Chương 14: Mẩu giấy nhỏ
Sáng hôm sau, bị hương thơm của đồ ăn đánh thức, vặn vẹo một hồi liền ngồi bật dậy, dụi dụi mắt nhìn chằm chằm thức ăn nóng hổi trên bàn.
- Bé con, mau dậy ăn cơm! - Thấy cô tỉnh rồi, anh liên nở nụ cười đặc biệt rạng rỡ, sau đó rất tự nhiên đi tới giúp cô gấp chăn màn, dọn giường ngay ngắn.
Từ phòng vệ sinh đi ra thì bắt gặp dáng vẻ vợ hiền này của tên ngốc, cô không khỏi bật cười. Tại sao cô lại có cảm giác mình đang hướng tên kia theo con đường lầm lỡ nhỉ?
- Bé con, em cười thật đáng yêu! - Vừa quay người đã thấy cô nhìn mình nở nụ cười, anh ngây người một lúc mới bật thốt lên.
- Ngồi xuống ăn cơm đi! - Cô mỉm cười cầm đũa bắt đầu ăn, thỉnh thoảng lại trừng mắt một cái nhắc nhở cái tên ngốc cứ suốt ngày nhìn mình chăm chú như nghiên cứu sinh vật lạ kia. CÔ có cái gì rất đặc biệt sao? Dĩ nhiên là không. Cho nên nhất định là tên ngốc kia bị bệnh!
Sau khi cơm nuwocs xong, cô đem anh ném vào tiệm bánh bao rồi một mình chạy về nhà tiếp tục nghiên cứu ổ khóa. Tất nhiên, để có thể rời đi thì một cuộc đại chiến là không thể tránh khỏi. Tên ngốc kia nếu có thể ngoan ngoãn để cô chạy khỏi tầm mắt thì đúng là trời sập. Thế nhưng cô là ai chứ? Lại TĩnhNhã cô trước giờ chưa từng vì bất cứ ai mà thay đổi quyết định, tên ngốc đương nhiên cũng không thể.
Nhìn theo bóng cô đi xa dần, anh mím chặt môi, vẻ mặt hết sức uất ức và đau long, lại vô cùng bất lực. Tại sao cô không muốn ở bên cạnh anh? Anh chưa đủ ngoan sao? Hoặc là... cô vẫn luôn chán ghét anh? Không không không, bé con lám ao có thể chán ghét anh được? Bé con là tốt nhất tốt nhất, bé con... bé con của anh...
...
Lạch cạch...
Lại một ổ khóa bị cô mở ra, vẻ mặt cô không khỏi càng thêm bừng sáng. Làm kẻ trộm tất nhiên phải biết phá khóa, nếu không chẳng lẽ nửa đêm nửa hôm lại bấm chuông đợi chủ nhà ra mở cửa đón mình vào? Thế nhưng ổ khóa trên đời này rất nhiều, hơn nữa vụ làm ăn với Tô TửNhiên lại càng không đơn giản, cho nên cô chỉ có thể không ngừng nâng cao bản lĩnh của mình. Aizzz... quả nhiên không có nghề nào là dễ dàng cả! Ăn được tiền của mấy kẻ bại hoại lại càng không đơn giản!!
Cô lại nhớ đến Tô Diễm khó hiểu kia. Rốt cuộc vì sao... Đợi một chút, từ lần trước nhìn thấy hắn cô đã cảm thấy có chút quen thuộc, chẳng lẽ bọn họ từng quen biết? Nhưng mà cô hoàn toàn không có chút ấn tượng gì với cái tên Tô Diễm này cả, cùng lắm chỉ cảm thấy gương mặt anh ta rất quen mà thôi, dường như là từng nhìn thấy ở đâu đó...
Lắc lắc đầu, cô cố gắng xua đi những suy nghĩ mông lung không có hồi kết, rút chiếc cặp tăm trên tóc xuống tiếp tục đùa nghịch những ổ khóa. Trong căn nhà nhỏ chỉ còn nghe thấy những tiếng hít thở rất nhẹ cùng thanh âm lách cách.
Không biết qua bao lâu, cô vươn vai một cái, gạt tất cả ổ khóa đã phá được vào một cái túi chuẩn bị đem đi trả cho người ta, tất nhiên là một cách âm thầm. Khi xoay người, khóe mắt cô bất chợt chạm đến một mảnh giấy nhỏ nhăn nhúm ở bên bệ cửa sổ.
Hử?
Đây không phải mảnh giấy nhàu nát mà ngày đầu tiên đến đây tên ngốc móc từ trong túi quần ra hay sao? Bởi vì nó là một mảnh giấy trắng cho nên cô cũng không để ý mà chỉ tùy tiện quẳng đi thôi, nhưng mà lúc nãy cô dường như lại cảm thấy trên giấy có vết mực?
Cô nhướn mày, nhấc chân đi đến nơi đó, vươn tay cầm lên mảnh giấy.
Trắng tinh?
Cô nhìn chằm chằm mảnh giấy, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng rực rỡ đang chiếu sáng mọi ngóc ngách... Đợi chút, ánh nắng?
Cô đặt lại mảnh giấy lên bệ cửa sổ, rồi lùi lại hai bước, điều chỉnh đúng góc độ vừa rồi, quả nhiên thất được nét mực ẩn hiện. Cô hơi nheo mắt lại nhìn thật cẩn thận, sau đó... toàn thân cứng đờ.
Trên góc mảnh giấy hiện lên nét chữ cứng cáp mạnh mẽ...
"Gϊếŧ Lại TĩnhNhã"
------------------------------------------------------------------