỏ chớp chớp hàng mi long lanh nước, nhẹ mỉm cười. – Một tiếng nữa tôi sẽ đem đồ ăn đến cho hai người. Dù sao cũng không thể để bụng đói được!

Cạch...

Cánh cửa vừa mở ra, cô còn chưa kịp định thần đã bị một lực đạo mạnh mẽ đẩy về phía trước, sau đó liền rơi vào một vòng tay có chút quen thuộc.

- Bé con? Bé con! Thật sự là em, thật sự là bé con này! Ha ha... bé con, anh rất nhớ rất nhớ em nha! – Tô Diệp Hàm đặt cô ngồi xuống giường, còn mình thì quỳ trước mặt cô, hai bàn tay to lớn áp lên gò má cô, vui tươi hớn hở.

- Tên n... - Cô đang định giơ tay vuốt mái tóc anh thì bỗng dừng lại, sau đó dùng sức đẩy anh ra, nhíu mày nói. – Tôi không phải bé con!

- Bé con, em làm sao vậy? – Anh ngã phịch trên đất, hoang mang nhìn cô.

- Haizzz... được rồi, mau ra kia ngồi, chúng ta từ từ nói chuyện. – Cô chỉ vào bộ bàn ghế bên cửa sổ, thở dài một hơi.

- Ừ - Anh gật gật đầu, ngoan ngoãn đi theo cô, vẻ mặt buồn bã y như đứa nhỏ bị trách oan mà không dám phản bác.

Bộ dạng kia lại bị cô hoàn toàn ngó lơ.

- Tại sao anh lại ở đây? – Cô chỉnh lại vạt áo, tựa như vô ý hỏi.

- Bọn họ nói bé con muốn tìm anh. – Anh bĩu môi. – Bọn họ là người xấu!

- Cô gái kia là người đã cứu anh?

- Đúng vậy.

Quả nhiên! Cô âm thầm đắc ý, nhưng ngoài mặt lại chẳng có biểu hiện gì lớn, tiếp tục bình tĩnh nói chuyện phiếm.

- Cô ấy nói cô ấy mới là bé con, có đúng vậy không?

- Không đúng không đúng, bé con chính là bé con a~ - Anh đứng bật dậy nhảy qua tóm chặt cổ tay cô. – Bé con chỉ có một thôi mà, làm sao cô ta có thể là bé con được cơ chứ? Cô ta nói dối, nói dối!

- Làm sao anh biết là cô ta nói dối?

- Bởi vì cô ta không phải bé con, nhưng lại cứ nhận mình là bé con.

- Vậy bé con thực sự là ai?

- Là em đó, bé con là em mà.

- Làm sao anh biết bé con là tôi?

- Bởi vì... bởi vì... anh biết như thế nha.

- Tôi muốn hỏi là làm sao anh biết được?

- Thì là... thì là... - Anh luống cuống, nhăn nhăn nhó nhó hồi lâu vẫn không biết nên trả lời thế nào, liền nhào đến ôm chặt lấy cô, bắt đầu bô lô ba la. – Bé con chính là bé con a. Tại sao bé con lại không chịu thừa nhận mình là bé con chứ? Cô ta không phải bé con, tại sao lại cứ muốn nhận mình là bé con? Anh nhớ được mà, nhớ được bé con mà. Anh nhớ bé con đấy. Bé con là bé con mà, chính là bé con mà. Bé con~

Chính là lúc này!

Cô dùng sức đẩy anh một cái, vội vàng túm lấy khăn trải bàn rồi bật người thật cao, bụp một cái đã bịt kín chiếc camera trên tường, sau đó nhanh chóng lôi từ trong tất ca một thiết bị định vị bé tí teo, tít một cái. Đây chính là thứ mà đếm hôm trước cô thuận tay lấy được trong ngăn kéo ở phòng Lâm Thanh đấy. Thấy không, Lại Tĩnh Nhã cô đúng là biết đoán trước tương lai mà. Mấy tên kia tưởng phát hiện được thiết bị định vị trong túi áo cô là giỏi lắm sao? Cô đây còn có một cái nữa nhé, hừ!

- Bé con? – Anh ngây ngốc ngồi bệt trên đất nhìn cô, đau lòng đến muốn bật khóc. Bé con tại sao cứ đẩy anh chứ? Bé con ghét anh rồi sao?

- Tên ngốc, thật xin lỗi, nếu tôi không làm như vậy sẽ không có cơ hội. – Cô vươn tay đỡ anh đứng dậy, áy náy nói.

Bởi vì cô đã quá hiểu phản ứng của anh nên mới cố tình nói những lời đó. Người bình thường sẽ chẳng có ai đủ kiên nhẫn ngồi nghe hết đống lí luận loạn cào cào này. Mà chỉ một tích tắc quay đầu kia thôi cũng đủ để cô ra tay rồi. Tại sao cô không trực tiếp hành động à? Bởi vì cô bây giờ cần nhất chính là thời gian, thời gian chờ đợi cứu viện a~ Thêm được giây nào thì cô sẽ có cơ hội sống sót cao hơn giây đấy.

- Tên ngốc, nhanh, nhanh đẩy những thứ đồ đạc này chặn cửa lại! – Cô vội vã thúc giục.

Tuy không biết lí do nhưng anh vẫn răm rắp làm theo lời cô, đến khi cánh cửa bị chặn bởi một đống đồ đạc lỉnh kỉnh mới dừng lại, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô.

- Anh giỏi lắm! – Cô vỗ vỗ khuôn mặt khôi ngô của anh, không hề keo kiệt tặng cho anh một nụ cười rạng rỡ.

- Bé con, em không ghét bỏ anh, đúng không? – Anh nắm chặt tay cô, bồn chồn không yên. – Em sẽ không bỏ mặc anh nữa có đúng không?

- Có lẽ là thế.

- Anh sẽ bảo vệ em mà, nhất định sẽ bảo vệ em, em đừng bỏ anh lại nữa có được không? Bé con sẽ không chết, anh sẽ không để cho bé con chết, anh sẽ bảo vệ em thật tốt! – Anh kéo cô ôm siết vào lòng, sụt sùi cam đoan.

- Được được được, anh bảo vệ tôi, tôi biết rồi. – Cô vỗ vỗ lưng anh, có chút sốt ruột dáo dác nhìn xung quanh. Nơi này không thể ở lâu được. Đám người kia rất nhanh sẽ chạy đến đây. – Cô gái kia là ai vậy?

- Cô ta là người xấu đấy. – Anh nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ nói.

- Cái tôi muốn hỏi là tên của cô ta!! – Cô nhấn mạnh.

- Tên? – Anh nghiêng đầu suy nghĩ. – Hình như là cái gì Nhã đó. Bé con, anh không nhớ!

- Vậy anh nhớ được cái gì? – Cô có chút bực mình gắt.

- Anh nhớ được bé con mà. – Anh nắm chặt cổ tay cô, uất ức nói. – Anh nhớ rõ bé con tên là Lại Tĩnh Nhã nha.

Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà. Vâng, người này thật lợi hại, nhớ được tên cô cơ đấy, cũng chính vì vậy nên cô lại rước thêm được một kẻ thù rồi. Thật là bực bội mà!

Bịch bịch bịch...

Đùng đùng đùng...

Bên ngoai bắt đầu vang lên đủ loại âm thanh, có vẻ như bọn họ đang ra sức phá cửa.

Cô đi đến cửa sổ quan sát tình hình bên dưới, mọi con đường đều có người canh giữ, vòng trong vòng ngoài thế kia một mình cô chưa chắc đã thoát ra nổi chứ đừng nói là còn kéo thêm cả tên ngốc này nữa.

- Bé con, bọn họ làm gì vậy? – Anh tò mò lắng nghe tiếng động bên ngoài, hỏi.

- Bọn họ muốn bắt chúng ta đó.

- Bắt chúng ta? Tại sao? Không phải chúng ta vẫn đang ở đây à?

- Bọn họ muốn bắt tôi đi, không cho tôi ở cùng một chỗ với anh...

- Không được! – Anh ôm cô vào lòng, trầm giọng quát một tiếng. – Không ai có thể mang bé con đi! Anh không cho!

Cô bị ôm cứng lấy mà không khỏi sửng sốt. Cô cảm nhận được nhiệt độ không khí đang ngày một giảm, còn có cái áp lực vô hình này... thật sự rất giống đêm hôm đó. Chẳng lẽ người này bị kí©h thí©ɧ nên khả năng phản kích bộc phát rồi hả? Cô lay lay người anh, cố gắng ngẩng đầu nhìn nét mặt của anh, kinh ngạc phát hiện vẻ mặt lạnh băng cùng đôi mắt xanh thẳm ẩn chứa sát khí, giống hệt mãnh thú khát máu.

- Tên ngốc? – Cô thử gọi một tiếng, thầm cầu nguyện người này đừng có phát bệnh đúng lúc này mà thủ tiêu cô luôn. Bởi vì cô thật sự là không còn con đường nào để chạy nữa đâu. Huhu, nếu như anh thật sự muốn lấy mạng cô thì cô chết chắc đó!

- Bé con, không sợ, anh bảo vệ em! – Anh nắm chặt cổ tay cô, kiên định nói.

- Bảo... bảo vệ tôi? – Cô lắp bắp.

- Ừ, đừng sợ! – Anh mỉm cười cúi đầu hôn lên trán cô một cái.

Cô trừng mắt. Nụ cười kia, rõ ràng là không có một chút ngây ngô nào. Người này, không phải là đã nhớ ra hết đó chứ? Không đúng, nếu thế thì tại sao vẫn gọi cô là bé con? A a a... đây không phải là lúc rối rắm chuyện này đâu, cô phải sống sót cái đã.

Rầm rầm rầm...

Bịch bịch bịch...

Bên ngoài vẫn không ngừng vang lên những tiếng vang đáng sợ. Bên dưới đèn đóm sáng trưng, bảo vệ vệ sĩ tầng tầng lớp lớp rải rác khắp các ngõ ngách, hoàn toàn không có một khe hở. Cơ hội chạy thoát là bao nhiêu? Thậm chí cô còn không tìm ra cái thứ gọi là cơ hội đó.

Chẳng lẽ bọn họ cứ thế mắc kẹt ở đây chờ bị tóm cổ hay sao?

Không được không được, cô phải nghĩ cách, nghĩ cách...

------------------------------------------------------------------

Thêm Bình Luận