Chương 11
Trên đường cái bên ngoài "An Định môn", mỗi năm một lần đều có hội chùa, đang trong lúc náo nhiệt nhất. Ven đường bày đầy các loại thức ăn vặt, thủ công mĩ nghệ, tài nghệ sắc sảo khiến người ta hoa cả mắt . Cả con đường đầy ắp những đoàn người, rất náo nhiệt.
Vì ăn mừng Hạ Dư qua khỏi bệnh nặng, Luân Tự Đông đặc biệt đưa nàng tới đây du ngoạn, an ủi nàng mấy ngày nằm trên giường dưỡng bệnh buồn chán.
Lần đầu tiên được ra phố, Hạ Dư dĩ nhiên mặt mày hớn hở, hưng phấn mãi. Nàng vừa lôi kéo Luân Tự Đông vọt vào trong đám đông, lại không kịp thưởng thức màn đặc sắc náo nhiệt của lễ hội.
"Trước mắt thật đông vui ! Chúng ta cũng qua đó xem một chút đi ?" Hạ Dư cũng rất thích tham gia náo nhiệt .
"Tốt, tốt, tốt. Đi đâu cũng được hết, chỉ là nàng không cần vội, cẩn thận té ngã." Hắn nhếch miệng cười một tiếng, đáy mắt đều là nụ cười.
"Ngươi yên tâm, ta cũng không phải đứa bé." Nàng cười ngọt ngào, cùng hắn đi tới sạp hàng nhỏ chật ních người trước mặt.
"Thật xin lỗi, nhường đường một chút." Muốn nàng có thể nhìn rõ thứ mọi người đang vây xem xung quanh, hắn gạt đám người kia ra, kéo nàng chen tới phía trước.
Thì ra là đây là một sạp hàng nhỏ bán vẹt, một cái l*иg tinh xảo , bên trong còn có chú vẹt xinh đẹp rực rỡ.
" Tới! Tới! Tới! giải câu đố được thưởng vẹt, chỉ cần một lượng bạc là được rút thăm câu đố, người trả lời đúng sẽ được nhận con vẹt thông minh hiền lành xinh đẹp a!" Người bán hàng rong hét lớn, hấp dẫn mọi người vây lại tham gia trò chơi.
Oa! Chơi thật tốt, chơi thật tốt!
"Loại trò chơi giải câu đố này thật hay! Ta muốn thử một chút." Hạ Dư không đợi Luân Tự Đông ngăn cản, liền ném một lượng bạc cho người bán hàng rong, cười nói: "Đây là một lượng bạc, để ta rút thăm đi!"
"Nàng ——" Luân Tự Đông không ngờ lại xảy ra tình huống này, bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Cũng được, khó có thứ khiến nàng hứng thú, cứ theo nàng đi!
Người bán hàng rong vừa thấy khách tới cửa, còn là một cô nương trẻ, dĩ nhiên là bày ra nụ cười không đổi:"Tốt! Tiểu cô nương, xin mời tự mình lựa ra câu đố trong cái thùng thẻ này đi!" Hắn chìa ra một cái thùng nói.
"Được." Nàng sảng khoái rút ra một tấm thẻ, cũng không nhìn lấy một cái giao cho người bán hàng rong."Do ông đọc đi."
"Đó đương nhiên không thành vấn đề!" Người bán hàng rong cung kính đưa tay nhận lấy tấm thẻ, lớn tiếng đọc đề mục ."Cô nương xin nghe rõ ràng, đề mục này là:
Thiên chùy vạn tạc xuất thâm sơn,
Liệt hỏa phần thiêu nhược đẳng nhàn,
Phấn thân toái cốt hồn bất phạ,
Yếu lưu thanh bạch tại nhân gian. ’
Dịch nghĩa:
Ngàn búa vạn rìu đuổi đến rừng sâu núi thẳm.
Lửa cháy thiêu đốt cũng bình thường thôi.
Dù có tan thương nát thịt cũng không sợ.
Nhất định phải lưu lại sự trong sạch của mình trong nhân gian!
Tạm dịch thơ:
Búa rìu dồn ép thâm sơn.
Lửa thiêu phẫn hận cũng thường thường thôi.
Tan xương nát thịt không sờn.
Lòng son lưu lại tiếng thơm muôn đời.
xin đoán một vật."
"A? !" Nàng sững sờ nhìn người bán hàng rong, thế nào lại khó như vậy? Hiện giờ người đó đã đọc xong câu đố, nàng nhất thời trở thành tiêu điểm của mọi người, bọn họ tựa hồ đang đợi đáp án của nàng, cũng nhìn bộ mặt khốn quẫn của nàng.
Thấy bộ dáng nàng cúi đầu đáng thương đang cố gắng tìm ra lời giải, Luân Tự Đông không khỏi đau lòng mà "nhắc nhở" cho nàng một chút , hắn đè thấp âm lượng ở bên cạnh nàng nói nhỏ: "Đáp án dĩ nhiên là ‘ thạch ——’."
Không ngờ hắn còn chưa nói xong đáp án, nàng đã ra ám hiệu cho hắn dừng lại."Đừng nói cho ta đáp án." Nàng cười một tiếng."Bởi vì ta đã biết đáp án."
"A?" Luân Tự Đông nhàn nhạt cười.
Người bán hàng rong thấy nàng như đã có đáp án, liền vội vàng hỏi: "Cô nương, cô đã có đáp án rồi?"
"Đó là đương nhiên." Nàng tự tin tuyên bố đáp án trước mặt mọi người."Đáp án chính là ‘ Ma Đao Thạch, đinh sắt, lúa mạch và cây đậu ’." Vì sợ kiến thức người xem chưa đủ, không thể hiểu thấu chân tướng ngay lập tức, nàng còn nhiệt tình giải thích với mọi người : “Ngàn chùy (đập) vạn tạc (đυ.c) ra núi sâu, lửa mạnh đốt cháy vẫn bình thường, tan xương nát thịt cũng không sợ, đá mài đao chính là ngàn chùy vàn tạn ra núi sâu, mà đinh sắt được tạo từ sắt và lửa, cho nên dù ở trong lửa mạnh cũng vẫn bình thường; lúa mạch được xay thành bột mì, bởi vậy có thể coi là tan xương nát thịt cũng không sợ, cuối cùng cây đậu dùng để làm đậu hủ chính là thanh bạch ở tại nhân gian”. Ngươi nói ta đây giải thích có đúng hay không?" Nàng nhìn người bán hàng rong im lặng không lên tiếng, không phải là bị trí thông minh của nàng làm chấn động đấy chứ? Ha. . . . . . Nàng càng ngày càng bội phục mình tài trí hơn người, có thể hiểu ra vấn đề khó như thế . Như thế này chờ người bán hàng rong thua, ngoan ngoãn tặng con vẹt đó cho nàng, nghĩ đến Luân Tự Đông cũng phải tán dương nàng một phen! Nghĩ đến đây , nụ cười của nàng sâu hơn.
"Rất xin lỗi cô nương, điều cô mới vừa giải thích cũng không phải là hoàn toàn không đúng, đáng tiếc như ta đã nói trước, câu đố này của chúng ta vẻn vẹn chỉ là một vật, mà không phải là bốn loại vật phẩm, cho nên đáp án này của cô coi như là sai rồi." Người bán hàng rong bình tĩnh giải thích nguyên do, cũng phá tan mọi ảo tưởng của nàng.
"Cái gì? !" Nụ cười của nàng cứng đờ, trợn mắt há mồm nhìn người bán hàng rong, hắn nói nàng sai? Này. . . . . . Điều này sao có thể! Ai! Gương mặt của nàng đỏ ửng, thẹn đến muốn chui xuống đất, ước gì có cái hang cho nàng chui vào, tránh cho tiếp tục ở nơi này bị người cười nhạo.
"Đáp án chính xác là ‘ vôi ’ ! Tiểu cô nương, mời quay trở lại sau!" Người bán hàng rong đáp ứng những những người khác tuyên bố đáp án.
Đáp án chính xác vừa mới tuyên bố xong, lại mang đến một trận ầm ĩ. Mọi người rất nhanh lại dời ánh mắt đến trên người người khiêu chiến tiếp theo, về phần cảm giác xấu hổ của Hạ Dư sớm đã bị vứt sang một bên rồi.
Hạ Dư dẩu môi, khuôn mặt uất ức nhìn Luân Tự Đông."Ngươi muốn cười thì cứ cười đi! Không cần nhẫn nhịn như vậy." Nàng biết hắn nhất định cười thầm nàng ngu dốt, có thể trả lời đáp án sai đến mười phần, còn đắc chí, bộ dáng nhất định ngu xuẩn cực kỳ.
"Ta sao lại cười nàng? Ta. . . . . ." Luân Tự Đông nín cười, giả bộ nghiêm túc, nhưng chính hắn lại không kiềm chế được! Nói không được mấy câu hắn đã ôm bụng cười."Ha. . . . . . Thật xin lỗi. Bởi vì. . . . . . Bởi vì nàng thật sự. . . . . . Buồn cười quá, cho nên ta. . . . . . Ha. . . . . ." Hắn thật không phải cố ý, chỉ là khắc chế không được!
Mặt của nàng căng ra giống như nữ Quan công, nắm quyền nhắm thẳng vào hắn."Ngươi thử cười nữa xem."
"Ta. . . . . ." Hắn miễn cưỡng ngưng cười hai giây, nhưng sau đó lại "phì" cười to, căn bản không chịu uy hϊếp của nàng."Thật xin lỗi. . . . . . , ta thật sự không chịu nổi a! nàng. . . . . ."
"Ghét!" Nàng huơ quyền muốn đấm hắn.
Hắn sao có thể đứng yên tại chỗ cho nàng đánh? Chạy trước thì tốt hơn ——
"Ngươi, ngươi không được chạy!" sau đó nàng cũng đuổi theo, tuyệt đối không tha cho hắn, quá ăn hϊếp người.
Khi hắn bước qua cửa "Phong Nguyệt Lâu" cũng không phát giác có một thanh y nữ tử dựa vào lan can trên lầu "Phong Nguyệt Lâu" nhìn hắn liếc mắt đưa tình, trong mắt nàng ta với Luân Tự Đông vẫn luôn nhớ nhung buồn bã vô hạn, cũng đối với hắn ghen tỵ, hai loại cảm xúc phức tạp này làm nàng ta càng thêm u sầu, không ngừng ăn mòn nội tâm nàng, khiến nàng nản lòng thoái chí, đau đến không muốn sống.
"Thiền Nhi cô nương, cô đừng đau lòng nữa, nữ tử thanh lâu đối với những công tử kia mà nói, chỉ là tiêu khiển, cô cần gì phải si tình không an tâm với Luân công tử đây?" Nha hoàn Tử Yên dịu dàng khuyên nhủ, mới vừa thấy Luân Tự Đông cùng một cô gái vui vẻ đi ngang qua"Phong Nguyệt Lâu", cũng không nhìn "Phong Nguyệt Lâu" một cái, hẳn là chán ghét chỗ này?
"Tử Yên, ngươi bảo ta làm sao có thể quên mất Luân công tử? Hắn đã sớm là người ta quyết định chọn đi theo cả đời , cho dù không có danh phận ta cũng không quan tâm! Ai biết Luân công tử tựa hồ đã quyết định không trở lại ‘ Phong Nguyệt Lâu ’ mua vui, đời này kiếp này ta cùng với Luân công tử nếu là vô duyên, ta cũng không có tâm niệm sống trên thế gian này rồi." Thiền Nhi là một cô gái si tình, chỉ tiếc nàng đang ở thanh lâu, tất cả cũng không phải do nàng làm chủ.Bị Luân Tự Đông cự tuyệt, nàng cự tuyệt tất cả các tân khách, cả ngày đến trà cũng không muốn uống, cơm không muốn ăn , đắm chìm trong sầu bi.
"Thiền Nhi cô nương ——" Tử Yên nhìn mắt nàng không khỏi đau lòng, tình thế đến mức này nàng cũng không thể ngồi coi mặc kệ ! Chỉ có thể giúp Thiền Nhi cuồng dại nghĩ ra kế sách." nếu cô muốn trở lại bên người Luân Tự Đông, Tử Yên có một kế khả thi, có thể sẽ thành công."
"Hả?" trong nội tâm Thiền Nhi vui vẻ, vội vàng hỏi tới."Rốt cuộc là diệu kế gì vậy?"
"Là như vậy, Thiền Nhi cô nương, chúng ta có thể. . . . . ." Tử Yên thao thao bất tuyệt giúp Thiền Nhi nghĩ kế sách.
Liên tiếp gật đầu tán thành ý kiến, Thiền Nhi bấy giờ mới thôi không ủ dột lo lắng, nở nụ cười rực rỡ.
Chỉ vì trong lòng nàng tin tưởng, không lâu sau, Luân Tự Đông sẽ trở thành người của nàng, mà nàng cũng có thể một lần nữa chiếm một vị trí trong lòng hắn.