Chương 10: Người xấu
Lại qua vài hôm,
Trời còn chưa sáng cô đã tỉnh dậy, bởi vì điện thoại bỗng dưng kêu lên điên cuồng. Nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, cô bình tĩnh ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, quấn chăn thật kĩ rồi mới bình tĩnh nhấc máy, giọng nói dịu dàng đến chảy ra nước.
- Bạn yêu~
- Lại TĩnhNhã, mày bị đập đầu vào tường à? - Im lặng một lúc lâu, trong điện thoại mới truyền ra tiếng rống của Đinh Gia Tuệ, hiển nhiên cô ấy đã bị thanh âm nổi da gà của cô dọa không nhẹ. - Hừ, tao không thèm so đo với mày. Tao bây giờ đang đến nhà mày, mày chuẩn bị mà tiếp đón tao đi.
- CÁI GÌ??? - Cô nhảy dựng, lắp bắp hỏi. - Mày... sao mày tự nhiên lại đến nhà tao? Có chuyện gì à? Có chuyện cũng không bắt buộc phải đến nhà tao vào sáng sớm thế này. Gia Tuệ, mày cứ từ từ bình tĩnh, tao...
Đầu dây bên kia rất im lặng, im lặng đến không bình thường. Phải nhớ bạn nhỏ Đinh Gia Tuệ chưa bao giờ chấp nhận danh hiệu ác bá của mình bị người ta đoạt mất, cho nên tất cả những người dám lớn tiếng với bạn đều không thể giữ được đôi tai khỏe mạnh đến cuối đời. Thế nhưng hôm nay lại không hề phản pháo, vậy là bình thường sao?
Cô cũng nhận ra sự khác thường này. Cau có một hồi mới miễn cưỡng mở miệng định tiếp tục khuyên nhủ thi đầu bên kia lại vang lên một câu khiến cô muốn ngất xỉu tại chỗ. Gia Tuệ nói:
- Tao đến rồi, đang ở trước cửa nhà mày.
Đùng đoàng~
Cô trợn trừng mắt, không dám tin nhìn cánh cửa đang đóng kín mít.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Trời ơi khi không con nhỏ kia chạy đến nhà cô làm cái gì không biết? Không phải cửa hàng của nó còn đang tu sửa à? Giờ này nó hẳn phải bận bù đầu bù cổ ngay đến thời gian ăn cơm cũng không có chứ? Sao lại rỗi việc đến mức chạy tới nhà của cô làm loạn?
Không không, đây không phải chuyện quan trọng. Quan trọng là... tên ngốc kia còn đang nằm chềnh ềnh ở đây, làm sao cso thể giấu diếm được?
Hả? Hỏi cô tại sao muốn giấu?
Ngu ngốc, còn không phải bởi vì...
Cái gì, mờ ám?
Muốn chết sao? Ngay đến tên anh cô còn không biết, vụиɠ ŧяộʍ cái rắm á.
Cô chỉ không muốn Gia Tuệ gặp mặt anh, bởi vì... aizzz... Gia Tuệ tuy rất chanh chua nhưng vẫn còn vô cùng thuần khiết. Cô ấy không biết chút gì về những mối làm ăn trong bóng tối của cô, lại càng chưa từng tiếp xúc với xã hội đen. Còn nhớ không, ngay cả giao bánh bao cho băng đảng xã hội đen ở con phố bên cạnh cũng là do cô đẩm nhiệm đấy. Nghĩ như vậy, cô bỗng nhiên phát hiện ra, kỳ thực mình vẫn luôn bảo vệ người bạn này rất tốt.
Ngửa mặt lên trời phổng mũi~ing
Nhưng mà cô nào có biết cô ấy lại đột nhiên xông tới đây chứ? Rốt cuộc phải làm sao bây giơ? Tên ngốc kia thân phận thế nào, mức độ nguy hiểm ra sao cô còn chưa biết tường tận, làm sao có thể... Aiz aiz aiz cái đầu của cô a~
Chưa đợi cô kịp nghĩ ra đối sách vẹn toàn thì người bên ngoài đã đập cửa gầm rú.
- LẠI TĨNH NHÃ, MÀY CÚT RA MỞ CỬA CHO TAOOOOOOOO~
Tiếng gầm này không những dọa cô nhảy bật ra khỏi giường mà còn đánh thức tên ngốc nào đó đang ôm gối ngủ ngon lành. Anh dụi dụi mắt ngồi dậy, theo phản xạ muốn đi ra mở cửa, lại bị người ta kéo giật lại, trừng mắt đầy cảnh cáo.
- Anh mau đi vào phòng vệ sinh, không được bật đèn, cũng không được gây ra bất cứ tiếng động gì. Nếu tôi không gọi, anh tuyệt đối không được ra, biết chưa?
- Ừ - Tuy rằng khó hiểu nhưng anh vẫn nhanh chóng lồm cồm bò dậy chui vào trong phòng vệ sinh, hích hích cái mũi ngáp dài một cái, hai tai vểnh cao đợi lệnh của bé con.
Cạch.. Rầm...
Cô vừa mới mở chốt, cánh cửa liền bị một lực đạo khủng bố đẩy bật ra, đập mạnh vào tường rồi đung đưa thật lâu mới ngừng hẳn. Tiếp đó là một thanh âm gào thét như mãnh thú đột ngột tấn công làm tai cô ù cả đi.
- LẠI TĨNH NHÃ, MÀY GIỎI LẮM, DÁM ĐỂ TAO ĐỢI LÂU NHƯ THẾ, MUỐN CHẾT PHẢI KHÔNG????
- Mày cứ bình tĩnh, đừng nóng đừng nóng. - Cô cười hì hì kéo ghế cho đống lửa đang bốc cháy nghi ngút giữa nhà, hết sức chân chó mở miệng. - Mày cũng biết tao rất sợ lạnh mà. Mày cũng phải để tao mặc cái áo khoác đã chứ? Nếu không tao bị đông cứng lại mất công mày đau lòng ha ha...
- Con nhóc nhà mày ngoài cái miệng dẻo quẹo ra thì còn có cái gì không hả? - Gia Tuệ lườm cô một cái sắc lẻm nhưng chí ít lượng khói bốc lên đã vơi đi nhiều.
- Mày nói như vậy khiến tao thật đau lòng! - Cô ôm ngực xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến gần phòng vệ sinh, nhân lúc không ai để ý nhấc chân đá nhẹ một cái. - Nhưng mà hôm nay mày đến đây là có việc gì vậy?
- Đến xem mày còn sống hay không.
- Hử? - Cô cười nhăn nhở. - Mày không biết câu: "Người tốt đoản mệnh, tai họa nghìn năm" sao?
- Xem bộ dạng mày như vậy thì có vẻ là vẫn chưa chết ngay được.
- Tất nhiên, tao... - Cô hếch mặt lên trời, đuôi mắt lại bất chợt chạm phải cánh cửa đang có xu hướng mở ra ở bên kia, liền ôm bụng nhảy dựng lên. - Gia Tuệ, mày chờ tao một lát, bụng tao có chút đau.
- Khi không sao lại đau bụng?
- Chắc tại đêm qua nằm ngủ bị lạnh bụng đó mà, giải quyết một cái là hết thôi. Yên tâm, tao không sao đâu. - Cô cười cười chui tọt vào nhà vệ sinh, bật đèn, sau đó hung hăng trợn mắt, nhưng vừa quay đầu đã giật mình.
Anh đứng thẳng tắp sau lưng cô, đôi mắt đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, như muốn xuyên qua nó để đυ.c lên người bên ngoài kia vài lỗ thủng vậy.
Cô mù mịt không hiểu ra sao, kéo tay anh, dùng khẩu hình hỏi:
- Có chuyện gì?
- Người xấu. - Anh cắn răng phun ra hai chữ, nhưng vẻ mặt khi cúi đầu đối diện với cô lại hoàn toàn thay đổi, giống như một đứa nhỏ phải chịu uất ức chạy đi mách người lớn vậy.
- O.O - Người xấu? Cô ngây người, hết sức cẩn thận hỏi tiếp. - Xấu như thế nào?
- Hung hăng với bé con. Lớn tiếng quát bé con. Dọa bé con hoảng sợ. Rủa bé con chết. - Anh càng nói sắc mặt càng trở nên kiên định, cuối cùng còn nắm chặt nắm đấm gật đầu cái rụp. - Là người rất xấu rất xấu.
Cô há hốc mồm đứng chôn chân tại chỗ. Lúc này cô nên cảm thấy như thế nào?
Cảm động?
Hay tức giận?
Đều không phải. Cô chỉ thấy bất đắc dĩ, vô cùng bất đắc dĩ.
Ngay lúc cô đang muốn giải thích với tên ngốc kia một chút thì cửa phòng vệ sinh bỗng dưng bật mở, Đinh Gia Tuệ hai mắt phừng phừng lửa giận đứng chống nạnh không thể tin nhìn vào bên trong. Sau đó há mồm hít một hơi thật sâu, chuẩn bị gào thét hỏi tội con nhóc không biết điều kia.
Cô bị dáng vẻ này dọa đến mức thiếu chút nữa thì theo phản xạ bịt tai lại, nhưng lập tức cắn răng kiềm chế lại. Bởi vì cô biết hành động này chính là ngang nhiên tuyên chiến với ma âm xuyên não của con nhỏ kia.
Có điều, cô lại không ngờ người lên tiếng đầu tiên lại là tên ngốc đang đứng bên cạnh mình, mà lời nói hùng hồn của anh cũng quá...
- Người xấu! - Anh nhảy lên đứng chắn trước mặt cô, hết sức bất mãn trừng mắt nhìn Gia Tuệ ở trước cửa. - Không được mắng bé con!
- O.o - Gia Tuệ sửng sốt đến quên cả nổi giận, chỉ biết nhìn chòng chọc vào người đàn ông cao lớn đẹp trai không giống người thường trước mặt đang nhíu mày bĩu môi nhìn mình, rồi lại liếc thấy con nhóc kia không ngừng khua tay múa chân ra ám hiệu, rốt cuộc gật đầu một cái. Hình như cô là hiểu đại khái rồi.
- Tên ngốc, đây là bạn tôi, Đinh Gia Tuệ. Cô ấy không phải người xấu. - Cô hắng giọng giới thiệu, ánh mắt đầy cảnh cáo liếc anh một cái, ý bảo đừng có nói năng lung tung.
Nhưng mà trao đổi ánh mắt với một tên ngốc thì thật là một ý tưởng mang tính thử thách cao, bởi vì anh chẳng có vẻ gì là hiểu được cả, còn nhíu mày càng chặt, cố chấp nói.
- Nhưng người đó lớn tiếng với bé con, làm cho bé con sợ, rõ ràng là người xấu!
- Tôi đã nói Gia Tuệ không phải người xấu.
- Phải mà. Bé con đừng sợ, anh bảo vệ bé con! - Anh kéo cổ tay cô, kiên định nói.
- Tôi bảo không phải là không phải. Anh muốn cãi lời tôi? - Cô ngẩng đầu nhìn anh trừng trừng, thanh âm cao vυ"t thể hiện sự tức giận, nhưng cổ tay trái lại vẫn để cho anh nắm chặt. Bởi vì cô biết, nếu như cô đẩy anh ra, anh sẽ hoảng hốt sẽ bất an, mà cô dường như không hề muốn thấy sự bi thương trong đôi mắt xanh biếc kia.
- Không phải, nhưng mà... - Hiển nhiên anh không dám cùng cô đối đầu, chỉ uất ức mím môi không nói nữa. Lời của bé con anh tin, nhưng mà ngươi kia... hừ hừ... dám bắt nạt bé con của anh, thù này anh nhớ kĩ rồi.
Anh cũng không biết rằng, lần cố chấp này lại dẫn đến kết quả kia, nếu không, anh chắc chắn sẽ không bao giờ làm như vậy.
------------------------------------------------------------------