Ông chủ khẽ ngẩng đầu nhìn người áo đen, từ tốn nói:
- Bán chính là bán, chỗ ta không phải tiệm cầm đồ.
Khí thế của người áo đen trong nháy biến thành sát khí kinh người, lạnh giọng nói ra:
- Ông chủ, tháng trước vào cửa hàng, chúng ta đã nói rõ!
- Ta từng đồng ý với ngươi?
- Ngươi! Đừng ép ta động thủ!
Người áo đen vén áo bào đen lên, lộ ra một thanh trường kiếm màu đen.
Lúc lão bản thấy tên này nắm trường kiếm màu đen, vẻ mặt hơi hơi thay đổi.
- Cửu Cung Các?
- Xem như ngươi biết hàng, ta cho ngươi biết, đây chính là đồ vật Cửu Cung Các, ngươi đảm đương không nổi!
Ông chủ cười lắc đầu:
- Ngươi sai, ta chẳng qua là tò mò, người Cửu Cung Các tại sao lại xuất hiện ở Thái Kinh, thậm chí còn tới loại địa phương nhỏ này.
- Nhiều lời vô ích! Giao kiếm kỹ ra!
Ông chủ khẽ vuốt tóc xanh một thoáng, từ tốn nói:
- Hình như ngươi vẫn không hiểu ý của ta.
- Vậy liền xem kiếm!
- Ta cảm thấy ngươi nên cúi đầu nhìn một chút thì hơn.
Lời nói của ông chủ khiến người áo đen nghi ngờ một chút, cúi đầu xem xét, chỉ thấy một cái mũi kiếm tản ra hàn quang lạnh lẽ...xuyên qua ngực.
- Rất lâu rồi không dùng một chiêu này, hình như có chút không thạo.
Thân ảnh ông chủ giống như quỷ mị, xuất hiện tại sau lưng người áo đen, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Tuy người áo đen căn bản không có cảm giác ngực bị đâm, thế nhưng sự thật lại bày ở trước mắt.
Chợt nhớ tới Thái Kinh có một truyền thuyết, từng có một người phát huy kiếm thuật đến cực hạn, nghe đồn ra tay gϊếŧ người, kẻ bị gϊếŧ căn bản không cảm thấy đau đớn, bởi vì quá nhanh, nhanh tới mức một lúc sau mới phát giác được.
- Ngươi! Ngươi! Là! Bạch Đào Kiếm Đạo!
Ông chủ sửng sốt một chút, lập tức lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ:
- Ta đều quên mình còn có một cái ngoại hiệu, thật sự có chút hổ thẹn, bất quá ngươi còn biết ngoại hiệu của ta, rất tốt.
- Có thể chết ở dưới kiếm Bạch Đào Kiếm Đạo, rất đáng! Bất quá Cửu Cung Các ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Hai quyển kiếm kỹ kia đối với Cửu Cung Các phi thường trọng yếu, cho dù ngươi là Bạch Đào Kiếm Đạo, cũng không chống đỡ được Cửu Cung Các vây công!
Ông chủ rút thanh kiếm ra, phóng nhãn xem xét, chỉ là một thanh trường kiếm bình thường.
Mà trong tích tắc rút kiếm ra, người áo đen cảm thấy trời đất quay cuồng, phảng phất cảm giác đau đớn thống khổ này tràn ngập linh hồn, ý thức dần dần chìm vào bóng tối.
Ông chủ lấy ra một chiếc khăn trắng, nhè nhẹ lao đi vết máu trên trường kiếm:
- Vì hai quyển kiếm kỹ vứt đi tính mệnh, thật sự không đáng.
Nói đến đây, ông chủ giống nghĩ tới chuyện gì, lập tức bối rối chạy vào trong quầy, không bao lâu tiếng quỷ khóc sói gào của y liền vang lên.
- Hai tên tiểu tử đầu trọc kia! Bạch Đào Kiếm Đạo ta chưa từng mua bán lỗ vốn, hôm nay lại bị hai người các ngươi âm!!! Tức chết lão tử!!! Đừng để ta bắt gặp hai tên tiểu tử các ngươi, bằng không chỉ có vẻ con rùa lên cái đầu trọc kia, mới có thể giúp ta hả giận!
Tình huống này tựa hồ rất rõ ràng, ông chủ đã lấy hai quyển kiếm kỹ kia làm tặng phẩm bán ra ngoài, bán ra ngoài thì cũng thôi đi, hiện tại còn phải cõng nồi, hỏi ngươi nói có tức hay không.
Đối với Bạch Đào Kiếm Đạo mà nói, trên đời này sự tình thảm nhất chính là tiền không kiếm được, còn phải bồi thêm.
Bất quá Bạch Đào Kiếm Đạo cũng không phải tiểu nhân, nếu đồ vật đã bán ra, vậy chính là bán đi rồi, sẽ không đi đoạt về.
Dù sao Bạch Đào Kiếm Đạo ta cũng là người có mặt mũi, loại chuyện này truyền đi, cũng là sự tình vô cùng xấu hổ, được rồi, nuốt vào vậy.
Mà lúc này Dạ Côn cùng Dạ Tần đã về đến nhà.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng đang xem kiếm kỹ nhi tử mua về, mười kim tệ thế mà mua được bốn bản.
Tiểu tử này làm sao làm được, phụ mẫu hai người đều hết sức kinh ngạc.
Nhưng sự tình càng đáng sợ hơn còn ở phía sau.
Hai quyển kiếm kỹ loè loẹt hết sức bình thường, xem như kiếm kỹ nhập môn.
Thế nhưng hai quyển kiếm kỹ bình thường kia lại khác a!
Dạ Côn thấy sắc mặt mẫu thân, liền biết không đơn giản.
Côn ca ta ra ngoài mua thứ gì, chẳng lẽ còn có thể mua được chí bảo sao? Có thể đừng làm như thế nữa hay không, Côn ca ta không thích như vậy.
- Côn Côn, Tần Tần, hai quyển kiếm kỹ này các ngươi làm sao có được?
Đông Môn Mộng nghiêm túc hỏi, lộ ra vẻ hết sức nghiêm túc, không có một tia đùa giỡn, cho dù là phụ thân hay đùa đều hết sức nghiêm túc.
Dạ Tần lập tức bị hù dọa, tranh thủ thời gian nói rõ lí do:
- Mẫu thân, cha, chúng con đi mua kiếm kỹ, đây là ông chủ tặng.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng trực tiếp mộng bức, tặng?
Loại Thiên Huyền kiếm kỹ này là tặng phẩm khi mua kiếm kỹ bình thường hay sao?
Dạng ông chủ hào phóng như vậy, cho ta gặp vài tên có được không?
- Không có lừa gạt mẫu thân?
Đông Môn Mộng dò hỏi.
Dạ Tần tranh thủ thời gian gật đầu, trong lòng ủy khuất muốn chết, vì sao mỗi lần cõng nồi đều là mình a...
Một bên Dạ Côn còn đang xoắn xuýt "vận khí" của mình, sau này cũng không dám ra ngoài cửa mua đồ, mua một cái liền là cực phẩm, để người khác sống thế nào.
Côn ca ta là người khiêm tốn, xưa nay không trang bức.
- Các ngươi cầm lấy hai quyển này hảo hảo luyện tập, hai quyển còn lại mẫu thân tạm thời bảo quản.
- A a....
Dạ Tần một mặt không nguyện ý, xem dáng vẻ mẫu thân, hai quyển bình thường kia còn tốt hơn một chút.
- Thời gian cũng không sớm, đi Tu Luyện Viện đi, Thiên Thiên sẽ đi với các con.
Đông Môn Mộng không quá yên tâm, bảo Trương Thiên Thiên tùy thân bảo hộ.
Dạ Tần một mặt không vui, nhưng lại không có cách, ai bảo mẫu thân là đại lão trong nhà.
Rất nhanh, trong đại sảnh chỉ còn lại Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng.
- Thứ này hình như không thuộc về Đông U, loại kiếm kỹ này chỉ sợ là từ địa phương bên ngoài Đông U truyền vào.
Dạ Minh nhíu chặt lông mày, kiếm kỹ trên lòng bàn tay lập tức toát ra lửa nóng hừng hực, trong nháy mắt, một bản kiếm kỹ màu vàng xuất hiện, một bản khác thì là màu tím, hai quyển kiếm kỹ mất đi vỏ bọc ngụy trang, thậm chí tản mát ra tia sáng quang diệu, đây cũng là điểm đặc thù Thiên Huyền kiếm kỹ.
Đông Môn Mộng nhíu chặt chân mày, trầm giọng nói ra:
- Loại Thiên Huyền kiếm kỹ này bình thường đều là nội tình của gia tộc hoặc là tông môn, bây giờ lại xuất hiện hai quyển, sợ đã chết không ít người, Côn Côn và Tần Tần mua trúng củ khoai lang bỏng tay.
- Muốn trả lại hay không?
Dạ Minh nhỏ giọng đề nghị, lập tức liền bị Đông Môn Mộng trừng mắt.
- Nếu hài tử mua, vậy đó là của nhà chúng ta, bất quá chân tướng vẫn phải hỏi rõ ràng, ta đến Kiếm Thư Phường một chuyến.
- Không mang theo ta sao?
Dạ Minh phiền muộn nói ra.
- Không có ngươi ta sẽ bớt lo một chút.
- Mộng Mộng, nàng đả kích vi phu.
Dạ Minh che ngực, bộ dáng thống khổ.
Nếu là lúc trước, Tiểu Lăng bên cạnh sẽ còn mang theo ý cười, thế nhưng thứ này nhìn qua, liền có sức miễn dịch.
- Đi rửa chén đi, đừng nói nhiều.
Nói xong Đông Môn Mộng liền rời khỏi nhà.
Dạ Minh có chút xấu hổ, nhìn Tiểu Lăng giải thích nói:
- Tiểu Lăng, ý nàng là bảo ngươi nhanh đi rửa chén.
- Được rồi, lão gia bảo Tiểu Lăng đi rửa chén.
- Ai nha, Tiểu Lăng à, ngươi thật là càng ngày càng không biết nói đùa, lão gia làm sao lại bảo ngươi rửa chén, ta tới ta tới.
Dạ Minh cảm thán chạy đi rửa chén, vừa đi vừa nói thầm.
Nhìn xem lão gia vỡ miệng, Tiểu Lăng khóe miệng lộ ra một tia đường cong, có như thế một cái lão gia, tiểu thư cũng hạnh phúc.