Lan Thiện Đường đã đóng cửa, tiền sảnh vẫn còn lộn xộn vì mọi người bỏ chạy tán loạn, ai cũng hoảng sợ khi nghe tới ôn dịch. Cửa lớn và cửa sổ đóng chặt, ánh sáng lọt vào mờ ảo, khiến căn phòng mang vẻ tối tăm và nặng nề, làm cho người ta cảm giác buồn ngủ
Trì Võng dập tắt suy nghĩ của mình, đẩy một cánh cửa sổ ra cho ánh sáng đi vào, quả nhiên nhìn thấy được một y quán mở ở đối diện Lan Thiện Đường.
Không giống với Lan Thiện Đường vắng vẻ, trước cửa y quán này thậm chí còn có tiểu đồng đón tiếp khách khứa, người bệnh và đại phu ra vào liên tục, kinh doanh có vẻ rất phát đạt
"Huyên Thảo Đường?'' Trì Võng trầm ngâm nói, "Chỉ mới qua trăm năm thôi, Lan Thiện Đường vậy mà lại sa sút tới tình trạng này? Người ta tới y quán cũng mở đối diện, khi dễ tới trước cửa nhà luôn rồi, vậy mà cũng không có sức đánh trả hay sao?
Trì Võng nghĩ tới chưởng quầy đại phu của Lan Thiện Đường hiện tại, không khỏi lắc lắc đầu.
Nếu đại phu bây giờ đều là cái dạng này, thì càng ngày càng đi xuống cũng phải.
Cách một gian phòng, nam tử đang chăm sóc con gái của hắn, A Miểu ở hậu viện sắc thuốc, một gian y quán lớn như vậy, thế nhưng lúc này không có ai.
Trì Võng quen cửa quen nẻo đi tới sau quầy của chưởng quầy, tiện tay lấy ra một quyển bệnh án được viết gần đây, bắt đầu lật xem.
A Miểu ở hậu viện đốt lửa, thuốc đang được nấu trong nồi, lúc này nhớ tới Trì Võng đang ở trong phòng, vội vàng rửa sạch tay chạy vào, pha một chén trà ngon cho Trì Võng, kính cẩn mà đưa qua, "Lão sư, thầy đã bận rộn một hồi lâu, cũng là trách ta sơ ý, thế mà lại quên đem cho thầy một ly trà giải khát."
Trì võng nói lời cảm tạ tiếp nhận trà, lại nhìn Huyên Thảo Đường ngoài cửa sổ, "Y quán đối diện này đã mở được bao lâu rồi?"
Nhìn qua lối vào náo nhiệt của Huyên Thảo Đường, A Miểu có chút buồn bực "Y quán đối diện này mở cửa đã được ba năm.Khoảng bốn, năm năm trước, Huyên Thảo Đường giống như một trận gió xuận thổi qua, đột nhiên mở ra với quy mô lớn ở phía nam. Hơn nữa mỗi khi Huyên Thảo Đường mở ra cửa hàng mới, thì đặc biệt luôn đào người của Lan Thiện Đường chúng ta, hơn nữa mở cửa hàng cũng chỉ chọn mở ở đối diện Lan Thiện Đường, không thèm lảng tránh."
"Bọn họ có y sư tốt nhất, dược liệu cũng đủ cái loại, chúng ta giảm giá một đồng, bọn họ liền giảm luôn hai đồng, nhiều cửa tiệm Lan Thiện Đường đã bị đóng cửa vì bị không chịu nổi "
Trì Võng gật gật đầu, tiếp tục xem bệnh án, cũng không nói gì thêm.
Thấy phản ứng này của hắn, A Miểu không khỏi cảm thấy có chút không đúng, liền hỏi: "Lão sư, thầy là đại phu của Lan Thiện Đường sao?"
Trì Võng khẳng định trả lời: "Đúng vậy."
"Vậy ta nên xưng hô với thầy như thế nào?"
Đọc lướt như gió bệnh án trong tay, Trì Võng nhìn qua phương thuốc, trong lòng đại khái đã biết được trình độ đại phu của Lan Thiện Đường ra sao. Thuận miệng trả lời: "Ta họ Trì."
Nghe được lời này, "đùng" một tiếng, nữ đại phu xĩu ngang tại chỗ.
Té ngay tại chỗ không phải ai cũng làm được, Trì Võng có chút khó hiểu mà nhìn nàng. Còn A Miểu lại trông vô cùng kích động, sắc mặt thay đổi, nàng quay đầu lại nhìn hòm thuốc của Trì Võng, hai mắt lấp la lấp lánh.
Hòm thuốc mà Trì Võng mang, có rất nhiều ô vuông đựng dược liệu, bên trên mỗi ô vuông đều có khắc một con bướm, tay nghề người khắc rất tài tình, mỗi con bướm đều có hình dáng khác nhau, không có con bướm nào bị lặp lại
Không phải trông rất sang trọng mà là rất tinh tế
Nam tử tuổi trẻ, hòm thuốc khắc hồ điệp, đều phù hợp với đặc điểm thần y họ Trì trong truyền thuyết.
"Trời ơi, thầy là người nhà họ Trì...." Nữ đại phu kích động nói: "Người nhà họ Trì sau khi học hành xuất thế, đến Lan Thiện Đường làm nghề y, đều nhất định trở thành y thánh đương thời...."
A Miểu vốn đã mười phần cung kính, giờ phút này lại như gặp được Quan Âm Bồ Tát, chỉ thiếu điều thỉnh Trì Võng lên bàn thờ mà thờ, cắm nén hương xong lạy mấy cái
Thấy phản ứng này của nàng, Trì Võng lại có chút sững sốt
Trì Võng mượn Lan Thiện Đường làm nghề y mấy trăm năm, làm mọi việc vẫn luôn bình bình, tuy rằng mọi nơi đều có truyền thuyết của hắn, nhưng cứ mấy năm hắn sẽ biến mất một lần, hắn cũng che giấu tung tích của mình rất kĩ, sao mà nổi tiếng tới độ này được?
Lý do con cháu của y thánh thế gia thì có có thể chấp nhận được, tuy rằng họ Trì từ đầu đến cuối chỉ có một mình hắn, nhưng vì để tránh thêm phiền phức, chuyện trường sinh bất lão là việc cần thiết phải che giấu.
Mắt thấy nữ đại phu trước mặt cao hứng đến muốn điên rồi, Trì Võng quyết định đổi đề tài: "Ta đọc qua bệnh án của ngươi, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Hai, hai mươi mốt tuổi."
Trì Võng nổi lên hứng thú: "Hai mươi mốt tuổi có được trình độ này, học y hẳn là cũng được vài năm rồi, ngươi sao lại muốn đi con đường này?"
"Ta học y, là vì muốn trở thành một y giả giống Thiện nương tổ sư"
Lần thứ hai Trì Võng nghe được A Miểu gọi tổ sư Lan Thiện Đường là Thiện nương. Lúc trước bọn họ vội vàng cứu người, Trì Võng chưa kịp hỏi han, lúc này muốn biết nhiều hơn
"Tổ sư di huấn* 'y giả cứu người vì tâm', là thứ mà mỗi y giả của Lan Thiện Đường đều bắt buộc phải đọc thuộc lòng."
*lời dạy do người trước khi qua đời để lạiNói xong câu đó, Trì Võng dừng lại một chút, hắn nhìn về phía A Miểu, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt "Nhưng lại hiếm có y giả nào khi đối mặt với tình trạng hôm nay, cũng có thể thật sự đặt người bệnh lên trước an nguy của chính mình."
"A Miểu, nền tảng của ngươi rất tốt." Trì Võng nhận xét khách quan,"Ta đã xem qua ghi chép bệnh án của ngươi, người là một y giả có tài, quan trọng nhất, ngươi có tấm lòng của một người làm nghề y. Ta hi vọng về sau dù có đi đến đâu, đứng trước lựa chọn giống với ngày hôm nay, cũng có thể kiên định mà giữ lấy sơ tâm của mình"
A Miểu nghiêm mặt nói: "Vâng."
Trì Võng bình tĩnh mà chỉ ra vấn đề: "Lan Thiện Đường xuống dốc, mặc dù nguyên nhân là từ phía đối thủ cạnh tranh, nhưng cũng không thể chối bỏ rằng chúng ta cũng có vấn đề. Y thuật suy yếu, y tâm không có, làm sao đứng vững được?"
Cho dù nói tới đề tài nghiêm túc như vậy, trên mặt Trì Võng vẫn bình tĩnh và dịu dàng, âm điệu cũng không nhanh không chậm, "Đã đến lúc phải đổi một nhóm người mới, phát triển lại Lan Thiện Đường, đây là truyền thừa bảy tám trăm năm, không thể đứt đoạn ở chỗ này."
Từ bắc đến nam Lan Thiện Đường ít nhiều cũng hơn trăm của hàng, nếu mà chỉnh đốn hết được thì thật sự là nói dễ hơn làm
Trì Võng nói ra lời này, cũng không lộ vẻ kích động, hắn vẫn như cũ một bộ dáng bình đạm thờ ơ, cứ như đang nói về một việc nhỏ bình thường.
Chỉ là khuôn mặt có vẻ bình tĩnh của hắn lại làm cho người ta cảm giác rất tin tưởng
Ngay cả A Miểu cũng tin tưởng Trì Võng vô điều kiện, Trì võng nói một câu, nàng liền đáp một câu, trên mặt mang theo ánh sáng tràn ngập hi vọng, tựa như đã thấy được hình ảnh trong tương lai của Lan Thiện Đường.
Chẳng qua biểu tình của nàng như vậy trì Võng cũng thấy quen rồi, thời điểm năm đó hắn làm quốc sư, tới thuộc hạ cũng bị hắn làm mê muội. Cho nên lúc này thấy ánh mắt sùng bái của A Miểu, hắn chỉ cười nhẹ rồi chuyển đề tài
"A Miểu, ta nhiều năm hành nghề y, rất ít khi ghe được người khác gọi Tổ sư gia là 'Thiện nương ', vì sao ngươi lại gọi như vậy?"
A Miểu trà lời: "Ta là một nữ đại phu, hẳn là có thể hiểu được nỗi khổ của Thiện nương, nếu duới suối vàng nàng có biết, chỉ sợ cũng không muốn bị người ta gọi mình là 'Trang Hầu phu nhân'."
Không nghĩ tới A Miểu sẽ trả lời như vậy, Trì Võng chăm chú nhìn nàng
"Nhũ danh của Tổ sư gia lúc còn ở nhà mẹ là 'Thiện Nương'. Y thuật của nàng siêu việt, có khả năng khởi tử hồi sinh. Nàng sinh ở thời đại chiến loạn chư hầu nổi lên bốn phía, cứu giúp rất nhiều người trong chiến tranh, là nữ tử huyền thoại nhất của thời đại đó."
Đối mặt với Trì Võng, lúc đầu A Miểu còn có chút dè dặt thận trọng, nhưng khi nhắc tới người mà nàng sùng bái, nói đến đề tài nàng cảm thấy hứng thú, nàng đã chậm rãi thả lỏng.
"Đó là tám trăm năm trước, thời Mộc Bắc Hi...... trước khi Thủy Hoàng Đế thống nhất thiên hạ, có một đoạn dài thời kỳ quân hùng tranh đoạt. Trong đó một vị chư hầu có binh lực có thể chống lại Thủy Hoàng Đế — Trang Hầu, bởi vì ngưỡng mộ thanh danh Thiện nương nên đã cầu hôn nàng."
A Miểu bóp cổ tay tiếc hận: "Đáng tiếc Tổ sư gia bị lừa, sau khi thành hôn cùng Trang Hầu, Trang Hầu không cho phép Tổ sư gia xuất đầu lộ diện, không cho nàng ra ngoài cứu người. Tổ sư gia bị vây trong tường cao, nếu nàng thật sự có thể hạnh phúc cả đời vậy cũng coi như tốt rồi. Ai mà biết Trang Hầu này nhìn như sở hữu vạn binh, gia thế hiển hách ra dáng lắm, nhưng hắn lại là một tên chẳng ra gì"
"Sách sử thậm chí còn ghi lại sự tàn bạo và hoang đường của Trang Hầu, hắn lừa cưới Tổ sư gia, lợi dụng thanh danh của nàng chiêu binh, không bao lâu sau thì lộ rõ nguyên hình, ăn chơi đàng điếm, luyến đồng, coi trọng ai liền cướp người đưa về phủ, hoang da^ʍ vô độ!"
Tay đang Trì Võng lật bệnh án của Trì Võng ngừng lại
A Miểu khó chịu nói: "Sau khi Thiện nương thành hôn, mới biết chồng của mình vậy mà lại là cái hạng người này. Ai cũng có thể tưởng tượng được nổi đau của nàng, sau khi sinh hạ con trai cả của Trang Hầu, không quá mấy năm thì trầm cảm mà chết."
"Đáng tiếc Thiện nương không sinh ra ở triều đại này, thời nay phụ nữ không cần gả chồng cũng không cần chịu phê bình, ra đường cũng không bị chỉ trỏ này nọ, phụ nữ có thể tự do tự tại làm một y giả, đường đường chính chính mà nhận được sự tôn kính của mọi người...."
Nàng thở dài một hơi: "Tổ sư gia tuy rằng bất hạnh, nhưng may là y thuật của nàng không bị tường cao của hầu phủ cắt đứt. Thiện nương chỉ có một người con, con trai của nàng không giống Trang Hầu chút nào, vị Trang thiếu gia này có tính cách giống như Thiện nương...."
Trì Võng dường như không muốn tiếp tục đề tài này, liền cắt ngang lời của A Miểu: " vậy thì phụ nữ thời nay có thể làm gì?"
Vấn đề này không chỉ muốn đổi đề tài mà còn có tâm tư của chính hắn.
Triều đại mới mà hắn thấy được sau giấc ngủ say này khác so với những triều đại trước. Hắn phải âm thầm nắm bắt thông tin, mau chóng tìm hiểu triều đại này, hắn không muốn biểu hiện mình như là một tên hai lúa.
"Phụ nữ có thể làm được rất nhiều việc, còn có thể làm được cả hoàng đế!" A Miểu nói: "Trọng triều hơn một trăm trước, hoàng thất đều chỉ sinh được con gái, vì vậy kế vị chính là nữ hoàng đế!"
Trì Võng: "...... Nữ hoàng đế?"
A Miểu đúng lý hợp tình nói: "Mãi đến một trăm năm sau, rốt cuộc mới có tôn thất* sinh được con trai. Nhưng ai bảo hắn là con trai? Vì thế hắn liền trở thành thái tử, là người duy nhất không được sủng ái, toàn bộ triều đình đều biết hắn không được đối đãi tốt."
*người thuộc dòng họ của hoàng tộc.
TruyenHDTrì Võng cảm thấy có gì đó không đúng so với hiểu biết của mình: "Từ từ, con của tôn thất cũng có thể trở thành thái tử?"
"Hoàng tộc trọng triều không kết hôn và đoạn tụ rất nhiều, bởi vậy có con nối dõi không được mấy người. Cho nên chỉ cần là họ Phòng, tuổi tác thích hợp, bất kể sinh ra ở nhánh nào, đều có tư cách trở thành thái tử."
Trì Võng: "............"
Trước không nói hoàng thất trọng nữ khinh nam, con của tôn thất cũng có thể công khai tranh ngôi vị hoàng đế....
Chuyện không thành hôn và đoạn tụ lại có thể đường đường chính chính như vậy sao?
Mới qua có một trăm năm, mà thế gian này lại trở nên khôn lường thế?
Tuy rằng đã mấy trăm tuổi, nhưng Trì Võng vẫn luôn cảm thấy mình là một chàng trai trẻ
Đây là lần đầu ngủ xong tỉnh dậy, hắn cảm thấy bản thân mình biến thành "ông già cổ lỗ sĩ"
Trì Võng kiềm chế lại sự hoang mang của mình, lại viết một phương thuốc "Ngươi...Đem phương thuốc này đi sắc đi, tự uống vào có thể ngừa nhiễm ôn dịch."
"Vâng!" A Miểu lớn tiếng mà đáp, cầm phương thuốc rời đi.
Sau khi A Miểu rời đi, Trì Võng một mình ở Lan Thiện Đường trì độn hồi lâu.
Hắn cảm thấy bản thân lúc này giống như sống chậm, thế giới bên ngoài biến hóa quá nhanh, thật sự là ngoài dự đoán.
Hắn có hơi xúc động, âm thanh ầm ĩ bên ngoài vang, lên cắt ngang suy nghĩ của Trì Võng
Cánh cửa sổ của Lan Thiện Đường đang mở, đối diện với Huyên Thảo Đường, mà nông phu đưa cha già bị gãy chân vào thị trấn trị liệu lúc trước, lại tình cờ nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được Trì Võng ở bên trong
Bên cạnh nông phu có một người giống như là quản sự, đang thấp giọng nói gì đó.
Tên nông phu từ Huyên Thảo Đường đi ra.
Một lát sau, cửa lớn đóng chặt của Lan Thiện Đường bị đập đùng đùng.
"Ngươi! Tên tiểu tử khốn nạn thấy chết không cứu! Ngươi lăn ra đây cho ta!"
———————————————————–
Tác giả có lời muốn nói: Trọng triều khai sơn hoàng đế, Phòng Ổ bất đắc dĩ nói: "Năm đó ta muốn có một đứa con gái, nào nghĩ được nhiều như vậy, Phòng gia ta vậy mà một trăm năm sinh toàn con gái."
Thân đệ Phòng Trọng Linh nói: "Đoạn tụ là do ta khơi mào, cái nồi này ta đội."