- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tên Em Là Bệnh Của Anh!
- Chương 46
Tên Em Là Bệnh Của Anh!
Chương 46
Thứ 7, Cơ Quân Dã tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở căn nhà ngoại ô, khách mời là một số người trẻ tuổi trong giới hội họa bình thường vẫn duy trì quan hệ mật thiết. Từ sau khi Cơ Quân Đào ra nước ngoài, nhà họ Cơ chưa bao giờ tổ chức một buổi tiệc nào như vậy. Mọi người suy đoán lần này chính là một buổi tiệc nhỏ chúc mừng thành công của triển lãm tranh cha con nhà họ Cơ.
Cơ Quân Dã biết Cơ Quân Đào không thích náo nhiệt, lúc đề xuất tổ chức bữa tiệc này còn sợ anh từ chối, không ngờ anh chỉ ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi đồng ý luôn làm cô hết sức bất ngờ. A Thích nói: “Anh ấy vì Hoài Nguyệt”.
Cả tuần này Cơ Quân Đào đều ở Lục Viên, Hoài Nguyệt bị thương trên đầu, kiên quyết đòi ở trong thành phố, anh cũng cảm thấy bắt cô chạy tới chạy lui thì quá vất vả, nhưng Hoài Nguyệt lại không chịu để anh đưa đón đi làm, cũng không chịu đến Lục Viên. Cô chỉ cười cười nói với anh: “Cao cấp quá, em sợ nhìn thấy rồi sẽ tự ti mặc cảm”. Nghe vậy trong lòng Cơ Quân Đào cảm thấy rất khó chịu.
Hoài Nguyệt không chịu đến chỗ anh, muốn gặp cô thì đương nhiên anh phải đến Thanh Hà Uyển. Nhiều năm qua Cơ Quân Đào vẫn quen ru rú trong nhà, rất không thích đến nhà người khác, cho dù “người khác” này là người phụ nữ anh thích.
Anh thích Hoài Nguyệt nhưng không thích một môi trường lạ. Mỗi lần lái xe vào cửa tiểu khu Thanh Hà Uyển tự dưng anh lại có cảm giác căng thẳng và mất tự nhiên. Thang máy càng lên cao lại cảm giác này lại càng rõ rệt. Anh nghĩ chung quy bệnh của mình vẫn chưa khỏi hẳn, lúc đến gặp phụ nữ của mình, những người đàn ông khác chắc chắn sẽ không căng thẳng khó chịu như mình. Điều này làm anh rất là khó chịu, cho dù là vì Hoài Nguyệt thì hình như mình cũng không thể sống một cuộc sống bình thường, sự do dự và lưỡng lự của Hoài Nguyệt quả thực cũng có lý.
Anh có thể thấy sự mâu thuẫn và băn khoăn của Hoài Nguyệt.
Hoài Nguyệt không muốn công khai quan hệ của họ, thậm chí cũng không muốn để Cơ Quân Dã biết. Cô nói sợ khi gặp Tiểu Dã và A Thích sẽ mất tự nhiên, bảo anh cứ tạm thời duy trì trạng thái như trước khi có mặt Tiểu Dã và A Thích. Anh đồng ý nhưng trong lòng lại rất khó chịu. Lúc đầu Tiểu Dã và A Thích vừa yêu nhau, vừa về nhà nó đã khoe với mẹ và anh trai là mình đã có người yêu, đến giờ anh vẫn không quên được vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của Tiểu Dã khi đó, đó mới là vẻ mặt một cô gái đang yêu nên có. Không giống Hoài Nguyệt, lúc nào cũng hết sức thận trọng tránh can dự quá nhiều vào cuộc sống của anh.
Lúc họ ở bên nhau cô ấy luon dịu dàng với anh, vuốt ve anh, ôm hôn anh, thậm chí chiều chuộng anh, chỉ sợ anh không thỏa mãn, hình như cô ấy muốn trao tất cả yêu thương trong đời cho anh. Anh cảm nhận được sự xót thương của cô một cách sâu sắc, rất nhiều lúc anh cảm thấy mình hầu như phải cảm động đến rơi lệ. Trên thế giới này, không ngờ ngoài mẹ còn có một người phụ nữ yêu thương anh, nâng niu anh như một viên ngọc như thế. Mỗi một lần của họ đều làm anh có cảm thụ hoàn toàn mới, rốt cục anh đã biết thế nào là một người phụ nữ dịu dàng như nước, làm cho đàn ông muốn ngừng mà không được.
Nhưng Hoài Nguyệt càng như vậy anh lại càng bất an, hình như hạnh phúc tới quá nhanh, quá lớn, lúc còn lại một mình anh thường cảm thấy khó tin. Có lúc ôm cô cùng xem TV anh đã lén quan sát cô và phát hiện cô hầu như không chú ý trên TV đang chiếu thứ gì, cô ấy chỉ nhẹ nhàng thở dài, trong mắt có sự khổ não và mịt mờ không vứt đi được, anh biết đó là sự khổ não vì anh.
Anh chưa từng tự ti vì bệnh tật của mình như vậy, chưa từng khát vọng mình có thể bình thường như những người bên cạnh như vậy. Nhưng thế nào là bình thường? Trước khi gặp Hoài Nguyệt anh cảm thấy đây không phải vấn đề, anh không gây trở ngại cho cuộc sống của người khác, người khác cũng không gây trở ngại cho cuộc sống của anh, Tiểu Dã không còn phải lo lắng vì anh, đối với anh như vậy đã là quá đủ. Sau khi gặp Hoài Nguyệt, lúc có bất cứ chuyện gì xảy ra anh lại luôn nghĩ nếu là một người đàn ông bình thường thì lúc này sẽ có phản ứng gì, sẽ làm thế nào? Anh không biết thế nào mới là bình thường, thế nào mới có thể làm cô yên tâm.
Anh cố đè nén cảm giác khó chịu trong lòng xuống để đi đến Thanh Hà Uyển gặp Hoài Nguyệt, Hoài Nguyệt nói với anh: “Anh không cần ngày nào cũng đến chỗ em đâu, cứ thoải mái một chút, đừng làm chính mình quá khó xử”. Cô nhận ra vẻ mất tự nhiên của anh, điều này làm anh càng cảm thấy khó xử. Ngay cả một chuyện nhỏ như vậy anh cũng không thể làm một cách bình thường được, đương nhiên cô ấy sẽ cảm thấy bất an.
Cơ Quân Dã bàn với anh về việc định mời mọi người đến uống trà chiều ở căn nhà liền kề, anh định phản đối theo bản năng. Thứ 7 và chủ nhật anh chỉ muốn được ở bên Hoài Nguyệt.
Thứ bảy trước Đậu Đậu đã về ngoại ô, họ cùng dẫn Đậu Đậu đến Thủy Cung xem cá. Thủy Cung rất yên tĩnh, Đậu Đậu trợn mắt nhìn những con cá bơi lội trên đỉnh đầu, Hoài Nguyệt đi phía sau nhìn con trai vui vẻ mà chính mình cũng thấy vui lây. Còn anh, anh có một loại ảo giác, dường như rất nhiều năm trước cũng là một nhà ba người như vậy, một cặp vợ chồng vui vẻ hòa thuận, một cậu bé thông minh lanh lợi, hạnh phúc cách anh quá gần, hầu như đưa tay ra là chạm vào được. Hôm đó vết thương trên đầu Hoài Nguyệt còn chưa lành hẳn, cô vẫn đội mũ, cứ ngẩng đầu lên là lại phải đưa tay giữ mũ, lần nào cũng chán nản cau mày giống hệt một em bé. Khi đó anh đã nghĩ, đợi vết thương trên đầu cô lành hẳn anh phải dẫn cô ra ngoại thành hít thở không khí. Nắng nóng đã dần dịu bớt, sắc trời ngày càng trong hơn, phải tìm một khung cảnh đẹp đẽ, có lẽ lúc đó mình mới có đủ dũng khí để nói ra khát vọng trong lòng.
Có điều sau khi anh nói ra khát vọng trong lòng thì Hoài Nguyệt sẽ phản ứng thế nào? Cho nên anh suy nghĩ một chút rồi gật đầu với Cơ Quân Dã: “Được, quả thật cũng lâu lắm rồi chúng ta không đãi khách, bảo họ mang cả người nhà đến đi”. Có lẽ anh cũng nên để Hoài Nguyệt dần dần đi vào thế giới của mình, còn chính anh cũng phải dần trở về thế giới đó. Dù thế nào thì sau này anh và Hoài Nguyệt cũng phải có cuộc sống xã giao bình thường. Nếu như cuộc sống như vậy có thể làm cô yên tâm hơn, tin tưởng hơn thì anh sẵn sàng cố gắng vì cô.
Thứ sáu, anh nói với Hoài Nguyệt về chuyện hôm sau sẽ tổ chức buổi tiệc tại nhà, Hoài Nguyệt cười nói: “Trùng hợp thật, Duyên Duyên cũng hẹn em ngày mai uống trà!”
Cơ Quân Đào sửng sốt, bàn tay đang gắp thức ăn chợt dừng lại. Lúc này hai người đang ngồi trong góc nhà hàng, một bài kí sự của Hoài Nguyệt gửi từ rất lâu trước kia vừa được đăng trên tạp chí du lịch, cô vừa nhận được tiền nhuận bút liền bừng bừng hăng hái mời Cơ Quân Đào ăn cơm.
“Là mấy người bạn rất thân, không đông người đâu”. Cơ Quân Đào nhẹ giọng nói, “Hẹn bạn em tuần sau không được à?”
“À”, Hoài Nguyệt lên tiếng, “Lâu lắm rồi em không gặp Duyên Duyên, gần đây vì chuyện công việc nên tâm tình cô ấy không tốt lắm, vừa lúc tuần này đến lượt Đậu Đậu về nhà ông bà nội”. Cô uống một ngụm canh rồi nói tiếp: “Đối với hội họa thì em dốt đặc cán mai, ngồi ở đó cũng không hợp, tốt nhất là không nên đến đó để phải giả vờ hiểu biết”.
Cơ Quân Đào nhìn cô: “Hoài Nguyệt, anh vốn định giới thiệu em với bạn bè anh”.
Hoài Nguyệt nghẹn lời, oán trách nói: “Chúng ta đã thống nhất là sẽ tạm thời bảo mật, anh quên rồi à, chúng ta còn chưa nói với cả Tiểu Dã mà”.
Cơ Quân Đào cúi đầu gắp một miếng cá bỏ vào bát cô để che giấu sự thất vọng của mình, “Ăn nhiều một chút, em càng ngày càng gầy đấy. Sao anh cảm thấy dạo này em còn ngủ không tốt bằng anh vậy?”
Hoài Nguyệt đỏ măt nói: “Đâu có, em ngủ tốt lắm mà”. Trừ khi ở nhà liền kề, Cơ Quân Đào chưa từng ngủ lại Thanh Hà Uyển bao giờ, hai người chỉ cùng nhau ăn cơm, tán gẫu, xem TV rồi anh lại đi về. Anh là người da mặt mỏng, dù trong lòng có muốn đến mấy nhưng nếu Hoài Nguyệt không tỏ ý thì anh vẫn xấu hổ không dám mở miệng đề nghị ngủ lại chỗ cô. Còn cô thì trong lòng có tâm sự, vì vậy thời gian gần đây quan hệ giữa hai người vẫn không có tiến triển gì.
Tâm tình của Cơ Quân Đào rõ ràng sa sút, Hoài Nguyệt đành phải tìm chuyện để nói: “Tối nay anh có về không? Nếu về thì sáng sớm ngày mai tưới rau giúp em, cả vườn rau trên sân thượng nữa”.
Cơ Quân Đào nói: “Trước kia anh hâm mộ Đậu Đậu, bây giờ lại hâm mộ mỗi cây rau nhánh cỏ trong vườn nhà em. Em chưa bao giờ quên chúng, còn phải về ngoại ô chỉ vì chúng nữa”.
Hoài Nguyệt cười khổ nói: “Thật sự hâm mộ như vậy à? Nhưng mùa hè đã qua rồi, rau dưa sắp tàn lụi hết rồi, đến lúc đó sẽ phải nhổ hết”.
Lời vừa ra khỏi miệng hai người đều sửng sốt, Cơ Quân Đào cảm thấy trái tim mình như bị trúng một đòn nặng, chậm rãi nói: “Phải nhổ tận gốc rễ? Hoài Nguyệt, lúc em nói lời này sao anh cứ cảm thấy hình như là đang nói đến anh vậy?”
Hoài Nguyệt vội vàng nói: “Anh nói gì thế, anh là công tử Quân Đào danh chấn giới hội hoạ, sao có thể so sánh như thế được”. Trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng thê lương.
“Danh chấn giới hội hoạ?” Cơ Quân Đào nhìn chằm chằm vào mắt Hoài Nguyệt, “Nhưng em lại không cần thứ này đúng không? Em chỉ cần một người đàn ông khỏe mạnh bình thường, một người đàn ông có thể đứng đằng sau ủng hộ em, giúp đỡ em, cho em dựa vào mỗi lúc em cần đúng không? Chứ không phải một người đàn ông làm em cả ngày phải lo lắng sợ anh ta có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng đúng không? Không phải một người đàn ông làm em mỗi ngày 24 tiếng thấp thỏm sợ anh ta sẽ cắt cổ tay, sẽ nhảy lầu đúng không? Bởi vì một người như vậy không thể cho em một cuộc sống bình thường, thậm chí không thể để em được hô hấp bình thường”. Sắc mặt Cơ Quân Đào dần dần trắng bệch, càng nói trong lòng càng tuyệt vọng.
Hoài Nguyệt hoảng sợ nhìn anh: “Đừng nói nữa, anh đừng nói lung tung nữa”.
Bán tay cô nắm chặt góc khăn trải bàn, Cơ Quân Đào để ý thấy đĩa xì dầu trước mặt cô bị sánh ra, một vết bẩn từ từ lan rộng trên tấm khăn trải bàn trắng như tuyết mà cô hoàn toàn không nhận thấy. Anh cảm thấy trong lòng mình cũng có một vùng tối từ từ lan rộng giống hệt như vậy.
“Mẹ anh cũng bị bệnh này, rất nhiều năm anh và Tiểu Dã đều sống trong sự sợ hãi đó, thương bà ấy cô độc, đề phòng bà ấy mất tích, sợ bà ấy sẽ có những hành động bất chấp tất cả. Hoài Nguyệt, anh nghĩ loại bệnh này sẽ di truyền”. Âm thanh của Cơ Quân Đào chợt bình tĩnh lại, hình như đang hạ quyết tâm gì đó.
“Không đâu, loại bệnh này sẽ không di truyền”. Hoài Nguyệt vội vàng ngắt lời anh, “Đừng nói nữa, em xin anh đừng hành hạ chính mình như vậy nữa. Em không sợ hãi, cũng không lo lắng, thật sự! Tiểu Dã và bác sĩ Thích đều nói anh đang khỏi dần, mặc dù em chưa từng thấy trước kia anh như thế nào nhưng ngoài lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, lần mà em nhìn thấy lọ Bách Ưu Giải và lọ thuốc an thần trên bàn trà, trong lòng em quả thật rất căng thẳng cho nên phải chờ đến lúc Tiểu Dã về. Ngoài ra, tình hình của anh mỗi một lần sau đó đều rất tốt, anh phải có lòng tin với chính mình, bệnh này có thể chữa khỏi được. Bác sĩ nói giai đoạn này có thể vượt qua được”. Hoài Nguyệt gấp quá không có thời gian lựa chọn từ ngữ, “Anh không được như vậy, anh như vậy làm em cảm thấy rất khó chịu”.
Cơ Quân Đào đưa tay rót thêm xì dầu vào đĩa của cô, nói: “Hoài Nguyệt, anh thích em, anh không thể làm em khó xử. Em không được gầy hơn nữa, phải ăn uống tử tế, được không? Nếu như em cảm thấy khó xử thì thà rằng anh…” Nhìn gương mặt hoang mang của cô, anh nói không đầu không đuôi, câu nói kế tiếp không thể nói ra miệng nữa, bởi vì trong lòng anh cực kì không nỡ.
Hoài Nguyệt gật đầu, thấp thỏm không yên gắp một miếng thịt gà chấm xì dầu bỏ vào trong miệng. Cơ Quân Đào cầm khăn ăn giúp cô lau vết xì dầu dính bên khóe miệng.
Một đôi tình nhân trẻ tuổi đi qua bên cạnh, cô gái khẽ kêu với giọng vô cùng hâm mộ: “Oa, lãng mạn chưa kìa anh!”
Nghe vậy, trong lòng Hoài Nguyệt càng đau đến mức gần như không thể chịu đựng được nữa.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tên Em Là Bệnh Của Anh!
- Chương 46