Tên Ngốc, Anh Thật Phiền


Chương 17: Thoát thân trong tích tắc
Trong tích tắc khi bọn chúng chuẩn bị tóm được cô, cô mạnh mẽ quăng xe đạp nhảy vào bụi rậm bên đường, lăn một vòng rồi lập tức dùng khả năng mà cô tự tin nhất, nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.

- Chia ra tìm, nhất định hôm nay phải tóm được con nhãi này! – Tên cầm đầu hung hăng vung tay lên, lập tức cả bọn tản ra mọi phía, bắt đầu lùng sục.

Rẩm rầm bịch bịch loạt xoạt~

Bốn phía không ngừng truyền đến âm thanh khiến tim cô muốn bắn ra ngoài. Cô lớn đến từng này lần đầu tiên bị nhiều người lùng bắt như vậy đấy, mà lại còn là một đám côn đồ hung thần ác sát nữa chứ. Trời ơi, cô chỉ muốn sống mà thôi, chẳng lẽ khó khăn đến vậy sao? Rốt cuộc cô cũng cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn. Nghĩ mà xem, nếu như bây giờ có hai người, mà tên kia lại ngốc như vậy không phải là chết chắc rồi sao? Lại Tĩnh Nhã cô đúng là biết nhìn xa trông rộng mà...

Còn chưa đợi cô tự kỷ xong, bên dưới đã truyền đến tiếng quát tháo chửi rủa ỏm tỏi, tiếp đến hình như có tên nào đó gọi điện thaoij báo cáo...

Đợi chút!

Cô nhướn người, cố gắng vểnh tai nghe ngón, chỉ thiếu điều cắm đầu xuống dưới mà thôi. Đúng rồi, cô đang ở trên ngọn cây, thế nào, cô thông minh không? Cái cây này còm nhom như vậy, bọn to con kia làm sao có thể trèo lên mà tìm kiếm được? Hơn nữa, xung quanh có rất nhiều cây to, tán lá xum xuê đủ để phía dưới không thể nhìn lên đây được. Đó là lí do cô quyết định quăng xe nhảy vào khu đất trống này. Chỉ cần bọn chúng không dắt chó đến, cô tuyệt dối không thể bị phát hiện. À, còn phải trừ cả trường hợp bọn chúng phát điên chặt hết đám cây rối lùm xùm này đi nữa.

Quay trở lại cục diện hiện tại, cố gắng hết sức nhưng cô cũng chỉ nghe được loáng thoáng mấy từ vụn vặt, trong đó đại khái là tên kia gọi người bên đầu dây là "thiếu gia"...

Thiếu gia?

Cô trợn trừng mắt, thật sự không hiểu mình đã đắc tội với người có tiền có quyền từ khi nào. Hình như cô chỉ dây dưa với mỗi người nhà họ Tô...

Tô Tử Nhiên?

Tô Diễm?

Đúng rồi, nhất định là bọn họ. Thế nhưng tại sao? Cô đang hợp tác với Tô Tử Nhiên, theo lí mà nói anh ta hẳn là không có lí do gì mà lùng bắt cô cả. Còn Tô Diễm, cô hình như không hề chọc đến anh ta mà? Dù rằng gương mặt anh ta nhìn rất quen thuộc. À, còn có cậu thiếu gia còn lại, Tô gì gì đó nhỉ? Mặc dù cô chưa từng gặp mặt anh ta, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng một ngày xấu trời nào đó anh ta tình cờ nhìn thấy cô rồi nảy sinh ác cảm đòi gϊếŧ cô không chừng.

Lắc lắc đầu xua đi những suy nghĩ không có hồi kết kia, cô cẩn thận quan sát tình hình bên dưới, rồi nhân cơ hội bọn chúng không để ý mà từ từ, từ từ tụt xuống dưới, vừa tiếp đất chân đã như bôi mỡ chuồn đi mất, trong nháy mắt đã đến con sống gần đó, không chút nghỉ ngơi mà nhảy ùm xuống, lặn một hơi bơi đi mất.

Tại sao phải nhảy xuống sông? Bởi vì chỉ cần cô nhảy xuống nước, thì cho dù bọn côn đồ kia có mang cả đàn chó đến cũng vô dụng, ha ha ha cô thông minh không, tuyệt vời không?

Qua một quãng, cô mới run lẩy bẩy tiến đến gần bờ. Bơi giữa mùa đông, cho dù đã là cuối mùa thì cái cảm giác này cũng vẫn không thể coi thường a~

Hai hàm răng đánh vào nhau lập cập, cô lạnh đến đông cứng rồi, nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng vì cái mạng nhỏ này thôi. Cô nghển cổ nhìn xung quanh, xác định là không có ai mới thao giày, cẩn thận móc vào một nhánh cỏ gần bở, sau đó lại ùm một cái bơi đi, đến giữa chừng thì tháo nốt chiếc giày còn lại để nó tự do trôi theo dòng nước, lúc này mới yên tâm tìm một bến bờ mà trèo lên.

Cô kéo chặt chiếc áo bông đang không ngừng nhỏ nước, rảo bước dọc theo bờ sông, trong đầu không nhịn được nghĩ tới lò sưởi cần mẫn của mình. Nghĩ đến tình cảnh hiện giờ cô lại càng đau lòng. Nhà không thể về, cũng không thể nhờ Gia Tuệ giúp đỡ. Cô không muốn cô ấy có bất kỳ liên hệ gì với xã hội đen. Cô ấy cứ sống vui vẻ như bây giờ là tốt rồi! Nhưng mà nếu cô đột nhiên cắt đứt liên lạc... không được, xem ra là phải tìm cơ hội báo cho cô ấy một tiếng thôi.

Cô cũng không biết rằng, có nhiều việc không phải mình muốn là được, cũng như có một số người, nếu như cô cứ im lặng bảo vệ, một mực không chịu nói rõ chân tướng cũng không phải là việc tốt.

...

Đinh Gia Tuệ vừa đóng cửa hàng thì bỗng nhiên thèm ăn táo, vì thế cô siết chặt chiếc áo phao trên người, rẽ vào siêu thị mua một túi táo đỏ mọng rồi mới đi về nhà, tâm trạng rất vui vẻ, vừa đi vừa ca hát. Có lẽ là do quá hào hứng nên cô không để ý vấp phải một tảng đá, đầu gối mài xuống đường xước cả một mảng lớn, táo rơi hết ra ngoài, lăn lông lốc trên con phố chập chờn tối.

Đúng lúc cô đang luống cuống thì trước mặt xuất hiện một bàn tay to lớn với những ngón tay thon dài như nghệ sĩ dương cầm, đồng thời một giọng nói hết sức dễ nghe vang lên bên tai.

- Cô bé, để anh giúp em nhé?

------------------------------------------------------------------

Thêm Bình Luận