Chương 43: Hòa thượng đó từng nhắc tới y

Sáng sớm, mọi người tụ tập lại dùng bữa sáng cùng nhau, mới phát hiện hiện hóa ra không chỉ có mình Trì Võng thức trắng đêm.

Thân thể Trì Võng không giống với người bình thường, không ngủ một đêm cũng không sao, Phòng Lưu từng rêu rao sẽ ngủ ở phòng cách vách với Trì Võng, trong suốt cả tháng nay, đây là đêm cậu được ngủ an ổn nhất, nhưng dù qua một đêm rồi, mắt cậu vẫn y như mắt gấu trúc.

Phòng Lưu rất biết thân biết phận, tự biết hiện giờ đã không còn được mỹ mạo như xưa, không thể tươi cười rạng rỡ, ăn mặc tao nhã như trước đây, nên cũng không lắc lư trước mặt Trì Võng. Cậu làm việc khiêm tốn hơn rất nhiều, tất nhiên cũng là vì không muốn bị người khác chú ý, khỏi bị đám người của Chu trưởng lão nhìn chằm chằm.

Để Lan Thiện Đường trong Kim Thành có thể hoạt động bình thường, A Miễu cả đêm không ngủ, dẫn ngươi đi kiểm kê tất cả dược liệu có trong y quán, mãi đến tận sáng sớm nay mới kiểm kê ra rõ ràng.

"Trì lão sư, có mấy vị thuốc đã bị biến chất, bây giờ ta dẫn người đi thu mua, lúc ngài kê đơn cho bệnh nhân thì nhớ giải thích thêm một chút."

A Miễu gọi thêm mấy dược đồng, cùng nàng tới chỗ nông hộ thu mua dược liệu. A Miễu nhìn chằm chằm số dược liệu mới mua về, đảm bảo chắn chắn sẽ không xảy ra sự cố gì nữa.

Phòng Lưu xung phong đi xử lý đám người của Chu trưởng lão đã bị Trì Võng vỗ cho liệt nửa người, còn phải đứng cả đêm giữa sân Lan Thiện Đường.

Trong đám người có mặt ở Lan Thiện Đường ở Kim Thành này, chỉ có một tên là người của Vô Chính Môn, vừa hỏi xem ai là người đưa gã tới đây, thì ra vẫn là Trương lão bản - cháu rể của Chu trưởng lão.

Trương lão bản gần đây mới móc nối quan hệ được với Chu trưởng lão, cứ tưởng thế là hay, đã bắt đầu mời chào nhân mã ở bắc cảnh này cho mình. Tuy rằng Vô Chính Môn có rất nhiều sản nghiệp, nhưng người muốn gia nhập môn phái phải đáp ứng được những tiêu chuẩn nhất định, mà giờ đây những tiêu chuẩn này đã trở thành một người làm quan, cả họ được nhờ, vàng thau lẫn lộn.

Mấy tên này cũng không nhận ra đỉnh đỉnh đại danh Lưu công tử trong môn phái, khiến cho Phòng Lưu cảm thấy rất mừng, ít nhất lý do khiến bọn chúng không nhận ra cậu là vì bọn chúng chỉ mới gia nhập Vô Chính Môn gần đây, không phải vì đôi mắt đen như gấu trúc của cậu.

Trì Võng mặc kệ Phòng Lưu, để cậu tự chơi.

Bây giờ trong Lan Thiện Đường, ngoài y ra thì không còn đại phu nào chẩn bệnh nữa, tuy rằng y thuật của Trì Võng có thể bằng với mấy trăm đại phu, nhưng cũng có lúc số lượng lại quan trọng hơn nhiều.

Nội thương, ngoại thương đều do một tay Trì Võng xử lý, người duy nhất có thể giúp đỡ là A Miễu thì lại đang bận rộn bên ngoài, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đến tay y, khiến cho Trì Võng cực kỳ bận rộn.

Phòng Lưu nhìn thấy hết, cậu chạy ra ngoài một mình.

Không lâu sau đó, Phòng Lưu khiêng về một vị đại phu trẻ tuổi. Vừa vào đến Lan Thiện Đường thì thả luôn đại phu này xuống đất, trong lúc đại phu nọ còn chưa hết sợ hãi, đã bá đạo chỉ vào Trì Võng nói: "Đây là Trì lão sư của ngươi, nhanh qua hỗ trợ đi."

Phòng Lưu lại quay đầu nhìn Trì Võng, lập tức lật mặt, trở nên dịu dàng săn sóc: "Tiểu Trì Ca ca, trong thành này chỉ có một y quán, tất cả bệnh nhân đều phải dựa vào mỗi mình ngươi. Ngươi đã bận thế rồi, hẳn là mệt muốn chết luôn, khiến ta đau lòng lắm luôn ấy. Người này A Miễu tỷ tỷ đã gặp hôm qua rồi, còn nói y thuật của hắn cũng không tệ, ta đưa hắn tới giúp đỡ ngươi."

Đại phu này rất gầy, nằm trên đất giống hệt cái sào tre, nghe thấy thì khóc ngất lên: "Nào có ai giống như ngươi chứ? Giữa ban ngày ban mặt, trắng trợn cường ép đại phu đàng hoàng tử tế, có còn vương pháp không?"

"Hôm qua ta đã nói rõ với A Miễu đại phu, ta bị Lan Thiện Đường đuổi đi, bây giờ muốn tới Huyên Thảo Đường, Huyên Thảo Đường cũng sắp khai trương rồi, ngươi còn ép buộc ta tới đây là sao?"

Phòng Lưu rút kiếm, đâm thẳng xuống chỗ đất sát mặt đại phu, lạnh lùng nói: "Một lần sống là người của Lan Thiện Đường, chết là ma của Lan Thiện Đường, ngươi muốn nói cái gì?"

"Mẹ ơi —— đúng đúng đúng đúng đúng thế!"

"Sẽ cấp lương bổng cho ngươi bằng với số của Huyên Thảo Đường, thế nhưng là một đại phu, ngươi trưởng thành dưới sự dạy dỗ của tổ sư gia Thiện nương tử, sao có thể nghĩ mấy thứ sáo rỗng như vàng bạc nọ kia còn quan trọng hơn so với y đức thế?"

Sau khi Phòng Lưu giáo huấn xong, thấy có lẽ còn chưa đủ, vì vậy nắm cổ áo nhấc bổng đại phu lên, quát thẳng vào mặt hắn: "Quan trọng nhất là ngươi có cơ hội được Trì lão sư dạy dỗ ——! Có thể đi theo bên cạnh học tập y thuật của Tiểu Trì ca ca của ta, là viên mãn cả đời đấy, ngươi có biết không! Còn bất mãn cái gì?"

Người qua đường đều bị tiếng quát của Phòng Lưu chấn động trong lòng, không nhịn được đồng loạt quay lại hóng hớt.

"Y chính là người đã đưa ra phương thuốc trị ôn dịch bắc cảnh, đúng, chính là cái người được hoàng thượng hạ chỉ khen ngợi nhưng chưa tìm ra kia ấy! Chính là y! Được học tập từ y —— là cơ hội và vinh dự mà bao nhiêu ngươi tha thiết mơ ước! Thế mà ngươi còn dám chê bôi!"

Đại phu kia bị Phòng Lưu khí tụ đan điền quát cho một trận, quát đến mức hồn phách suýt chút nữa cũng bay mất, hắn đứng lên, ngơ ngác xoay mấy vòng tại chỗ, cuối cùng lại đi về phía Trì Võng, tự giác hỗ trợ.

Phòng Lưu nhẹ nhàng chỉnh trang y phục, nếu như có thể lờ đi đôi mắt gấu trúc, thì cậu vẫn là một tiểu tâm can giỏi thêu thùa và còn biết là thẳng tóc cho y.

Trì Võng suy tư nói: "Ta vừa nhớ tới một người, nếu như cho ngươi đi theo gã học hỏi, chắc chẳng mấy chốc mà ngươi cũng có thể tẩy não và truyền giáo cho ngươi khác được."

Y thuật của Trì Võng như thần, hơn nữa sáng sớm đã được Phòng Lưu tuyên truyền, mỹ danh một truyền mười, mười truyền trăm, y quán rất nhanh đã bận túi bụi, người tới xem bệnh kéo dài không dứt.

Khi đại phu sào tre nghe nói Trì Võng chính là ngươi đã đưa ra phương thuốc chữa trị ôn dịch bắc cảnh, liền sinh lòng tôn kính, đi theo bên cạnh Trì Võng, tận mắt nhìn thấy y chữa trị hết mấy chứng bệnh nan y, mắt trợn cả lên, lúc này thì có đuổi cũng không chịu đi, cầm theo quyển sách nhỏ giống như A Miễu, ngày ngày chạy theo Trì Võng học y thuật.

Tuy rằng Phòng Lưu không hiểu y thuật, cũng chạy theo giúp đỡ không ít.

Sau khi cậu ôm đùi Trì Võng, trên người tự nhiên có thêm một tấm kim bài bảo mệnh, cuối cùng cũng không còn lo lắng rằng bất cứ lúc nào mình cũng có thể bị người khác vô thanh vô thức gi3t chết, bắt đầu thông qua Trì Võng, nỗ lực muốn lưu lại ấn tượng tốt đẹp với chưởng môn.

Cậu cùng A Miễu chạy tới mấy chỗ trong thành, thậm chí còn quen thuộc cả quy trình hàng ngày của y quán.

Phòng Lưu thông minh nhanh nhẹn, chỉ trong năm, sáu ngày, từ kẻ không biết tí gì về y thuật đã có thể nhận biết hơn hai trăm vị thuốc, thuốc trong phòng dược liệu cậu đều nhớ kỹ, thậm chí còn có thể đứng ở tủ thuốc một mình, dựa theo phương thuốc của Trì Võng mà bốc thuốc cho bệnh nhân.

Việc này khiến cho đám dược đồng vô cùng hâm mộ, năm đó khi học với sư phụ cũng phải học mấy tháng mới có thể ghi nhớ hết được những vị thuốc này, không ngờ vị tiểu huynh đệ này đầu óc lại tốt như vậy, chưa tới mấy ngày đã nhớ được rõ ràng.

Điều này cũng làm cho Trì Võng càng thêm kiên định với quyết định của mình.

Dựa theo phưng thức truyền tin đã định, mấy ngày nay Dư Dư đang tìm y. Lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Phòng Lưu ở cùng với Trì Võng đã rất kinh hãi, thế nhưng hắn rất nhanh đã hiểu được ý định bên trong: "Chưởng môn, ngài đây là... lựa chọn xong rồi?"

Trì Võng nhìn bảng hiệu "Lan Thiện Đường" đã treo mấy trăm năm, đáp lời: "Nếu giao cho tên Chu trưởng lão kia, e là trong vòng năm năm, Lan Thiện Đường sẽ bị hủy mất."

Dư Dư lặng im không nói lời nào, lúc sau mới thở dài.

"Hài tử này là một thiên tài đáng để rèn dũa, đáng cho ta hao tốn tâm tư dạy dỗ."

Thần sắc Trì Võng vui vẻ, không hề miễn cưỡng, cuối cùng cũng là do có một tia huyết mạch tương liên mỏng manh "hài tử nhà mình", đúng là y để bụng Phòng Lưu hơn người khác.

"Chưởng môn, dựa theo phân phó của ngài, ta đã mua hết tất cả các xưởng in ở khắp hai miền nam bắc, ta cũng đã điều tra... không có "Túy Tụ Đào" trong tất cả sách họ từng in."

"Chỉ trừ một xưởng in, sau khi ta ra giá cao để thu mua lại, không chỉ không thèm động tâm mà lại còn bắt đầu theo dõi, tra xét ngược lại ta.... Chưởng môn, ta đoán Đào Hoa công tử mà ngài muốn tìm có lẽ là người của xưởng in này. Mà người đứng sau lưng họ có vẻ không đơn giản."

Trì Võng diện vô biểu tình nói: "Xưởng in nhà nào?"

Dư Dư nghiêm túc trả lời: "Là thư cục Vân Võng, sản nghiệp của thương hội Vân Võng."

"Tiếp tục tra xét." Trì Võng gật đầu nhưng cũng không hề sốt ruột. Y đã ra một chiêu rút củi dưới đáy nồi, còn chuẩn bị thủ đoạn kế tiếp. Không lâu nữa là y có thể thấy "Túy Tụ Đào" quyển thứ bảy được bán ra, điều này khiến cho y cực kỳ mong đợi.

Y thậm chí còn chẳng thèm hỏi Sa Thạch xem Đào Hoa công tử là người phương nào.

Y cảm thấy, sau khi y phát hiện điểm đột phá ở chỗ Phong Vân Tranh, thì bản thân đã rất gần với đáp án rồi, hơn nữa.... đến giờ thì đáp án thế nào cũng không còn quan trọng như trước nữa.

Trì Võng lật xem tin báo mới nhất về tình hình Vô Chính Môn, giang hồ và triều đình trong một tháng này.

Trong đó có một việc khiến y chú ý: "Đệ tử đã mất tích mấy tháng nay của Cố Hư pháp sư của Thiền Quang Tự, Tử An đã trở về, lập tức bế quan."

"Đúng vậy." Du Dư chuyên tâm trả lời: "Việc bế quan của người này rất khác thường, hắn đặc biệt chọn một cái nhà gỗ ọp ẹp lợp mái tranh ở vách đá khuất gió dưới chân núi Thiền Quang Tự, không cho bất kỳ hòa thượng nào của Thiền Quang Tự lại gần, tất cả đồ dùng, thức ăn, nước uống đều do người khác bỏ vào rổ, dùng dây thừng thả xuống cho hắn."

"Hắn lại còn lập ra một ước định hết sức kỳ quái với Cố Hư pháp sư, hắn muốn bế quan một mình trong nhà tranh bên dưới vách đá thì cũng thôi đi. Nhưng hắn lại không cho bất kỳ ai tới thăm viếng, cạnh nhà tranh cắm một cây cột rất cao, mỗi ngày đến giờ dậu sẽ thay đổi mảnh vải quấn trên cột."

Trì Võng đoán được điều gì, một tia u ám lóe lên trong mắt, đột nhiên nhìn về phía Dư Dư.

Dư Dư không phát hiện dị trạng trong nháy mắt của Trì Võng, tiếp tục nói: "Tên hòa thượng này cực kỳ kiên trì, hắn nói nếu như bảy ngày liên tiếp mà hắn không thay vải có màu sắc khác, cũng không nhận được tin tức gì từ hắn, thì ai cũng không được phép lại gần thăm dò quan sát hắn, mà phải lập tức mang củi đến chỗ vách đá, châm lửa đốt cháy nhà tranh, đến lúc cháy sạch sẽ thì phải dùng hỗn hợp nước ngải thảo với rượu đắng vảy lên trên tro than."

Không hiểu sao tim Trì Võng hẫng một cái.

Rượu đắng lá ngải, giữ gió cản hàn, phòng sốt rét.

"Hòa thượng này thật kỳ quái, như thế là muốn thiêu chết chính mình luôn sao? Còn muốn có người rót rượu cho hắn, đây là khi sống phải giữ gìn thanh quy giới luật không được uống rượu, lúc xuống hoàng tuyền lại muốn được uống mấy chén sao?"

"Nhưng đây còn không phải chuyện kỳ quái nhất...." Dư Dư nhìn Trì Võng, thần sắc do dự, "Ta còn nhận được một tin tức truyền ra từ trong Thiền Quang Tự, vẫn chưa thể xác định thật giả... Nghe đâu trước khi Tử An kia bế quan, đã nhắc tới tên của ngài."

Một trận hoảng hốt vô duyên vô cớ ập tới, Trì Võng nhíu mày che giấu.

"Tử An nói, nếu như hắn không thể sống sót đi ra... thì mang tất cả bản thảo của hắn tới đưa cho Tiểu Trì đại phu của Lan Thảo Đường, để ngài tiếp nhận."

Trì Võng phất tay áo đứng lên: "Ngươi cũng biết, trên đời này ta ghét nhất chính là việc —— để cho bản thân mình dễ dàng chết đi cho xong chuyện, lại đẩy hết những chuyện còn dang dở cho người khác! Còn không thèm hỏi người tiếp nhận có tự nguyện làm giúp hắn hay không!"

"Mà ta ghét nhất chính là đám lừa trọc xuất gia ngu ngốc! Vì muốn có được công đức phúc báo cho chính mình, mà có thể nhẫn tâm đoạn tuyệt tất cả ràng buộc trần duyên, loại người ích kỷ tuyệt tình như vậy, dựa vào đâu mà đòi tích lũy công đức, phổ độ chúng sinh!"

Mặt mày Trì Võng tràn đầy băng sương, hàn ý, ngạo nghễ nói: "Con lừa ngốc đó muốn chết thì cho hắn chết, liên quan gì đến ta?"

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Sau khi Trì Võng lên cơn, lại bắt đầu mất hứng, ngồi xổm trên đất vẽ vòng tròn nguyền rủa.

Tử An bất đắc dĩ nói: Thế bây giờ muốn thế nào? Hay là lên giường ngủ đi, để ta nhập mộng dỗ dành em được không?