Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 42: Lạc nhật sơn mạch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ba Uyển Thanh cả người đều choáng váng, gương mặt trong nháy mắt liền nổi lên một mảnh đỏ bừng, không biết nên làm sao.

Bạn học xung quanh liền ồn ào, náo nhiệt giống như muốn đưa hai người vào động phòng vậy, Dạ Côn thấy đệ đệ đột nhiên làm một mạch như thế, trong lòng có chút kinh ngạc, bất quá nhìn hiệu quả trước mắt, xem ra Ba Uyển Thanh cũng có ý với đệ đệ, bằng không thì đã sớm có một bàn tay đánh qua rồi.

Ngô Trì để uống rượu một bên liền để vò rượu xuống, trong lòng hết sức không vui, mấy lời tiểu tử ngươi vừa nói lảo tử đây nhớ rất kỹ, lão sư không vui, ngươi cũng đừng hòng khoái hoạt.

- Ồn ào cái gì đấy? Đây là Tu Luyện Viện, không phải chợ phía tây!

Ngô Trì lung la lung lay đi tới chỗ bọn nhỏ, tâm tư trả thù rất mạnh.

Dạ Tần tranh thủ thời gian thả Ba Uyển Thanh đã đỏ bừng một mảnh ra, sau đó đứng vững, mà Ba Uyển Thanh vô thức đưa tay đến hông Dạ Tần, động tác này có thể là bản tính của mỗi nữ nhân đi.

Phong Điền cùng Nguyên Chẩn rất khó chịu, quan hệ giữa Dạ Tần và Ba Uyển Thanh lại tốt như thế, không được, phải chia rẽ bọn họ.

Dù gì mục tiêu đời này chính là khiến huynh đệ Dạ gia không vui, hãy chờ đấy, để cho chúng ta suy nghĩ một chút, đúng rồi! Có thể đi méc cha của Ba Uyển Thanh đi, nếu để cho huyện trưởng biết ngươi họa hại nữ nhi của ông ta, hắc hắc... tiểu tử ngươi, xong đời!

- Hai người các ngươi vừa mới làm gì, biết mình bao lớn không? Hả?

Ngô Trì nhìn chằm chằm Dạ Tần cùng Ba Uyển Thanh, trong miệng phát ra một chầu giáo huấn, vấn đề yêu sớm này hết sức nghiêm trọng, nhất định phải chia rẽ.

- Lão sư, ta không làm cái gì cả.

Dạ Tần muốn minh oan cho mình, lão sư ngươi không thể oan uổng người như thế được.

- Nói láo, ngươi có thể vuốt ve nữ hài tử như vậy sao? Đây là hành vi lưu manh, đăng đồ tử.

- Thế nhưng Uyển Thanh là lão bà của ta.

Lúc Dạ Tần nói ra lời này, gương mặt chân thành mờ mịt, tựa như đang nói, lão sư, ta ôm lão bà của ta có vấn đề gì sao?

Dạ Côn đều có chút không khống chế nổi, tiểu lão đệ, kỹ năng cưa gái này của ngươi được đấy, mạnh hơn đại ca rất nhiều, có thể trêu chọc đến nữ hài như Ba Uyển Thanh, đúng là rất tốt.

Ba Uyển Thanh nguyên bản mặt đã đỏ bừng bừng, lại nghe thấy Dạ Tần nói như thế, khuôn mặt càng thêm đỏ, hận không thể tìm cái lỗ để chui vào.

- Dạ Tần! Ngươi nói cái gì đó~

Ba Uyển Thanh ngượng ngùng cúi đầu, nắm tay áo Dạ Tần, thế này nào có ý tứ oán trách gì, hoàn toàn là đang làm nũng, trời ạ.

Ngô Trì cũng lâm vào hồi ức, lúc trước mình cũng có một đoạn ký ức ngọt ngào như thế, khắc sâu trong tim, giống như hai đứa bé này vậy, thế nhưng!

Hai tên nhóc các ngươi khơi dậy ký ức đau buồn của lão sư, nhất định phải trả giá thật đắt!

- Lão sư nói một lần nữa, ở trong Tu Luyện Viện, không được phép nói chuyện yêu đương, bằng không thì!

Bỗng nhiên Ngô Trì xòe bàn tay ra, một cỗ khí tức quỷ dị từ trong lòng bàn tay tản ra.

Cát vàng trên mặt đất lập tức nhuyễn động, hóa thành một đầu hổ đá, khiến bọn nhỏ khϊếp sợ không thôi.

Gào!

Hổ đá ngửa mặt lên trời thét dài, uy phong vương giả kia không thể nghi ngờ, mặc dù do cát vàng biến thành, nhưng cũng sinh động như thật.

"A đánh!"

Phịch một tiếng, hổ đá phía dưới một quyền của Ngô Trì biến thành cát vàng.

Sắc mặt bọn nhỏ quýnh lên, lão sư ngươi nghiêm túc sao, ngươi như thế sẽ không có bằng hữu.

Nhưng Dạ Côn cũng không nghĩ như vậy, mà là đang nghĩ một chiêu này của lão sư, đây cũng không phải kiếm kỹ.

Trước kia Vi lão sư cũng đã nói, trên đời này, ngoại trừ tu luyện Kiếm Đạo ra, còn có thể tu luyện Pháp Đạo, chẳng qua là lĩnh ngộ quá khó khăn, cho nên vô cùng thưa thớt.

Nhưng vừa rồi một chiêu như thế, rõ ràng cũng không phải là kiếm kỹ, vậy khẳng định chính là pháp kỹ, kiếm kỹ này có lẽ mỗi nơi đều có bán, thế nhưng pháp kỹ, căn bản không dễ tìm, cho dù có, giá trị một bản pháp kỹ cũng cao hơn kiếm kỹ gấp trăm lần, nhưng đó chẳng qua là pháp kỹ bình thường nhất.

Bồi dưỡng một tên kiếm sĩ rất dễ dàng, thế nhưng muốn bồi dưỡng ra một tên pháp sĩ lại vô cùng khó khăn, dùng lời Vi lão tới nói, hai con đường khác nhau, kia chính là đi kim tệ chi lộ, không có kim tệ tuyệt đối không nên đi con đường này, đây là con đường của những kẻ có tiền có thế đi, người bình thường không đi nổi, thành thành thật thật đi con đường Kiếm Đạo, dù sao chín mươi phần trăm người, đều đi trên con đường Kiếm Đạo.

Lúc này Dạ Côn có chút muốn đi con đường Pháp Đạo, đưa tay liền có thể ngưng tụ ra hổ đá, lại giống như thật, quá lợi hại, kiếm kỹ đúng thật là suất khí, nhưng đứng bất động đánh người, hình như càng suất khí hơn nha.

- Lão sư, ngài đây là dùng Pháp Đạo sao?

Dạ Côn tranh thủ thời gian hỏi thăm.

- Còn có chút ánh mắt, không sai, đây là Pháp Đạo.

Theo Ngô Trì một thoáng thừa nhận, bọn nhỏ liền xôn xao một mảnh, Pháp Đạo hiếm hoi thế nào, vị lão sư trước mặt này không chỉ là Kiếm Sĩ, chẳng lẽ còn là Pháp Sĩ sao? Thật là lợi hại!

Nhìn ánh mắt sùng bái của bọn nhỏ, tâm trống rỗng của Ngô Trì đắc y đến mức vô cùng thỏa mãn.

Ngô Trì xác thực cũng là một tên Pháp Sĩ, biệt danh Đông U võ si cũng không phải tùy tiện được người xưng hô.

Thời điểm Kiếm Đạo vô phương đột phá, Ngô Trì liền muốn từ bên trong Pháp Đạo tìm tòi huyền bí, hy vọng có thể dùng Pháp Đạo tới đột phá Kiếm Đạo, kết quả liền không thể ngăn cản, lập tức trầm mê ở bên trong Pháp Đạo không thể tự kềm chế.

Theo lời lão bà y nói, chuyện này càng tệ hại hơn, đây mới là nguyên nhân thật sự thúc đẩy lão bà y chạy theo người khác.

Nhưng nói tóm lại, Đông U võ si mạnh nhất vẫn là Kiếm Đạo, Pháp Đạo quá khó khăn, đối với Ngô Trì mà nói, Pháp Đạo chẳng qua là phụ trợ, dù sao không phải chủ tu, nguyên bản còn muốn song tu, nhưng đó là người si nói mộng, hoàn toàn không thể nào.

- Lão sư, có thể dạy chúng đệ tử không?

Dạ Côn một mặt chờ mong, Pháp Đạo này thật sự khiến người sục sôi không thôi.

Ngô Trì không có trả lời, mà là hỏi:

- Các ngươi muốn học không

- Không muốn...

Dạ Côn một mặt mộng bức, tình... tình huống gì thế này, ngoại trừ Dạ Tần cùng Ba Uyển Thanh, tất cả hài tử đều nói như vậy.

Ngô Trì rất hài lòng, mặc dù còn rất nhỏ, nhưng vẫn rất hiểu chuyện, không muốn liên lụy nhà mình, bằng không thì lão bà đều sẽ chạy.

- Dạ Côn, Pháp Đạo chỉ là một chút đồ vật loè loẹt, Kiếm Đạo mới là vương đạo của chúng ta, hiểu không?

Ngô Trì chăm chú nhìn Dạ Côn, lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc, đây là lời khuyên tới từ một vị Đông U võ si, không phải là không có đạo lý.

Nhìn lão sư trầm trọng như thế, Dạ Côn yên lặng nhẹ gật đầu, thế nhưng nghĩ ở trong lòng, nếu như hai người đối chiến đều cùng một cấp độ, chắc hẳn người thắng sẽ là Pháp Đạo đi.

Ngô Trì dừng một chút, nhìn một đám hài tử:

- Các ngươi đã học tập tại Tu Luyện Viện gần một tháng, ngày mai lão sư dự định mang các ngươi ra khỏi thành, đi Lạc Nhật Sơn Mạch cách đây không xa, tiến vào ba ngày khổ tu, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi, hôm nay tan học.

Bọn nhỏ lập tức hít sâu một hơi, Lạc Nhật Sơn Mạch, ở trong đó có rất nhiều dã thú, lão sư ngươi xác định đám hài tử cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ chúng ta có thể đánh thắng sao?

- Không dám đi, ngày mai đừng tới nữa, không đúng... về sau đều đừng tới nữa, ta không có đệ tử nhát gan.

Nhìn bóng lưng lão sư tan biến, tâm tình đám hài tử có chút trầm nặng, liền Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đều thay đổi phong cách, khuôn mặt nhỏ ảm đạm.

- Không biết vì sao, bụng của ta có chút đau.

Nguyên Chẩn bỗng nhiên ôm bụng, bộ dáng như ta bị bệnh rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »