- Đại nhân, hôm nay một trường tư thục trong huyện tổ chức văn võ tranh tài, hài tử đều là đệ tử quý tộc, cho nên quy mô liền lớn một chút.
Ba Đài nơm nớp lo sợ nói ra, loại chuyện này trong giới quý tộc cũng là chuyện bình thường.
Nhưng đương kim Thánh Nhân không thích như thế, bất quá núi cao hoàng đế xa, Thánh Nhân biết cái quái gì, Thánh Nhân làm sao có thời giờ để ý tới cái huyện nhỏ như cái rắm này.
Người trẻ tuổi chậm rãi ngồi xuống, thị nữ bên cạnh lập tức dâng trà, chẳng qua là hai tay bưng trà đều đang run rẩy, phát ra âm thanh rất nhỏ.
- Tướng mạo của ta rất khủng bố sao?
Người trẻ tuổi nghi ngờ nhìn thị nữ hỏi một tiếng.
Thị nữ bị dọa lập tức quỳ trên mặt đất, mình ở trong phủ hầu hạ mấy năm, lần thứ nhất nhìn thấy huyện trưởng sợ hãi như thế, cho nên mình liền sợ hãi theo.
Ba Đài sợ thị nữ nói nhầm, nói tiếp:
- Tỳ nữ trong nhà, chưa thấy qua đại nhân vật gì, còn xin đại nhân thứ lỗi.
Người trẻ tuổi giơ giơ tay lên, thị nữ lập tức lui xuống, hồn đều sắp bị dọa bay mất.
- Đại nhân, mời nếm một chút, trà này trồng ở bản huyện, cảm giác thượng giai, nếu như cảm thấy có thể nuốt xuống, hạ quan sai người chuẩn bị cho đại nhân bao mấy cân.
Người trẻ tuổi nhấp một hớp nhỏ, khóe miệng khẽ nhếch:
- Chỉ có mấy cân thôi sao?
Ba Đài lập tức giật mình.
- Nói đùa một chút, đừng khẩn trương như vậy.
Người trẻ tuổi cười khẩy, hoàn toàn không có để Ba Đài vào mắt, từ lúc y vào cửa đã có thể thấy được.
Ba Đài cười khan hai tiếng.
- Hạ quan còn không biết tục danh của đại nhân...?
Hai mắt người trẻ tuổi hơi hơi ngưng tụ:
- Ngươi muốn biết?
- Hạ quan hoảng hốt.
- Không quan trọng, ngươi có thể gọi ta là Trương Cẩn.
Trương Cẩn? Trong đầu Ba Đài điên cuồng tìm tòi cái tên này, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra có vị đại nhân vật nào như thế.
- Không cần đoán bậy, bản quan gần đây tiến vào Thiên La Viện, mặc dù là hạng chót, nhưng đó cũng là Thiên La Viện, ngươi hẳn biết Thiên La Viện đi.
Trương Cẩn hai tay chống ở trên gối, hơi hơi nghiêng người nhìn về phía Ba Đài, chuyện này lập tức khiến Ba Đài cảm thấy áp bách.
Thiên La Viện kia chính là cơ cấu đặc thù do Thánh Nhân thành lập, nhân số bên trong viện không nhiều, nhưng yêu cầu nhập viện hết sức hà khắc.
Đầu tiên phải có năm vị nhân sĩ bên trong viện tiến cử, thực lực phải đạt tới Kiếm Hoàng mới được.
Đương nhiên còn có một loại phương thức nhập viện khác, nếu thành công sẽ lập tức nhập viện, đó là khiêu chiến một người trong đó, gϊếŧ chết, thay thế!
Rất rõ ràng, cách trước dễ dàng hơn rất nhiều, cũng sẽ không trở mặt với những người khác, cách sau mặc dù có thể vào, nhưng nhập viện sẽ không được những người khác đối xử tử tế, xem như lão sói cô độc.
- Hạ quan dĩ nhiên biết được, Thiên La Viện chính là do Thánh Nhân thiết lập chấp chưởng.
Ba Đài chắp tay biểu đạt tôn kính đối với Thánh Nhân.
- Ta đây, gϊếŧ một người bên trong, thay vào đó.
Trương Cẩn nói đến rất nhẹ nhàng, phảng phất giống như gϊếŧ một con chó, nhưng chuyện này khiến Ba Đài kinh ngạc không thôi.
Đầu tiên người này trẻ tuổi như thế, liền có thực lực bất phàm, có thể gϊếŧ chết người Thiên La Viện, thực lực tối thiểu cũng là Kiếm Hoàng.
Y không sợ người trong biệt viện xa lánh sao?
- Trương đại nhân trẻ tuổi như thế đã có thể tiến vào Thiên La Viện, hạ quan bội phục không thôi.
Cái khác trước không nói, vỗ mông ngựa một cái tuyệt đối có tác dụng.
Trương Cẩn đứng dậy, vỗ vỗ áo bào trắng trên người:
- Rất biết cách nói chuyện, thế nhưng ta chán nghe rồi, đi thôi, đi xem hoạt động của các ngươi một chút, hy vọng có thể sánh với Thái Kinh một chút, không đúng, sánh với An Khang châu một chút là được rồi.
- Đương nhiên không thể so sánh, mời Trương đại nhân.
Ba Đài nhẹ nhàng thở ra, người trẻ tuổi này tính cách quỷ dị, không biết đến cùng y có dụng ý gì.
Một tên thông qua Thiên La Viện, thế mà ngàn dặm xa xôi chạy đến loại địa phương thâm sơn cùng cốc này, muốn nói không có mục đích, có quỷ mới tin.
Bên trong Dạ phủ.
Dạ Côn cùng Dạ Tần hôm nay đều mặc trang phục lộng lẫy, dù sao cũng là xuất đầu lộ diện, làm mẫu thân, Đông Môn Mộng dĩ nhiên phải chuẩn bị quần áo cho bọn nhỏ thật tốt.
Thật đúng là hai tên tiểu soái ca, Dạ Tần vẫn rất tốt, theo Đông Môn Mộng, nếu tướng mạo giống như Dạ Minh, vậy thì...
Về sau cũng không nên dậy thì lệch, cha ngươi chính là dậy thì thất bại, hiện tại mặt chữ quốc thêm râu quai nón.
Cùng mẹ đứng chung một chỗ, kia chính là tổ hợp người đẹp và quái vật.
Nhìn một chút, hôm nay cha cũng xuất ra quần áo áp đáy hòm, chí ít có một nửa là do dệt bằng tơ vàng, ung dung hoa quý, không biết còn tưởng rằng tài chủ phương nào.
Mẫu thân đã tốt lắm rồi, không cần những trang phục loè loẹt, bên trong mộc mạc mang theo khí chất cao quý, mặc kệ mẫu thân mặc cái gì, Dạ Côn cùng Dạ Tần đều cảm thấy đẹp mắt.
Nhìn lại Dạ Côn một chút, mặc dù cái đầu trọc, nhưng ngũ quan rất lập thể, đây cũng là điểm khiến Dạ Côn tự hào.
May mà Côn ca ta có thể gánh vác cái đầu trọc này.
Thật đúng là nhờ phúc mẹ ruột, hình thể sinh ra không quá kém, chỉ là chưa từng thấy qua cha ruột, nhưng hiện tại cũng không quan trọng nữa.
Bố dượng mẹ kế đối với mình đều rất tốt, con tốt hơn cả con ruột, ách...nói đến đây, thật sự là khổ cho đệ đệ.
Hôm nay đệ đệ lòng tin tràn đầy, xem ra đã chuẩn bị đầy đủ.
Về phần mình, tùy tiện đối phó hai lần, đừng đứng hạng nhất từ dưới đếm lên là được.
Dù sao đội sổ cũng rất mất thể diện, Côn ca ta cũng là người thích thể diện, chút mặt mũi này vẫn phải có.
- Mấy tiểu soái ca, chúng ta đi thôi.
Đông Môn Mộng duỗi hai tay mảnh khảnh, ôn nhu cười nói.
Dạ Côn cùng Dạ Tần một người nắm một tay, Dạ Minh một bên trực tiếp bị lãng quên, cảm giác hai đứa con trai đang đoạt lão bà của y.
Hai tên hỗn tiểu tử các ngươi, tranh thủ thời gian lớn lên, sau đó cưới vợ.
Một nhà bốn người đi trên đường, trên đường còn có phụ huynh hài tử tấp nập tới lui, còn có người ở tiểu trấn xung quanh tới góp vui, hôm nay huyện Thái Tây kín hết chỗ.
Nhưng hôm nay cũng là lần đầu một nhà bốn người cùng ra ngoài, liền Dạ Côn đều rất vui vẻ.
- Hôm nay bên ngoài thật náo nhiệt.
Dạ Tần ngước nhìn bốn phía, đều là dòng người đen nghịt, xung quanh mái hiên một bên treo đèn l*иg màu, không khí lễ hội tràn ngập khắp nơi.
- Tiểu bằng hữu, An Khang châu hôm nay càng náo nhiệt hơn.
Một thương nhân đi ở bên cạnh mang theo thiện ý cười nói.
Dạ Tần dừng một chút, một mặt tò mò:
- An Khang châu là địa phương nào? Có lớn bằng nơi này không??
- Đương nhiên lớn, lớn gấp mười lần nơi này luôn.
Cái miệng nhỏ nhắn của Dạ Tần đều há thành hình tròn, cảm giác huyện Thái Tây đã rất lớn, nhưng vạn lần không nghĩ tới, An Khang châu kia lại càng lớn hôn.
Thương nhân hướng hai vợ chồng thiện ý nhẹ gật đầu, lập tức rời đi, xem ra là thương nhân yêu thích hài tử.
- Mẫu thân, An Khang châu là nơi nào thế? Nơi đó thật náo nhiệt vậy sao?
Dạ Tần ngửa đầu nhìn mẫu thân.
Đông Môn Mộng mấp máy môi anh đào:
- Tần Tần, có rất nhiều nơi lớn hơn huyện Thái Tây, chờ con lớn lên, con sẽ có thể đi xem một chút...
- Há, vậy mẫu thân có đi cùng với con không?
Đông Môn Mộng ôn nhu cười một tiếng:
- Đứa nhỏ ngốc, mẫu thân cũng không thể đi theo con cả đời được, về sau Tần Tần con cũng phải lấy vợ sinh con.
- Con sẽ không lấy vợ đâu, con chỉ muốn ở chung với mẫu thân mà thôi.
Cái miệng nhỏ nhắn của Dạ Tần chu chu, dáng vẻ không vui.
Đông Môn Mộng ôn nhu cười một tiếng, sờ lên đầu Dạ Tần:
- Đứa nhỏ ngốc, các con mãi mãi là con của mẫu thân.