Chương 9
"Đi vào!" Giọng điệu Luân Tự Đông thờ ơ lạnh lùng, đưa tay đẩy mạnh Hạ Dư vào một gian phòng u ám không ánh sáng .
"Ông trời! Chỗ này là chỗ nào?" Nơi này không những bốn phía đen ngòm, đưa tay không thấy năm ngón, hơn nữa trong không khí còn lạnh buốt , khiến cả người không được tự nhiên.
Đột nhiên, tiếng đóng cửa nhè nhẹ từ phía sau nàng truyền đến.
"Luân Tự Đông! Ngươi đang ở đâu? Mau lên tiếng đi !" Nàng đưa hai cánh tay ra lục lọi."Luân Tự Đông, ngươi không thể để ta một mình ở chỗ này được!"
"Một mình nàng đợi ở đây suy nghĩ thật kỹ chuyện giữa chúng ta ." tiếng nói Luân Tự Đông từ ngoài cửa vọng lại, thái độ của hắn hết sức nghiêm túc ."Thừa dịp trong khoảng thời gian này ta cũng có thể thẩm vấn cái ‘ thi thể ’ kia thật tốt ,cho nàng biết lừa gạt Luân Tự Đông ta có kết quả như thế nào !"
"Không! Ngươi không thể làm như vậy!" Nàng dùng sức đấm cửa kêu to."Mở cửa! mở ra ! Nơi này không chừng có gián, chuột, còn có. . . . . . Không! Luân Tự Đông, ngươi không thể đối xử tàn nhẫn với ta như vậy."
"Ta chưa từng thấy bất kì cô gái nào phiền toái như nàng, ta đã chịu đủ loại hành động tức giận như trẻ con của nàng rồi !."
Hạ Dư thiếu chút nữa tức điên lên, hắn lại dám nói nàng như đứa bé! Hắn cho là hắn so với nàng cao minh hơn ư ?"Ngươi nói ta phiền toái? Hừ! Ta cho ngươi biết, bản lĩnh xuất chúng của ta còn chưa có thi triển hết đó ! Ta thề nhất định phải trở thành cái đinh trong mắt ngươi, đâm trong thịt, ta sẽ không ngừng cùng ngươi đối kháng, cho đến khi ngươi. . . . . ." Nàng còn chưa nói xong một tràng , hắn đã đánh đòn phủ đầu."Xem ra nàng cần học một lớp về tĩnh tâm , rất tốt, chính nàng ở chỗ này tỉnh táo lại." Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Mà nàng khàn cả giọng, mấy phút sau nàng không thể không nhắm mắt lại chua xót ngã gục trong bóng tối , đây cũng là điều " trừng phạt" mà hắn nói, có đúng không?
Trong đại sảnh Luân gia, đôi tay Đỗ Nam Nam bị buộc chặt ở sau lưng, mà sắc mặt Luân Tự Đông nặng nề, mày rậm nhíu chặt nhìn nàng
"Luân công tử ! Cứu khổ cứu nạn đại từ đại bi, ngài đại nhân đại lượng tha cho tiểu nữ một mạng đi! Tiểu nữ bảo đảm từ nay về sau tự động biến mất, không xuất hiện trước mắt ngài nữa ! Làm ơn ." So với Hạ Dư, Đỗ Nam Nam miệng lưỡi lưu loát, ăn nói khéo léo hơn nhiều.
"Ngươi đừng mơ tưởng đi! Trừ phi ——"
"Trừ phi cái gì?" Nàng chỉ quan tâm điều kiện sau từ " trừ phi" kia.
"Trừ phi ngươi mang chuyện của ngươi và Hạ Dư đàng hoàng nói cho ta biết."
"Cái này đơn giản." Đỗ Nam Nam vội vàng gật đầu."Ngài muốn biết cái gì cứ hỏi, ta nhất định sẽ trả lời."
"Đầu tiên, ta muốn biết hai người các ngươi đến tột cùng là người ở đâu? quê quán?" Hắn thẳng thắn làm rõ vấn đề .
"Chúng ta ở tỉnh Đài Bắc !"
"Nơi đó là nơi nào ?" Hắn cũng chưa nghe qua cái tên này.
"Ở Đài Loan." Nàng bày ra bộ mặt vô tội nói."Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn muốn gạt ta, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết sao?" Luân Tự Đông nổi đóa. Đã sớm không có lòng tin nào với Đỗ Nam Nam , sao lại có thể tin tưởng lời của nàng ta đây ?
"Nếu ta nói thật, ngài cũng không tin, vậy ta không thể trả lời rồi." Nàng vô cùng uất ức.
"Ngươi cũng đừng có quên mình vẫn đang bị bắt."
"Hừ! Bản cô nương đã thông suốt, muốn gϊếŧ muốn cắt tùy ngươi." Nàng hất cái đầu qua bên phải, bễ nghễ nói: "Dù sao ngươi gϊếŧ ta, sớm muộn sẽ có báo ứng."
"Ai ——" Luân Tự Đông đột nhiên cười nói: "Ta sao có thể tự tay gϊếŧ chết ngươi đây? Chỉ là Tần ma ma mấy ngày nay tới hỏi thăm tung tích của ngươi, nhưng nếu ta mang ngươi trở về ‘ Phong Nguyệt Lâu ’, ngươi nói có được hay không ?"
"Ngươi dám!" Đỗ Nam Nam liều mạng trừng mắt nhìn hắn.
"Ta sao lại không dám? Lại nói ngươi không phải cũng là hoa khôi hay sao?" Luân Tự Đông cười đến thần bí khó dò.
"Ta là vì trộm ‘ bạch ngọc nhạn truỵ ’ của ngươi mới uất ức diễn tuồng đó !" Đỗ Nam Nam lo lắng trả lời.
"Rất tốt, hiện tại có thể nói trọng điểm." Luân Tự Đông hỏi: "Ta hỏi ngươi, lần trước ở ‘ Phong Nguyệt Lâu ’ , ta tận mắt thấy ‘ bạch ngọc nhạn truỵ ’ lại tự động bay lên, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Vấn đề này hắn đã sớm thắc mắc từ lâu, mặc cho hắn vắt óc suy nghĩ , cũng không thông.
"Này. . . . . ." Đỗ Nam Nam đáng thương biết rõ chân tướng, nguyên nhân hậu quả lại khổ không thể tả, không biết giải thích cho hắn như thế nào. Ở trong mắt của hắn nàng là nữ nhân lừa đảo, nếu nàng nói rõ ràng chân tướng chuyện này với hắn nhưng lại ly kỳ quanh co lại làm người ta khó tin , hắn có thể tin tưởng sao? Trừ phi mặt trời mọc từ đằng Tây !
Nghĩ như vậy, nàng không khỏi lại thở dài."Ai! Ta nói cũng là vô ích, ngươi hỏi cũng không biết được đâu, dù sao ngươi cũng nghe không hiểu."
"Vậy cũng chưa chắc, ngươi không nói, làm sao biết ta không hiểu đây?" Hắn cực kỳ hưng phấn, bày ra bộ dáng rửa tai lắng nghe .
"Được rồi! Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết !" Không lay chuyển được nàng đành phải nói ra đầu đuôi sự thật."Thật ra thì ta cùng Hạ Dư đến từ sáu trăm năm sau là người Trung Hoa dân quốc, nếu như chúng ta muốn trở lại sáu trăm năm sau, phải dựa vào ‘ bạch ngọc nhạn truỵ ’ hoàn chỉnh mới có thể trở về."
"Ngươi đang đùa gì thế ? Sáu trăm năm sau? Ha. . . . . . năng lực tưởng tượng của ngươi không tệ ! Chỉ tiếc chuyện xưa nói quá một chút, ha. . . . . ." Luân Tự Đông hoàn toàn không tin cười lớn. Nào có ai có thể từ "Đài Bắc" sáu trăm năm sau trở về nơi này hay sao? Chẳng lẽ là một phiên bản khác của Trang Chu mộng điệp ?
"Đây là chuyện thật một trăm phần trăm !" Đỗ Nam Nam theo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình."Tại cái thời đại đó, ta là một nữ tặc cha mẹ mất sớm , chuyên trộm bảo ngọc và tranh cổ , nhất là ngọc thạch loại hiếm hoi , vô luận là ở triều đại nào, hoàng đế nào cũng đều cất giấu cổ ngọc, chỉ kém khối ‘ bạch ngọc nhạn truỵ ’ kia thôi." Thái độ của nàng cực kì nghiêm túc, thần sắc không hề thấy là nói láo."Về phần tâm can bảo bối của ngươi,Hạ Dư còn là một cảnh sát đang truy tìm ta."
"Cái gì?" Hiển nhiên hắn cũng không biết " cảnh sát " là cái gì .
"Cảnh sát tương tự với lính nha môn ở niên đại này của các ngươi nha ! Chính là loại cả ngày lấy bắt người làm niềm vui ." Đỗ Nam Nam đối cảnh sát khiến nàng ăn ngủ không yên cũng không có hảo cảm, cảm thấy khó mà khách quan cho được.
Nghe nàng tự thuật xong, Luân Tự Đông cười đến ôm bụng ."Ha. . . . . . Ngươi nói Hạ Dư là một nữ bộ khoái ( sai dịch chuyên truy nã, bắt người cho nha môn thời trước). . . . . . Ha. . . . . . Điều này làm sao có thể ?"
"Có tin hay không là tùy ngươi!" Nàng xem thường liếc hắn, tiếp tục phản bác: "Ban đầu là ta tránh né cảnh sát đuổi bắt, hơn nữa vì tới chỗ này tìm kiếm ‘ bạch ngọc nhạn truỵ ’ có thể trở về tương lai, liền lợi dụng một khối ‘ phi nhạn hoa bạch ngọc ’ khác để làm phép đi tới nơi này, mà trong lúc vô tình tâm can bảo bối của ngươi cũng bị ta mang tới cái thời đại này luôn."
"Ách. . . . . . chuyện xưa hay nha! Cái người này sao đang nói chuyện xưa ngược lại sao lại đi kể chuyện cổ tích rồi." Luân Tự Đông châm chọc nói.
"Hừ! Muốn cười thì ngươi cứ cười đi! Dù sao ta hiện tại cũng không cần khối ‘ bạch ngọc nhạn truỵ ’ kia nữa rồi. Bởi vì ta phát hiện ra một cách khác cũng có thể cho ta và Hạ Dư trở về ." Đỗ Nam Nam không chịu yếu thế nói.
"Thứ gì?" Hắn khẩn trương hỏi .
"Ngươi không phải là không tin ‘ chuyện xưa ’ của ta hay sao? Vậy ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì?" Hàaa...! Rốt cuộc nàng bắt được cơ hội chửi hắn rồi.
"Này. . . . . ." Hắn quả nhiên lộ ra vẻ khó khăn, do dự một hồi lâu mới khuất phục nói: "Rốt cuộc là cái gì ? Ta muốn biết !"
"Nhưng đồ ở trên người ta, ngươi không mở trói cho ta , làm sao ta cho ngươi thấy được?" Đỗ Nam Nam thần thần bí bí.
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng quỷ kế của ngươi, giúp ngươi mở trói?" Hắn cũng không ngu ngốc, không hiểu nàng có mục đích gì sao? Giống như cá tính tinh quái của nàng, nhất định là muốn thừa cơ chạy đi.
Chỉ là Độ Nam Nam lại bày ra bộ dáng thờ ơ."Tùy ngươi nghĩ như thế nào đi! Dù sao nếu ta đưa Hạ Dư trở về, cả đời này ngươi cũng đừng nghĩ gặp lại nàng một lần." Nàng uy hϊếp nói."Ai! Vốn là nghĩ cầm ‘ nó ’ tới trao đổi tự do của ta, bởi vì cho dù ta trở lại sáu trăm năm sau vẫn còn là một tội phạm truy nã đấy! Cho nên có trở về hay không đối với ta mà nói một chút ý nghĩa cũng không có, nhưng đối với Hạ Dư cũng là ——"
"Đủ rồi! Ngươi không phải nói nữa !" Nói đến chuyện của Hạ Dư, tâm tình của hắn liền mất khống chế, hắn khó có thể tưởng tượng sau khi mất đi nàng , đến tột cùng còn dư lại những gì?
Đỗ Nam Nam lặng yên nhìn hắn đang phân vân mâu thuẫn .
"Được rồi!" Hắn rốt cuộc quyết định ."Ta đồng ý mở trói cho ngươi, chỉ là —— nếu như ngươi dám lừa gạt ta lần nữa, ta nhất định cho ngươi trả giá thật đắt."
"Ngươi hãy yên tâm đi! Ta cũng muốn sống thêm vài năm !" Nàng cười.
Tuy là cảm thấy lo lắng, nhưng vì không muốn mất đi Hạ Dư, cũng đành phải mở trói tay cho nàng trước.
"Đồ ở đâu?" hắn gấp gáp hỏi.
"Đừng nóng vội, ta đang tìm !" Tay phải của nàng thò vào trong tay áo bên trái lục lọi, nàng rốt cuộc cũng tìm được đồ vật nàng muốn tìm , không nhịn được cười một tiếng."Tìm được! Tìm được!"
Luân Tự Đông vội vàng lại gần đi lên, đột nhiên, Đỗ Nam Nam vẩy bột phấn màu trắng lên mặt hắn, trong khoảng thời gian ngắn Luân Tự Đông ứng phó không kịp, hít vào một ít. Khi hắn đang muốn đưa tay bắt nàng- cái tên lừa gạt này lại, tầm mắt trở nên mơ hồ, hoa mắt đau đầu, lảo đảo đi không được mấy bước, lại bất tỉnh ngã xuống đất.
"Đáng đời!" Đỗ Nam Nam vội vàng thừa dịp gia đinh Luân gia chưa bị kinh động, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi Luân phủ.