Bữa tiệc đang vô cùng vui vẻ thì cô Ngọc từ bên ngoài đi vào sắc mặt biến đổi nhưng tôi không đoán được cô đã xảy ra chuyện gì. Cô xin lỗi chúng tôi rồi về trước. Cả bọn liền mất hứng, cả không gian đột nhiên chìm vào im lặng một cách bất ngờ.
"Cô giáo sao vậy chứ, đang vui mà!" Hồng mở miệng trách.
"Chắc cô có việc bận, mau ăn tiếp đi!" Tôi gắp một miếng thịt dê bỏ vào bát của Hồng, nói.
Không ít phút sau, không khí trở lại. Lớp trưởng cùng với Tú gọi thêm bia. Cái Ly vô cùng phấn khích bật nắp lon rồi giơ lên cao, nói lớn:
"Cô cũng về rồi, không ai có thể ngăn chúng ta nữa! Mọi người, cùng zô nào!"
Cả lớp lại loạn lên, tay ai tay lấy đều giơ một lon bia đã bật nắp lên cùng đồng thanh:"Zô!!!"
Tôi dấp môi một ít rồi bỏ xuống. Cái Hồng cùng với cái Ly thấy vậy liền xúm lại ép tôi phải uống. Tôi đã từ chối nhưng nó vẫn bắt ép, còn nói gì mà nếu mày không uống thì không phải bạn tao, không phải thành viên lớp này. Bất lực trước sức ép của tụi nó, tôi hít một hơi thật sâu cầm lon bia lên tu hết nửa lon. Hai con bạn trời đánh mãn nguyện gật đầu bỏ đi.
Nói thật, từ nhỏ tới giờ tôi không bao giờ đυ.ng vào bia. Cái vị chua chua, đắng đắng uống vào cứ ngang phè khiến tôi vô cùng khó chịu. Đột nhiên từ cổ họng trào lên một thứ vô cùng chua, tôi chạy gấp vào wc nôn khan. Xả nước lạnh rồi tạt thật mạnh vào mặt cho tỉnh táo, tôi mệt mỏi bước ra ngoài.
Trước cửa wc nam có một dáng người vô cùng cao lớn đang hút thuốc lá. Liếc mắt một cái tôi liền nhận ra đó là Du Thiệu Kiệt. Bây giờ tôi mới để ý hôm nay hắn mặc nguyên cả bộ màu đen, đôi mắt sắc lạnh, đôi môi gợi cảm thở ra làn khói thuốc trắng. Cả người hắn toát ra một vẻ đẹp khó cưỡng. Tôi thất thần vài giây nhưng sau đó làm ngơ coi hắn như không khí đi qua. Hắn đột nhiên mở miệng gọi tôi lại:
"Vưu Giai Kỳ!"
Tôi quay người lại nhìn hắn, cất tiếng."Có chuyện gì sao?"
Du Thiệu Kiệt kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, từ từ lại gần tôi."Uống ít thôi!"
Tôi lấy làm khó chịu, hắn có quyền gì mà ra lệnh cho tôi?
"Không phải chuyện của cậu!"
Du Thiệu Kiệt rít một hơi thuốc rồi lại thở ra những đám khói trắng. Chúng bay lơ lửng trong không khí, gương mặt của hắn sau lớp khói trắng ấy mang đầy vẻ bí ẩn. Hắn nheo mắt, vứt điếu thuốc còn hút dở vào thùng rác ngay đấy. Một lát sau, trong thùng rác bốc khói.
Không phải là do tàn thuốc của Du Thiệu Kiệt chứ? Tôi vội vào wc, lấy một chiếc xô đổ nước vào rồi đem hất vào thùng rác. Thấy thùng rác không còn bốc khói nữa, tôi thở phào nhẹ nhõm cất chiếc xô về vị trí cũ.
"Cậu vẫn đáng yêu như trước!"
"Xin lỗi nhưng mà cậu làm ơn hút thuốc xong rồi dập tàn đi được không? Nếu cậu cứ vô ý thức như vậy thì có ngày sẽ gây ra hỏa hoạn đó." Tôi tức giận bỏ đi, nhưng lại nhớ ra một việc mà tôi quên chưa nói với hắn."Cậu vẫn còn đang đi học đó, vậy mà đã hút thuốc rồi. Có biết việc hút thuốc là nhà trường nghiêm cấm hay không hả? Nếu để họ phát hiện được thì sao?"
Du Thiệu Kiệt im lặng nhìn tôi, đôi môi khẽ cong lên.
"Sao cậu không nói gì?"
Nhìn vào mắt hắn tôi không đoán ra được hắn đang nghĩ gì, chỉ biết rằng con người này thật khó hiểu.
"Mẹ tôi thích cậu ngay từ lần đầu gặp, vì vậy khi biết tôi và cậu cùng đi tiệc ở một chỗ mẹ đã căn dặn phải đưa cậu về nhà an toàn. Nếu tôi về trước hoặc về sau cậu mẹ tôi sẽ cắt tiền viện trợ trong một tháng." Nói đến đây Du Thiệu Kiệt đột nhiên cúi lưng đưa đầu gần lại tôi, bàn tay của hắn luồn vào túi áo khoác ngoài lấy chiếc điện thoại ra.
"cậu làm gì vậy?"
Chuông điện thoại của hắn reo, hắn trả điện thoại cho tôi rồi rời đi. Trước khi đi còn nói."Đó là số điện thoại của tôi, khi nào về nhớ gọi điện cho tôi, tôi sẽ đưa cậu về!"