Chương 11: Đám Con Bạc Mừng Rỡ, Lần Đánh Cược Này Ổn

Phi thuyền dừng lại ở phía trên bình đài

Sở Hưu nhìn xuống phía dưới.

Điều khiển phi thuyền hạ cánh.

Bỏ neo xuống ghế ngồi chân truyền.

Hiện tại hắn còn không thể lăng không phi độ như Đào Yêu bọn bọ.

Chỉ có sau khi đột phá Thần Kiều cảnh thì nguyên khí trong cơ thể tu sĩ mới chuyển hóa thành Chân Nguyên lực, mới có khả năng tiến hành lăng không phi độ, vì vậy chỉ có thể điều khiển các loại khí cụ phi hành như phi thuyền, cho nên đến chậm một chút.

"Đại sư huynh~"

Đào Yêu tiến lên, thân thể mềm mại hơi cúi người.

Chứng kiến hành động này.

Kiếm Lăng Vân và Từ Thiên Chân đều rất kinh ngạc.

Đào Yêu là ai?

Thần Thông hậu kỳ cường giả.

Phóng nhãn toàn bộ Thái Tố thánh địa, nàng chính là đệ tử yêu nghiệt hiếm có, so với thánh tử thánh nữ cũng chỉ kém một chút mà thôi.

Nổi tiếng bởi tính cách hung hăng dở hơi.

Dạng người như vậy mà lại tôn kính với tên phế vật Sở Hưu như thế?

Đúng vậy, chính là tôn kính.

Ánh mắt đó không thể nào giả được.

Sở Hưu đưa tay sờ sờ cái đầu nàng, tươi cười ôn hòa: "Tiểu sư muội, ngươi cũng tới rồi. "

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Đào Yêu hiện lên một vòng đỏ ửng, cúi đầu: "Đại sư huynh, xin yên tâm, có sư muội ở đây, không ai có thể đả thương ngươi một sợi lông nào. "

Hai mươi ngày trước, sư muội bế quan, dẫn đến sư huynh bị thương, trong lòng sư muội rất bất an..."

"Sư muội có lòng rồi, việc này không trách ngươi. "

Sở Hưu gật đầu, chỉ liếc mắt nhìn Từ Thiên Chân cách đó mười thước một cái.

Đây có phải là nữ thần thầm mến của người công cụ không?

Dáng dấp còn được, tu vi thì qua loa!

Trong con ngươi Từ Thiên Chân hiện lên một tia khác thường.

Giác quan thứ sáu của nữ nhân, làm cho nàng rõ ràng cảm giác được ánh mắt của Sở Hưu không giống như trước kia.

Ánh mắt cuồng nhiệt trong quá khứ, đã trở nên bình tĩnh lạnh nhạt.

Trong hai mươi ngày qua, hắn đã trải qua những gì.

"Sư huynh~" Trương Mãnh nhìn về phía Kiếm Lăng Vân, truyền âm hỏi: "Đào Yêu ở chỗ này, đợi lát nữa, ta còn hạ sát thủ sao? "

“Trên sinh tử lôi đài, hạ sát thủ thì như thế nào?”

Kiếm Lăng Vân cười lạnh: "Chẳng lẽ Đào Yêu nàng thật sự có thể một tay che trời? "

“Nơi này là Thiên Hình phong, cho dù Đào Yêu nàng mạnh đến đâu, cũng không lật nổi sóng gió. "

“Ngươi đừng lo lắng, nếu nàng dám ra tay, tự nhiên sẽ có Tiểu Thánh cường giả trấn áp. "

“Được rồi, sư huynh ~" Trương Mãnh cười lạnh: "Ta sẽ chiêu đãi hắn thật tốt. "

“Sở Hưu, nếu đã tới rồi, vậy chúng ta liền lên sinh tử lôi đài đi!”

“Sau khi giải quyết ngươi, ta còn muốn trở về bế quan tu luyện.”

Sở Hưu nghe vậy, ngẩn người một cái, nhưng không trả lời, quay đầu nhìn xung quanh, mỉm cười, cao giọng: "Các vị sư đệ sư muội. "

“Mọi người thật vất vả tề tụ một chỗ quan sát luận võ, sao có thể thiếu cá cược.”

“Ta nơi này có một bình thất giai Thiên Huyền Đan, trong đó tổng cộng có sáu viên, đều là phẩm chất cực phẩm. "

Trong lúc nói chuyện, phất tay lên, một cái bình ngọc xuất hiện trong tay.

Mở nắp bình ra, miệng bình có ánh sáng rực rỡ quanh quẩn, hương thơm bay xa vạn dặm.



Trong phút chốc.

Các đệ tử ở đây đều đỏ mắt.

Ùng ục, ùng ục, vang lên từng đợt tiếng nuốt nước miếng.

Thậm chí ngay cả một ít trưởng lão cũng không khỏi lộ ra vẻ tham lam.

Đó chính là thất giai Thiên Huyền Đan.

Đối với tu sĩ Thần Thông cảnh mà nói, đây chính là thần đan, một khi phục dụng đan dược này thì không chỉ có thể đề cao tốc độ lĩnh ngộ thần thông, cực phẩm Thiên Huyền Đan mà còn có xác suất không thấp trợ giúp Thần Thông cảnh đỉnh phong đột phá Tiểu Thánh cảnh.

Đừng nghĩ rằng Tiểu Thánh là một cảnh giới bình thường.

Tiểu Thánh cường giả, đặt ở thánh địa đều có thể làm đại trưởng lão của một phong, nếu gia nhập một ít đại giáo yếu, cũng đều có thể trở thành phó tông chủ.

Nếu gia nhập vương triều, nhất định sẽ được tôn làm quốc sư, cả nước ăn mừng.

【Mẹ kiếp, ký chủ thật sự rất điếm thúi, cư nhiên giả heo ăn hổ, lừa gạt tài nguyên, thu được ban thưởng: 300 điểm đột phá】

"Ngươi muốn đánh cược như thế nào? "Kiếm Lăng Vân hai mắt, nhìn chằm chằm bình ngọc trong tay Sở Hưu.

Hắn có thể xác định, đây tuyệt đối chính là Thiên Huyền Đan.

Sư tôn Liễu Tuyết của hắn đã từng ban thưởng một viên Thiên Huyền Đan cho sư huynh hắn. Mùi vị của viên đan dược kia, cho dù hắn đến chết cũng sẽ không quên được.

Kiếm Lăng Vân vừa mới đột phá Thần Thông cảnh rất cần loại đan dược này, trùng hợp, vừa định đi ngủ thì Sở Hưu liền đưa tới gối đầu.

"Đại sư huynh..." Đào Yêu muốn nói lại thôi.

Trong lòng tự nhủ, sư huynh chơi lớn như vậy sao?

Chẳng lẽ không sợ sư tôn trách tội?

Sở Hưu lắc đầu với nàng, nhìn về phía Kiếm Lăng Vân, dùng âm thanh làm cho tất cả mọi người ở đây có thể nghe thấy, cao giọng: "Có lẽ mọi người không biết hết giá trị của sáu viên thất giai cực phẩm Thiên Huyền Đan. "

“Vị trưởng lão của Thiên Hình phong này, ngài biết không? "

“A~"

Một bên làm trọng tài, vị trưởng lão của Thiên Hình phong lập tức phục hồi tinh thần, vội vàng lau nước miếng ở khóe miệng đi.

Nghiêm túc nói: "Đan này cho dù có tiền cũng không mua được, nếu là bán đấu giá, mỗi một viên ít nhất là 100 vạn Thượng phẩm nguyên thạch. "

“Sáu viên chính là 600 vạn Thượng phẩm nguyên thạch. "

Tê ~"

Từng đợt tiếng thở gấp vang vọng khắp bầu trời.

Sáu trăm vạn nguyên thạch.

Đối với tất cả mọi người ở đây là một con số trên trời.

Tuyệt đối không bỏ ra được.

Kiếm Lăng Vân nhíu nhíu mày.

Hắn cũng không bỏ nổi đồ vật đặt cược tương xứng.

"Ha ha ~" Sở Hưu cười nói: "Nếu mọi người không đủ thì mọi người có thể gom góp lại nha! "

Đến lúc đó dựa theo tỷ lệ góp vốn chia của, không phải là được sao? "

Nghe xong, tất cả mọi người lập tức bừng tỉnh.

Đúng vậy, chúng ta có thể góp chung!

Có điều có người phản ứng lại rất nhanh.

Hồ nghi nhìn về phía khóe miệng đang mỉm cười của Sở Hưu.

Luôn luôn cảm thấy rằng chuyện này có gì đó không đúng.

Đào Yêu chớp chớp đôi mắt đào ngập nước, bỗng nhiên nở nụ cười.

Kiếm Lăng Vân cũng không phải ngu xuẩn, thái độ này của Sở Hưu cực kỳ giống đang đào hố cho đám người này nhảy vào.

Hắn vận chuyển Chân Nguyên, dùng thần niệm dò xét cảnh giới của Sở Hưu.

Lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Luân Hải tầng bốn.



Sở Hưu cảm giác được có vô số thần niệm đang kiểm tra mình, trong lòng âm thầm cười lạnh, thần sắc như thường.

"Đặt cược ~"

"Ta đặt cược. ",

"Ta cược Sở Hưu sư huynh thua...",

"Ta cũng đặt Sở Hưu sư huynh thua...",

Đám người chen chúc mà đến.

Nhao nhao lấy bảo vật từ trong túi trữ vật ra để đặt cược.

Mấy vị trưởng lão trọng tài của Thiên Hình phong bắt đầu kiểm kê giá trị của vật phẩm.

Một canh giờ sau, kiểm kê xong.

Sáu trăm vạn Thượng phẩm nguyên thạch tiền đánh cược đã gom góp đủ, chất thành một ngọn núi nhỏ.

Sở Hưu cũng đặt Thiên Huyền Đan vào trong tiền đánh cược.

"Ta tuyên bố thành lập đổ ước, Thiên Hình phong làm trọng tài, không ai dám không nhận nợ..."

Tại chỗ.

Ngoại trừ Đào Yêu, Từ Thiên Chân cùng với mấy vị trưởng lão của Thiên Hình phong làm trọng tài ra, hầu như tất cả mọi người đều đặt cược Sở Hưu thua, bao gồm cả đám "sư đệ sư muội" của Vân Hà phong.

"Thật sự là vì sư huynh, một đám “ huynh muội chí cốt” tốt của ta !!!”

Sở Hưu gật gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Thân hình vừa động.

Nhảy từ trên ghế chân truyền cao ngàn thước xuống, oanh, một tiếng nện lên lôi đài bằng đá hình vuông rộng mấy ngàn thước, áo bào phập phồng tạo ra từng trận âm thanh gợn sóng.

"Ha ha, Sở phế vật, ngươi rốt cuộc cũng dám lếch xuống.” Trương Mãnh cười rất tàn nhẫn, song song nhảy lên lôi đài.

Hắn đã kiểm tra vô cùng chính xác, Sở phế vật quả thật khôi phục tu vi, có điều chỉ là Luân Hải tầng bốn, ngay cả hai mươi ngày trước cũng không bằng.

Phải biết rằng, Trương Mãnh hắn chính là Luân Hải tầng chín đỉnh phong.

Tầng chín đỉnh phong đánh với tầng bốn, so với bóp chết một con kiến không khó hơn bao nhiêu.

Hắn rất tự tin.

Mà Sở Hưu làm ra vẻ mặt nghiêm trọng nắm Bích Huyết Kiếm ở tay phải.

Nhìn thấy hắn biểu hiện ra như vậy.

Trương Mãnh càng thêm tự tin.

Nguyên đám con bạc cũng âm thầm mừng rỡ.

Lần đánh cược này, ổn.

“Sở phế vật vẫn là Sở phế vật... Miệng cọp gan thỏ mà thôi.” Có người lẩm bẩm.

Từ Thiên Chân lắc đầu, trong ánh mắt không hiểu sao mà phai nhạt vài phần mong đợi.

"Khụ khụ~"

Nếu đã bước lên sinh tử lôi đài, vậy thì sinh tử bất luận. "

Một vị trưởng lão của Thiên Hình Phong cao giọng nói: "Ta tuyên bố trận đấu sinh tử bắt đầu. "

Ầm ầm ~

Sinh tử lôi đài, trận pháp khởi động, mặt đất run rẩy.

Một đạo hào quang màu trắng giống như cái chén lớn đang úp ngược, bao trùm toàn bộ sinh tử lôi đâì,

Đám con bạc ngưng thần chờ đợi.

Trong lòng không ngừng hò hét.

"Gϊếŧ hắn đi! "

“Gϊếŧ Sở Hưu. "

"Trương Mãnh nhanh gϊếŧ tên rác rưởi này..."