Chương 19

Đối với dẫn đường mà nói thì việc tiến hành khai thông tinh thần cho lính gác thực ra là một việc rất đơn giản, mở rộng mạng lưới tinh thần thành một xúc tu, đi vào cảnh tinh thần của lính gác, dọn dẹp và vứt bỏ rác thải bừa bộn bên trong, sắp xếp chải chuốt những khu vực không bằng phẳng, vậy là việc khai thông đã xong..

Nếu gặp cảnh tinh thần phức tạp thì có thể cần phải thiết lập một kết nối tinh thần mới có thể khai thông.

Khi dẫn đường gặp phải lính gác cùng cấp hoặc cao hơn mình cần phối hợp với lính gác để thiết lập kết nối tinh thần, nếu cưỡng ép thành lập thì khi vào cảnh tinh thần trong đầu của lính gác sẽ bị phản phệ.

Nếu là lính gác có cấp thấp hơn mình, dẫn đường có thể mạnh mẽ thiết lập kết nối tinh thần với đối phương, nhưng cũng có khả năng bị phản phệ nhất định.

Bởi vì kết nối tinh thần có thể bị dẫn đường đơn phương phá vỡ, sau khi thiết lập xong thì dẫn đường có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư bên trong của lính gác, vì vậy, ngoài mối quan hệ người yêu, chỉ có dẫn đường và lính gác kề vai sát cánh chiến đấu hoặc có mối quan hệ vào sinh ra tử sẽ lựa chọn thiết lập kết nối tinh thần lâu dài, còn phần lớn chỉ là những mối quan hệ khai thông một lần hoặc kết nối tinh thần ngắn ngủi.

Khi Sở Tẫn còn làm thì công việc anh làm nhiều nhất cũng là khai thông tinh thần và làm dịu cảm xúc hưng phấn của lính gác với thú lượng tử của họ.

Tiếp theo mới là điều trị miệng vết thương và xem bệnh mấy cái... Kia cho các thành viên có nhu cầu trong tổ chức.

——

Hơn nữa ở bên này Phạm Hàng đang rục rịch chuẩn bị sẵn sàng di chuyển, không thể chờ đợi muốn đi tìm Daybreak gây rối.

Chu Dương yên tĩnh như gà ở bên cạnh chờ đợi anh Huyền của hắn ta đưa ra quyết định.

Còn đại ca Thanh Huyền đưa ra quyết định thì đang ngồi trên ghế sofa... Gặm bánh bao.

Sở Tẫn đưa sữa đậu nành cho Thanh Huyền, lấy bảy tám cái bánh bao còn sót lại trong túi ra.

Lính gác ăn rất nhiều, ăn mười chiếc bánh bao cho bữa sáng chỉ là một hoạt động luyện cơ mồm thường xuyên với Thanh Huyền.

Sau khi dặn dò Thanh Huyền xong thì Sở Tẫn dẫn con gái đi mua đồ, đồng thời cũng chừa một không gian cho ba lính gác nói chuyện.

Thấy Thanh Huyền ăn một cách ngon lành, Chu Dương nhìn bánh bao trong túi mà bụng cũng ùng ục, Phạm Hàng bên cạnh nuốt nước bọt, dạ dày cũng gào thét.

"Chưa ăn sáng hả?" Thanh Huyền liếc mắt nhìn hai người bọn họ.

"Không phải do nhóc Hàng à, em bị nó chặn lại ngay khi vừa ra ngoài, ép hỏi em đến chỗ anh phải không, nó còn không cho em ăn sáng thúc giục nhanh nhanh đưa đến đây." Chu Dương nuốt nước miếng.

Thanh Huyền nhìn hai người như đòi nợ với vẻ mặt chán ghét, rất bất đắc dĩ, nghiêng người lấy túi bánh trên bàn trà rồi chia từng cái một.

"Anh Huyền, gáy anh..." Khi Thanh Huyền nghiêng người qua thì Chu Dương nhìn thấy vài dấu răng sau gáy hắn.

Thanh Huyền thờ ơ sờ sờ gáy, mỉm cười với Chu Dương: "Cậu biết đấy, mèo ấy mà... Rất thích cắn cổ khi XX."

"Khụ khụ, em không muốn biết gì cả..." Chu Dương nghẹn ngào.

Đặc biệt, thói quen sinh hoạt mà thú lượng tử thể hiện sau khi được thả ra sẽ gần với thói quen sinh hoạt của chủ nhân hơn, ngược lại, một phần nhỏ thói quen của chủ nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi bản năng của thú lượng tử.

Hiếm khi Phạm Hàng không xen vào mà ngấu nghiến ăn bánh bao.

Thanh Huyền có chút buồn bực, "Toàn Cơ cắt xén tiền lương của các cậu à? Để đàn con đói như vậy."

Nhắc đến chuyện này Chu Dương lại tức giận "Ai biết được nhóc Hàng đã làm gì, nó đã vay hai phần ba tiền tiết kiệm của em."

Chu Dương chỉ là một lính gác cấp B, hắn ta làm một số công việc tình báo hậu cần trong tổ chức, mức lương khá, Phạm Hàng là lính gác cấp S nên thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, và hiện hắn ta đang nhận được mức lương cao nhất trong tổ chức, ngoài mức lương cơ bản mỗi tháng thì hắn ta sẽ nhận thêm thù lao cho mỗi nhiệm vụ.

"Em sẽ trả lại anh sau khi nhận một nhiệm vụ khác trong hai ngày nữa." Phạm Hàng vội vàng trấn an khi nghe thấy điều này.

"Cậu vay nhiều tiền như vậy làm gì?" Thanh Huyền cau mày: "Thiếu tiền thì tìm tôi..."

"Đúng vậy..! Vay anh Huyền không vay lại đi vay một con quỷ nghèo kiết xác như tôi. Đừng có nói là bao nuôi minh tinh nào rồi đấy nhé? Thiếu tiền như thế? Không phải hôm trước cậu vừa mới hoàn thành nhiệm vụ à?" Chu Dương bất tri bất giác phản ứng kịp, anh Huyền của hắn ta là một dân tư sản bỏ ra 400w cho một căn phòng nói mua liền mua!

"Anh, trước đây anh đã giúp em rất nhiều, em không muốn làm phiền anh vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy." Phạm Hàng có chút xấu hổ sau khi nghe thấy "Em không bao nuôi ai cả, em chỉ... Muốn mua nhà."

Trong hai năm đầu tiên gia nhập tổ chức, Phạm Hàng tiếp xúc với nhiệm vụ không nhiều, tiêu tiền hoang phí, không để lại tiền tiết kiệm, nhưng năm nay là năm thứ ba, hắn ta được thăng chức cán bộ, từ từ bắt đầu tiếp xúc với một số nhiệm vụ được trả lương cao và rất khó khăn, đồng thời có ý tưởng muốn mua nhà.

"Nếu cậu thiếu tiền thì cứ nói cho tôi biết, không có gì phải ngại." Thanh Huyền duỗi tay vỗ vỗ bả vai Phạm Hàng, "Cũng đừng liều mạng làm nhiệm vụ quá, lượng sức mà đi."

Có khá nhiều lính gác trong tổ chức sống một cuộc sống liếʍ máu trên đầu mũi dao, phần thưởng cho nhiệm vụ rất hậu hĩnh nhưng rủi ro đi kèm cũng rất lớn, nếu không cẩn thận có thể toi mạng.

Giống như hai tiểu đội tấn công họ lúc trước, bọn họ đều một đi không trở về.

"Em hiểu rồi, anh." Phạm Hàng mỉm cười đáp, sau khi ăn xong bánh bao thì lấy hộp thuốc lá ra đưa cho Thanh Huyền một điếu, sau đó lấy bật lửa ra châm cho hắn.

Thanh Huyền vừa hít một hơi, điện thoại di động của Chu Dương vang lên, sau khi lấy điện thoại ra nghe vài câu thì vẻ mặt Chu Dương trở nên có chút khó tả, "... Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ hỏi."

"Có chuyện gì thế?" Sau khi Chu Dương cúp điện thoại, Phạm Hàng hỏi.

"Anh Huyền, đại ca ở Daybreak đến tìm ông chủ của chúng ta, ý tứ đằng kia có lẽ là có mắt cũng không thấy núi Thái Sơn, hy vọng anh đại nhân không để ý đến tiểu nhân, cũng đừng theo chân bọn họ so đo... Sếp nhờ em hỏi ý kiến của anh." Chu Dương nhìn Thanh Huyền.

"Mẹ nó chứ, tổ chức này quá nát rồi, lại còn bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh?" Phạm Hàng bị tức đến nở nụ cười: "Không phải lúc trước còn nói chuyện tàn nhẫn hả? Thế nào? Sau khi điều tra anh Huyền của chúng ta xong giờ hãi rồi?"

Thanh Huyền đã hiểu đại khái chuyện gì đang xảy ra.

Một tổ chức lớn chính thức như Toàn Cơ đã đăng ký, mua sáu bảo hiểm và một quỹ cho nhân viên của mình, rất coi trọng công tác tình báo và có một bộ phận tình báo chuyên môn. Mỗi bộ phận tình báo được giao phó sẽ tận chức tận trách thẩm định điều tra bối cảnh mục tiêu của nhiệm vụ. Tiến hành phân tích rủi ro rồi ghép với một đội phù hợp và cố gắng giảm thiểu số thương vong trong trận chiến xuống mức thấp nhất.

Tuy nhiên, các tổ chức ngầm nhỏ như Daybreak thường không coi trọng công tác tình báo vì nhân lực và nguồn lực hạn chế, ngay cả khi họ điều tra thì cũng có rất ít thông tin có thể được tìm thấy vì tài nguyên hạn chế.

Sau khi bọn họ nghe nói mục tiêu là một con mèo Ragdoll dẫn đường thì có lẽ bọn họ không coi trọng lắm, trực tiếp nhận ủy thác, bởi vì, cho dù con mèo Ragdoll này là dẫn đường cấp S cao cấp nhất thì thú lượng tử cũng chỉ là một con mèo Ragdoll, so với những giống mèo lớn khác thì có rất ít ưu điểm, cũng không thể so với những thú lượng tử có chứa kịch độc. chỉ cần phái đủ lính gác và dẫn đường cùng cấp là có thể dễ dàng hạ gục.

Và họ đã đúng.

Đội đầu tiên được cử đi rất bất cẩn, chỉ muốn kiểm tra lai lịch của Sở Tẫn, không ngờ không có ai quay lại, sau khi kiểm tra, bọn họ mới phát hiện con mèo Ragdoll này là dẫn đường cấp S.

Vì vậy, một tiểu đội cấp S và A đã được phái đi.

Sở Tẫn chỉ là một bác sĩ, quả thật sức mạnh và thể lực của anh cao hơn bác sĩ bình thường, nhưng dù sao anh cũng không phải là một chiến binh chiến đấu chuyên nghiệp.

Lúc tiểu đội thứ hai vào mà không có Thanh Huyền, cũng không phải một mình Sở Tẫn không giải quyết được, nhưng sẽ có chút khó khăn, sau khi giải quyết xong chắc chắn sẽ bị thương, hơn nữa vấn đề chính đối với Sở Tẫn mà nói chính là hai tên lính gác cấp S, những người khác đều ổn.

Nhưng về sau, nếu đối phương tiếp tục phái người và thay thế họ bằng một đội toàn cấp S, cho dù Sở Tẫn có mạnh đến đâu thì anh cũng khó thoát khỏi thăng thiên đi chầu.

Thật đáng tiếc khi bên cạnh Sở Tẫn lại có một Thanh Huyền.

Thanh Huyền gửi cái đầu qua còn không quên để lại ấn ký riêng trên gáy.

Daybreak rất tức giận sau khi nhận được món quà này, nhưng tốt xấu vẫn có chút lý trí, kiểm tra dấu vết ấn ký thì tìm thấy Thanh Huyền.

Vì vậy lại biết sợ viết như nào rồi.

Đặc biệt là giữa các lính gác luôn có một khoảng cách lớn trong từng các cấp độ, chẳng hạn như A và S. Tuy nhìn bề ngoài chỉ chênh lệch một cấp độ, nhưng thực sự chênh lệch thực lực rất lớn.

Và có vô số khoảng cách không thể vượt qua giữa lính gác hắc ám và lính gác cấp S.

Tiếng mở cửa đột nhiên vang lên, vẻ mặt Thanh Huyền đang trầm tư ngay lập tức dí điếu thuốc đứng dậy, bước nhanh lên lấy đồ mà Sở Tẫn đang cầm.

"Có chuyện gì thế? Sao bầu không khí nghiêm túc như vậy?" Sở Tẫn có chút không hiểu nhìn họ, "Buổi trưa các cậu ở lại ăn cơm đi. Tôi đã mua khá nhiều đồ ăn."

"Được ạ." Chu Dương lập tức đáp: "Cảm ơn anh rể."

Sở Lan đi theo Sở Tẫn vào nhà, đưa cho Thanh Huyền một túi tôm trong tay.

Thanh Huyền nhận lấy đồ từ tay Sở Lan và Sở Tẫn rồi bước nhanh đến phòng bếp cất đi, sau đó trở lại bên người Sở Tẫn, vươn tay ôm chầm lấy anh.

"Sao thế?" Sở Tẫn vội vàng sờ sờ đầu Thanh Huyền, hỏi với vẻ trấn an.

Thanh Huyền ôm chặt Sở Tẫn vào lòng, có chút sợ hãi, nếu không phải hắn chuyển tới đây nhanh như vậy, nếu không phải hắn cứ vô sỉ xông vào nhà thì có lẽ con mèo Ragdoll của hắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Dỗ dành Thanh Huyền ngồi lên ghế sofa, sau khi nghe bọn họ kể lại toàn bộ câu chuyện thì Sở Tẫn đã hiểu tại sao Thanh Huyền lại hành động khó hiểu như thế.

"Em lo cái gì? Anh cũng không ngốc, không đánh được chẳng lẽ không biết chạy à?" Sở Tẫn mỉm cười véo mặt Thanh Huyền.

"Không thể để Daybreak tồn tại." Thanh Huyền mới mặc kệ, chỉ cần nghĩ suýt nữa hắn mất đi con mèo Ragdoll này thì cơn giận ngút trời trong lòng không thể đè nén được.

"Em đồng ý, anh Huyền, chúng ta chơi bọn chúng đi!" Phạm Hàng lập tức đồng ý.

"Cậu bớt ồn ào hóng hớt lại." Chu Dương trừng mắt nhìn hắn ta: "Anh Huyền, em không rõ ông chủ có ý gì, chúng ta thật sự sẽ tận diệt bọn chúng sao?"

Một tổ chức nhỏ như Daybreak không có nhiều sự gắn kết, sau khi tận diệt, những người sống sót sẽ không nghĩ đến việc trả thù cho tổ chức mà chỉ nghĩ đến việc gia nhập một tổ chức khác để kiếm sống, nhưng cuối cùng thì vẫn là một tổ chức, và chắc chắn sẽ có rất nhiều tin đồn sau đó, nó sẽ thu hút sự chú ý của 'tháp'.

'Tháp' được coi là cơ quan chính phủ chính thức của các nhóm đặc biệt, họ chịu trách nhiệm chủ yếu trong việc duy trì trật tự xã hội, cung cấp hỗ trợ liên quan cho những người đặc biệt mới thức tỉnh, thực hiện việc kiềm chế và quản lý những người đặc biệt một cách thích hợp.

Là một trong số ít lính gác hắc ám, Thanh Huyền luôn nằm trong phạm vi giám sát của 'Tháp' suốt thời gian qua.

Nhưng nói chung, chỉ cần hắn không đυ.ng đến những quan chức cấp cao, không gϊếŧ người vô tội bừa bãi và không phá hủy sự cân bằng sinh thái giữa các tổ chức, 'Tháp' sẽ không quan tâm đến hắn.

Sở Tẫn có chút do dự mở miệng: "Thật ra, anh nghĩ chúng ta không cần phải làm tuyệt..."

Lúc này, điện thoại của Chu Dương lại reo lên: "Alo... A, sếp... Vâng, vâng, tôi sẽ nói với anh Huyền."

"Còn nói cái gì nữa?" Sau khi Chu Dương cúp điện thoại, Thanh Huyền nhíu mày.

"Anh Huyền, người đứng đầu Daybreak muốn gặp anh nói chuyện, sau đó mời anh ăn một bữa cơm đền tội."

"Nói chuyện thì được, nhưng ăn cơm thì miễn."

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

9/11/2023

#DevilsNTT