Quả nhiên dự đoán: "
Thiên Sơn sắp không còn yên ổn nữa rồi" của Phong Vân Tranh trước khi rời khỏi bắc cảnh không phải là không có cơ sở.
Thiên Sơn Giáo bắt đầu ra lệnh giới nghiêm đối với thành trấn dưới chân núi, Trì Võng không muốn phải dính dáng tới loại giáo phái giày dép này, bèn rời khỏi Thiên Sơn Thành.
Sau khi Trì Võng rời khỏi Thiên Sơn Thành, đi dọc theo đường núi bắc cảnh thì gặp được một trấn nhỏ. Trấn này không lớn, nhưng cũng thuộc dạng sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, loại hàng quán nào nên có thì đều có đủ.
Trì Võng giơ tay đỡ con quạ mỏ lam của chưởng môn Vô Chính Môn, lấy xuống báo cáo tiến độ tra xét ở chân nó ra.
Dư Dư đã dùng tiền của y bắt đầu thu mua xưởng in, trong lúc Trì Võng ung dung ở bắc cảnh hơn một tháng, xưởng in to nhỏ ở khắp bắc cảnh này đều đã bị Dư Dư mua lại gần hết, dùng bạc vàng lấp lánh minh họa cho cái gọi là có tiền thì sai được cả quỷ thần.
Động tĩnh này của hắn không giấu được Chu trưởng lão, Chu trưởng lão vốn định phái người lùng bắt Dư Dư lại bị người của Phòng Lưu ngăn cản.
Động thái này của Phòng Lưu là muốn lấy lòng vị chưởng môn Trì Võng chưa từng lộ mặt, nhưng Dư Dư không hề bị lay động, nếu hắn đã lựa chọn đứng về phe chưởng môn thì sẽ không dễ dàng bị bất cứ ai trong môn phái thu mua. Trong thư, Dư Dư kể lại ngắn gọn mọi việc, báo cáo tất cả những khúc chiết của mình.
Thư của Dư Dư cũng nhắc tới một thư quán trải rộng khắp hai miền nam bắc, tổng bộ ở nam cảnh, hắn chuẩn bị đi tới nam cảnh, cố gắng mặc cả với lão bản thư quán này.
Quạ mỏ xanh của chưởng môn Vô Chính Môn dùng để liên lạc đậu trên hòm thuốc của Trì Võng, y móc ra một viên thuốc đút cho nó ăn, con quạ liền giương cánh bay đi.
Trì Võng rất hài lòng với tốc độ làm việc của Dư Dư, nhìn những cái tên được đề cập trong thư, lại ngẩng đầu nhìn xưởng in trong trấn nhỏ trước mặt, tâm tình sung sướиɠ nói với Sa Thạch: "Sa Thạch, ngươi nhìn xem, thư quán trước mặt bây giờ đã là của ta rồi."
Bây giờ thư quán đã là của y, không lâu nữa, Đào Hoa công tử cũng sẽ rơi vào tay y, lúc đó y sẽ nói chuyện thật tử tế với Đào Hoa công tử đó một chút... A, cuộc sống mới tốt đẹp làm sao.
Trì Võng vui vẻ bước vào trong thư quán.
Xưởng in của thư quán này ở sát bên cạnh học đường duy nhất trong trấn, bên trong cũng không bày bán mấy loại thư tịch không đứng đắn như "
Tán Tụ Đào", Trì Võng nhìn một vòng, không ngờ lại nhìn thấy ở vị trí bắt nhất trong thư quán bày mấy bộ "
Dung Trai tùy bút" mới tinh, không khỏi xuất thần.
Lão bản nhìn thấy y ngây ra trước giá sách, thì nhiệt tình chào mời: "Gần đây, Phu tử trong học đường giảng tới "
Dung Trai tùy bút", chúng ta mới nhập sách từ nam cảnh tới, dạo này bộ này bán rất tốt, thế nào, công tử muốn mua cho ai sao?"
Trì Võng hoàn hồn nói: "Ta nhìn lướt qua thôi."
Y nhìn thấy mấy bộ "
Dung Trai tùy bút" dày cộp mà lòng sinh cảm khái.
"
Dung Trai tùy bút" gồm năm tập, tổng cộng bảy mươi bốn quyển, hơn một nghìn hai trăm bài thi từ văn phú, y đều đã đọc qua. Nội dung từ bình luận lịch sử, y thư, phật pháp, phong tục địa chí, binh pháp cho đến xem tinh tượng đoán quẻ, đều được đề cập tới, có thể nói là vô cùng toàn diện, phong phú.
Nhưng loại cảm khái này y không thể chia sẻ được với ai, đành chủ động bắt chuyện với Sa Thạch: "Này, ta cũng từng học "
Dung Trai tùy bút", lúc học ta mất một tháng liền không kể ngày đêm mới hiểu hết được."
Sa Thạch nhìn một bộ sách to tướng, lập tức quét hình toàn bộ nội dung trong sách: "Đến tận bây giờ Phu tử ở học đường vẫn xem đây là thư tịch học tập, "
Dung Trai tùy bút" đúng là rất kinh điển. Nhưng tùy theo tài học phu tử khác nhau mà ảnh hưởng rất lớn đến khả năng lý giải của học sinh với bộ sách này."
Trì Võng lại tâm hồn treo ngược cành cây, lúc sau mới nói: "Đúng vậy, nếu để cho một phu tử học thức uyên thâm, kiến thức bất phàm giảng thì bộ sách này đúng là thú vị dạt dào, học được không ít."
Trì Võng đứng cạnh giá sách, mở bừa một quyển trong tuyển tập "
Dung Trai tùy bút", tiện tay lật xem chán chê rồi lại cất về chỗ cũ, một mình ra khỏi thư quán.
"Sa Thạch, ngươi kiểm tra cho ta xem xung quanh trấn nhỏ này có ai cần chữa trị không?"
Trì Võng hỏi xong, nửa ngày sau cũng chả có ai đáp lời.
Y hơi kinh ngạc mà gọi: "Sa Thạch?"
Âm thanh ngắn gọn của Sa Thạch nhanh chóng vang lên: "Có việc gì?"
Trì Võng dừng lại, hơi híp mắt hỏi: "Ngươi đang làm gì thế?"
Cũng trong lúc đó, trên ngọn núi nào đó ở bắc cảnh, Thanh Long Sứ cầm trường thương đã triền đấu suốt từ sáng với hòa thượng Tử An tay không tấc sắt.
Tử An vừa đánh vừa lui, Thanh Long Sứ truy đuổi không tha, vậy mà làm thế nào cũng không bắt được tên hòa thượng đã trọng thương này.
Thanh Long Sứ lộ vẻ kinh ngạc: "Cái tên da^ʍ tăng nhà ngươi, sao công phu lại còn khá hơn cả ta được? Chẳng lẽ ngươi chính là cao thủ vô danh trên bảng cao thủ của Bách Hiểu Sinh? Ai.... Hay là không phải."
Gã ăn nói nhẹ nhàng, nhưng thế truy đuổi lại như sấm vang chớp giật, mỗi một thương đều nhắm tới chỗ yếu hại, không hề nương tay.
Ngược lại, Tử An dù trọng thương nhưng cũng vẫn coi như là khí định thần nhàn, tuy không có vũ khí trong tay, nhưng hắn cũng chưa từng hùng hổ dọa người như thế.
Thanh Long Sứ không sao giải thích được, ngạc nhiên: "Thảo nào lại dám phạm tới giáo ta, võ công rất khá."
Hai người liều mạng giao đấu, bất ngờ khi đấu tới chỗ một vách đá dựng đứng, Thanh Long Sứ sẩy chân đạp rơi điểm tựa trên vách đá cheo leo, gã ngã người một cái, suýt chút nữa thì trượt từ trên vách núi xuống.
Nhưng Tử An tất nhiên cũng nắm lấy cơ hội này, hắn không lùi mà tiến tới, vung một chưởng, nắm lấy trường thương của đối phương.
Hắn xoay trường thương một vòng, mũi thương nhắm thẳng vào cần cổ trắng nõn bên dưới mặt nạ của Thanh Long Sứ.
Hắn đứng tại chỗ, ôn hòa niệm: "Ai di đà phật."
Yếu hầu yếu ớt nhất bị đối phương bắt được, đôi mắt bên dưới mặt nạ của Thanh Long Sứ trợn trừng trừng, gã không những không sợ mà còn tràn đầy hứng thú nhìn hòa thượng hỏi: "Tại sao ngươi lại không gϊếŧ ta?"
Tử An đứng thẳng người, một thân tăng bào loang lổ máu, vẫn khí định thần nhàn, khác hẳn những kẻ khác. Hắn vô cùng ôn hòa hỏi lại: "Tại sao phải gϊếŧ ngươi? Nếu đã có thể lựa chọn, thì tất phải biết xưa nay đều không phải chỉ có thể một mất một còn."
Thanh Long Sứ trầm mặc trong chốc lát, cười nói: "Ta đọc ít sách, mấy chữ ngươi nói có cái ta còn không quen, nhưng mà ta biết ngươi là người tốt. Nhưng ngươi hẳn cũng biết người tốt không sống thọ, tai họa lưu ngàn năm?"
Nói xong câu đó, Thanh Long Sứ lao thẳng vào mũi thương, giống như gã đã quyết tử, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì thà chết dưới thương của chính mình.
Tử An không muốn gϊếŧ người, lập tức thu trường thương lại, nhưng Thanh Long Sứ đã nhân cơ hội này mà đến gần hắn, từ bên hông rút ra chủy thủ lóe hàn quang.
Một bên mang lòng từ bi hạ thủ lưu tình, bên kia thì bất chấp thủ đoạn đuổi cùng gϊếŧ tuyệt.
Tình thế lập tức xoay chuyển
Tử An quay thương đỡ đòn, nhưng không kịp, chủy thủ trong tay Thanh Long Sứ đã kề vào cổ họng hắn, lưỡi đao tỏa hàn quang.
Thanh Long Sứ tháo mặt nạ ra, lộ ra một gương mặt thanh tú lại có phần quyến rũ: "Ngươi ấy nha, mới nhìn còn thấy rất chính trực, không giống da^ʍ tăng, tại sao lại khinh bạc tiểu đại phu kia?"
Tử An chắp tay trước ngực nói: "Bần tăng chưa từng làm việc nào vô lễ như vậy, xin đừng lộng ngôn."
"Có phải thế không? Thế này đi. Vị sư phụ này, sau này nếu ngươi phải giao đấu với người của Thiên Sơn Giáo, tuyệt đối đừng có bày trò độ người hướng thiện nữa... Thiên Sơn Giáo chúng ta từ trước đến nay đều gϊếŧ xong mới giảng đạo lý. Bản chất con người là hay quên, không biết nhớ ơn, không biết báo đáp, đây là loại thiên tính mà giáo chủ của chúng ta đã sâu sắc chỉ ra, nhất định phải dùng thủ đoạn trực tiếp nhất, mạnh mẽ nhất để ràng buộc đám người không có kỷ luật như thú vật này."
Cho dù hiện tại đã bị người ta chế trụ, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, Tử An vẫn cực kỳ bình tĩnh: "Bần tăng lại không nghĩ như vậy. Phật nói tự bản thân chúng sinh đã thần diệu quang minh, vốn là viên mãn. Cũng như thập phương chư phật, không hề khác biệt, nếu chịu tu hành, nếu kiên định với bản ngã, diệt trừ vọng tưởng thì ai cũng có thể thành phật."*
*Trích từ "Bình giảng ý nghĩa của kinh Lăng Nghiêm trong hiện tại - Chương 7: Sai lầm và lạc lối khi áp dụng giới pháp và tư tưởng của Đức Phât" - Nam Hoài Cẩn.
Dù không tán đồng với lý giải của Thanh Long Sứ, nhưng hắn vẫn bao dung đối phương, hắn nhìn chăm chú vào mắt của Thanh Long Sứ, khiến người được nhìn cảm nhận được sự bình an, từ bi. Trong thời khắc ấy, lại có cảm giác như người đang ở thế nguy hiểm, chỉ mành treo chuông không phải hắn mà là Thanh Long Sứ.
"Ta còn chả hiểu ngươi đang nói cái quái gì." Thanh Long Sứ thất thần, chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, cảm khái nói: "Ta chưa gặp bất cứ ai giống như ngươi, dung mạo đẹp đẽ, khí chất xuất chúng, khiến ai thấy cũng vui vẻ, muốn nhìn ngươi nhiều hơn một chút... Ngươi nói xem, tại sao đột nhiên lại nghĩ không thông mà xuất gia?"
Tử An bình thản đáp: "Cũng không phải chỉ có nghĩ không thông mới có thể thụ giới quy y, chính là vì đã giác ngộ triệt để, mới có thể hạ quyết tâm đoạn tuyệt trần duyên, vứt bỏ phiền não, có d*c vọng thì sẽ phải thống khổ, khi lục căn thanh tịnh không vướng bụi trần, thì mới có thể chân chính an yên, vui vẻ."
"Đã nói ta đọc ít sách, ngươi còn văn vẻ thế làm gì? Chẳng may ta nghe hiểu, có phải là sẽ muốn xuất gia giống như ngươi không?"
Trước nay chỉ có Thanh Long Sứ tẩy não, truyền giáo cho người khác, chưa từng nghĩ hôm nay lại có thể gặp được kỳ phùng địch thủ. Thanh Long Sứ thế mà phát hiện bản thân lại hơi hơi muốn nghe tiếp, cảm thấy hoang mang, vội vàng nghiêm mặt nói: "Ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng việc này không thể hoàn thành chỉ bằng sức lực của một mình ngươi. Việc ngươi muốn làm nằm ngoài phạm vi năng lực của ngươi, cho dù có xuất phát từ lòng tốt nhưng sẽ trở thành tai họa cho ngươi."
Thanh Long Sứ nâng chủy thủ lên: "Sau này khi ta đi qua chùa chiền, nếu nhớ tới ngươi thì sẽ thay ngươi thắp một nén hương."
Tử An mở miệng nói: "Thí chủ, nếu ta nói ta có thể thử ra giải dược thì sao?"
Lưỡi chủy thủ đang kề trên cổ họng hắn của Thanh Long Sứ hơi động một chút.
Hai mắt Tử An trong suốt, hắn vốn không màng sống chết, nhưng lúc này hắn lại cực kỳ muốn được sống.
Mà đây không phải loại tham sống sợ chết.
Sinh tử luân hồi không ngừng, cái gọi là " sinh lão bệnh tử" chẳng qua cũng là sau khi sinh ra thì sẽ phải già đi, già rồi sẽ bệnh, bệnh rồi sẽ chết, chết rồi lại nhập vòng luân hồi, tiếp tục được sinh ra.
Sống và chết không phải điểm cuối cùng, cho dù có lựa chọn thế nào thì cũng đều có kết cục của nó. Nhưng ở thời điểm này, hắn ngu dốt nên chỉ có duy nhất một lựa chọn —— nếu hắn có thể sống sót thì mới có thể cứu được càng nhiều người hơn.
Ánh mắt Thanh Long Sứ đột nhiên trở nên sắc bén: "Độc gì, giải dược gì? Nói nhảm mấy cái này cũng vô dụng với ta, ta trung thành với giáo chủ, chỉ nghe ngài sắp xếp, hôm nay đến là để lấy mạng của ngươi."
Tử An không buồn không vui nhìn gã, trong nháy mắt Thanh Long Sứ cảm thấy ngụy trang của mình đã bị hắn nhìn thấu.
Một lát sau, Thanh Long Sứ lại chậm rãi nói: "Ta đột nhiên lĩnh ngộ được mị lực của hòa thượng ngươi... Ngươi tên là gì? Ngươi thích vị đại phu kia đúng không? Đừng chối... Cứu vớt chúng sinh, còn là đóa hoa cao lãnh, đúng là rất thú vị. Ngươi vừa cho ta ít linh cảm, vừa hay ta đã sắp viết xong một bộ sách, ta đảm bảo, sau khi ngươi chết đi thì hình tượng của ngươi trong thoại bản chuyện xưa vẫn được như cũ. Tuy rằng ta không làm được mấy chuyện khác, nhưng việc viết lách này lại làm không tệ, cũng có chút danh tiếng."
Tử An nghe thế nào cũng không hiểu gã đang lảm nhàm cái gì, ánh mắt ôn hòa lộ ra một tia nghi hoặc.
Ánh mắt Thanh Long Sứ rời đi, trong lòng than một tiếng, không nhìn hắn nữa: "Đến bây giờ, ta vẫn còn đang vật lộn trong bụi gai, chẳng dễ dàng gì mới có thể có được ngày hôm này. Đúng ra ta có thể gửi gắm hy vọng của mình trên người ngươi, nhưng để đến được bước cuối cùng, ta phải đảm bảo không có sơ hở nào, so với lời ngươi nói, ta càng tin tưởng bản thân mình hơn, nên phiền ngươi đi chết đi."
Thanh Long Sứ không muốn nhiều lời, chủy thủ vẽ ra một vệt sáng, đẩy mạnh về phía trước.
Chủy thủ cắt ra một vết thương trên cổ Tử An, trong nháy mắt máu tươi đã tràn ra. Nhưng trong thế ngàn cân treo sợi tóc, khi đang ấn lưỡi đao xuống, Thanh Long Sứ đột nhiên lại dừng tay.
"Sao lại như thế?" Thanh Long Sứ lộ ra vẻ ngạc nhiên, gã không dám tin nhìn chằm chằm hòa thượng trước mặt: "Ha, hắn là... Được rồi, ta biết rồi."
Thanh Long Sứ cứ lẩm bà lẩm bẩm như bị trúng tà, nhưng lại khó nén được mà khϊếp sợ, dứt khoát thu lại chủy thủ của mình.
Sát ý trên người gã đều đã bị thu lại, trong giây lát, gã đột nhiên thay đổi mục đích, không còn ý công kích hung hãn như trước nữa.
Gã thậm chí còn kinh ngạc đánh giá trên dưới hòa thượng cao lớn này.
Tử An vừa mới suýt chút nữa bị cứt yết hầu, giờ lại bình tĩnh chắp tay trước ngực nói: "Thí chủ đại thiện."
Dáng vẻ của hòa thường bình tĩnh, tựa như dù biết vừa mới xảy ra chuyện gì nhưng lại không có chút cảm giác nào.
Thanh Long Sứ nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt chỉ đơn giản là kinh ngạc: "Ngươi cũng là một người trong số chúng ta?"
Tử An khẽ mỉm cười: "Bần tăng bây giờ hành sự theo quy tắc của Thiền Quang Tự, tạm thời không muốn gia nhập quý giáo."
Thanh Long Sứ gật đầu, không tiếp tục truy hỏi, nhặt trường thương lên, chỉ vào một con đường khác ở phía xa: "Ngươi có thể xuống núi từ chỗ kia."
Tử An cũng không trì hoãn thêm, sau khi cáo từ thì nhanh chóng biến mất.
"Hô ——" Sa Thạch thở một cái thật dài: "Làm ta sợ chết đi được, nguy hiểm quá nguy hiểm quá. Ta bận chút chuyện, giờ thì mệt chết đi được.... Ai nha, đúng rồi, Trì Võng, vừa nãy ngươi tìm ta làm gì?"
Lúc này Trì Võng đã rời khỏi thư quán, lại tiếp tục lên đường xuôi xuống nam cảnh: "Ngươi vừa mới đi đâu?"
Sa Thạch có vẻ rất tự hào đáp: "Ta vừa mới giải quyết vấn đề lương thực của vạn dân. Ưm, thái thái không dễ dàng gì mới có thể làm ra lương thực, cần phải nghiêm túc bảo vệ thái thái* cùng với linh cảm của thái thái, về việc này thì ta nghĩa chẳng từ nan."
*Thái thái: cách gọi các tác giả trên mạng. Các bạn đã biết ai là đào hoa công tử chưa?
Trì Võng nhíu mày, theo bản năng cảm thấy có gì đó sai sai: "Ngươi lảm nhảm cái gì thế?"
"Không có gì, không có gì." Sa Thạch cười hì hì trả lời: "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không hại ngươi."
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Rất lâu sau này, khi cầm trên tay tiểu hoàng thư mới, Trì Võng mới phát hiện hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Y nắm đầu Sa Thạch bụp cho một trận: "Có quỷ mới tin ngươi —— Còn dám nói sẽ không hại ta? Ngươi xem, ta lại thành nhân vật chính rồi đây này——!"