Theo phụ thân rời đi, Phong Điền cùng Nguyên Chẩn trong nháy mắt trở mặt, trên mặt ngoại trừ biểu lộ không còn sống lâu nữa ra, cũng không có thứ khác.
- Chúng ta nhất định sẽ trở thành thức ăn trong miệng hổ đá.
Phong Điền bưng lấy cái trán, đều không dám nhìn tới lão sư, bởi vì một khi nhìn thấy bộ dáng của lão sư, lòng tin ảo mình vừa dựng lên sẽ vỡ vụn không còn sót lại chút gì.
- Trái tim thật đau, khẳng định phụ thân ở bên ngoài có con tư sinh, thế mà mặc kệ sống chết của ta.
Nguyên Chẩn đau lòng nhức óc, nhìn những người hôm nay đến, cũng chỉ có mấy mạng như thế, người có thể trốn đều trốn cả rồi.
- A, các ngươi cũng tới à.
Dạ Tần mua rượu xong trở về nhìn thấy hai người, liền kinh hô nói một tiếng.
Mặc dù người sắp chết, nhưng mặt mũi nhất định phải có.
- Dạ Tần, thế nào, chỉ có ngươi mới có thể tới, hai người chúng ta liền không thể tới sao? Ngươi thấy chúng ta giống loại kém cỏi kia sao?
Dạ Côn cùng Ba Uyển Thanh không khỏi nhẹ gật đầu, rất giống...
Dạ Tần nhịn nghẹn miệng, sau đó đi tới trước mặt lão sư, đặt bầu rượu vừa mua ở bên cạnh, vẫn không quên nói ra:
- Lão sư, ông chủ quán rượu nói, mắt bị mù mới tin ngươi, đây là bầu rượu cuối cùng, nói sau này ngài đừng đến nữa.
- Thật? Quá tốt rồi, lại bớt không ít tiền, chúng ta lên đường thôi.
Nói xong Ngô Trì liền đứng dậy, buộc chặt rượu ở trên người, lung la lung lay đi ra.
Năm đứa bé chỉ cảm thấy, đây có phải quá qua loa rồi hay không, không nói những điều cần phải chú ý ư?
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền có một chút choáng váng, lão sư này quá không đáng tin rồi.
- Đi thôi.
Dạ Côn nói nhỏ một tiếng, tại sao không nghe thấy âm thanh đệ đệ đáp lại?
Nhìn lại, mặt trong nháy mắt liền phiền muộn, đệ đệ đang nói chuyện cùng Ba Uyển Thanh, căn bản không có nghe thấy.
Có lão bà liền quên huynh đệ, có thể hiểu được...có thể hiểu được...
Làm đại ca còn phải vác đồ vật cho ngươi...
Đường phố ngay lập tức xuất hiện một hình ảnh thú vị, một hán tử say rượu dẫn theo năm đứa bé ra khỏi thành.
Nói thật, đây là lần thứ hai Dạ Côn ra khỏi thành, lần thứ nhất ra khỏi thành chính là tiết Khánh Nguyên lúc sáu tuổi.
Từ đó liền "Nhất chiến thành danh" a.
Đoàn người theo Ngô Trì lão sư đi hướng đông.
Bọn nhỏ dĩ nhiên không có nghi ngờ, dù sao cũng là lão sư dẫn đường.
Ngay cả Dạ Côn cũng không hề lo nghĩ, thế nhưng Dạ Côn không để ý đến một cái vấn đề chí mạng, đó chính là...
Đây là một tên lão sư uống say, ngay cả chính y cũng không biết mình đang đi nơi nào.
Nhìn hiện tại một chút, còn vừa đi vừa uống.
Mặt trời treo thẳng đỉnh đầu, buổi trưa ánh nắng rất là độc, trán đám hài tử tràn đầy mồ hôi, Dạ Côn và Dạ Tần cõng mấy cái hành trang dày nặng, mồ hôi rơi như mưa.
Nhưng Dạ Tần bên cạnh còn có Ba Uyển Thanh chiếu cố, thỉnh thoảng xoa lau mồ hôi, nhưng Dạ Côn liền không có đãi ngộ như vậy.
Cho nên, đây là chỗ tốt khi có lão bà, ngược lại Dạ Tần hiện tại cảm thấy hết sức thoải mái, mình sẽ không giống cha, là một người sợ vợ, nhìn Uyển Thanh ôn nhu cỡ nào.
Cũng không biết đi được bao lâu, đoàn người đi vào trong rừng cây rậm rạp, ánh nắng xuyên qua lá cây bắn xuống đạo đạo quang mang, xung quanh vang lên tiếng xì xì xì, nhiệt độ không khí cũng thấp đi rất nhiều.
- Má ơi! Lão sư gục xuống!
Theo Nguyên Chẩn kinh hô một tiếng, Dạ Côn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngô Trì lão sư nằm sấp ở bên trong bụi cỏ phía trước, không nhúc nhích.
Dạ Côn mặt đều mất tự nhiên, đây rốt cuộc là lão sư mang học sinh, hay là học sinh mang lão sư a.
Phong Điền ngồi xổm ở trước mặt lão sư, bản lĩnh thăm dò hơi thở của lão sư, vẻ mặt trong nháy mắt liền tái nhợt, đặt mông ngồi dưới đất:
- Lão sư chết!
Dạ Côn:...
Ba Uyển Thanh lập tức xông lên phía trước xem xét tình huống của lão sư, vẻ mặt như giấy trắng, bắt lấy cổ tay, không có mạch đập...
- Uyển Thanh, tình huống như thế nào?
Dạ Tần nhanh chân chạy tới, dò hỏi.
Ba Uyển Thanh cũng khó có thể tin, mang theo vẻ mặt mê mang nhìn Dạ Tần:
- Lão sư đã...chết...
Dạ Côn ngổn ngang, đây rốt cuộc là chuyện gì, uống một hồi liền chết? Chẳng lẽ là Côn ca ta vô hình phát tán nguyền rủa, rủa chết lão sư?
Buông hành lý trên lưng xuống, Dạ Côn cũng kiểm tra một hồi, quả nhiên giống như bọn họ nói, lão sư treo...
- Làm sao bây giờ...
Vẻ mặt Nguyên Chẩn có chút mất tự nhiên, lộ ra vẻ kinh hoảng.
Phong Điền bên cạnh cũng giống như thếu, ánh mắt hai người theo bản năng nhìn về phía Dạ Côn.
Dạ Tần cùng Ba Uyển Thanh cũng nhìn về phía Dạ Côn, lúc này Dạ Côn biến thành nhân vật linh hồn trong tổ năm người, ai kêu Côn ca ưu tú như vậy, thời khắc trọng yếu như thế, không tin Côn ca, vậy đi tin người nào?
Ánh mắt Dạ Côn vô cùng phức tạp, vô lực dựa vào ở đại thụ sau lưng, một lúc sau nói ra:
- Chúng ta mang di hài lão sư về đi.
- Không sai, xảy ra chuyện như vậy, chúng ta nên mau về nhà, nói sự tình lão sư bất hạnh chết bất đắc kỳ tử cho mọi người nghe.
Nguyên Chẩn nghe xong có thể về nhà liền vô cùng xúc động, lão sư đều treo, chúng ta còn tu luyện cái rắm.
- Nghe đại ca.
Dạ Tần nghiêm túc nhẹ gật đầu, loại tình huống này, chỉ có thể làm như thế.
- Chúng ta tìm vài thứ đến, nâng lão sư lên, mang về đi.
Ba Uyển Thanh đề nghị, được mọi người tán đồng.
Một lúc sau, chỉ tìm được một ít dây leo, thế này làm sao nhấc? Chỉ có thể trói lại kéo trở về...liền một tấm ván gỗ cũng không có...
Dưới sự nổ lực của năm đứa bé, Ngô Trì lão sư bị trói kỹ, mặc dù có chút chướng tai gai mắt, thế nhưng tài liệu có hạn, chỉ có thể làm như vậy.
Bất quá năm đứa bé lập tức lại gặp phải một vấn đề, kéo một lúc lâu, cảm giác kéo không động, lão sư quá nặng.
Hơn nữa lúc trước đi hơn nửa ngày, bây giờ sắc trời đã ảm đạm xuống, nhiệt độ không khí xung quanh càng ngày càng thấp, thỉnh thoảng còn vang lên âm thanh quỷ dị, khiến Nguyên Chẩn cùng Phong Điền khủng hoảng đến cực hạn.
Mặc dù Ba Uyển Thanh ngày thường rất già dặn, nhưng chung quy vẫn là nữ hài tử, lần thứ nhất ra ngoài liền đυ.ng phải vấn đề như vậy, làm sao có thể không sợ, chăm chú tựa ở bên cạnh Dạ Tần, như thế trong lòng mới có một chút cảm giác an toàn.
- Không xong rồi không xong rồi, không còn khí lực.
Phong Điền hất cây mây ra, dáng vẻ sắp chết tới noi, tê liệt ngồi dưới đất.
- Kéo không động, vừa mệt vừa đói.
Nguyên Chẩn cũng nghỉ việc, cái này cần kéo tới ngày tháng năm nào, đến lúc đó sẽ biến thành vật bồi táng theo lão sư.
Dạ Côn có thể hiểu được, tất cả mọi người là hài tử, kéo một cái thi thể quả thật rất khó, lão sư treo quá không đúng lúc.
Dạ Tần buông dây thừng xuống:
- Đại ca, làm sao bây giờ?
Dạ Côn rơi vào trầm tư, sau một hồi lâu nói ra:
- Chôn đi, chờ sau khi chúng ta trở về nói cho người khác biết, lại mang thi thể của lão sư về, bằng không thì thi thể của lão sư sẽ bị dã thú ăn hết.
Dạ Côn đề nghị được mọi người đồng ý, quyết định chôn lão sư ở chỗ này, sau đó lại chạy về gọi người tới.
Năm người tìm mấy cành cây nhỏ, liền bắt đầu đào...
Dù sao cũng không có công cụ.
Nhưng cành cây nhỏ có thể đào sâu được bao nhiêu.
Cuối cùng, Phong Điền cành cây sang một bên:
- Ta thấy vẫn nên đốt đi!