Sự tồn tại của gã biếи ŧɦái khó giải thích, lỡ như không cẩn thận mà lật tẩy thì thật là trăm miệng khó biện bạch, nên thà là bây giờ cứ khai ra luôn.
"Vợ anh?" Tăng Nhu sửng sốt, nhà nghỉ này vắng vẻ, khách hàng chỉ có sáu người bọn họ thôi.
"Cô ấy ở trên lầu, vì sức khỏe không tốt nên không xuống đây."
Khi nhắc đến vợ, vẻ mặt Triệu Tiểu Bàn có phần dịu đi, thậm chí còn có thể nhìn thấy một chút tình cảm trên khuôn mặt béo ú của anh ta?
"Tôi phải mang chút đồ ăn lên cho cô ấy, nên tôi lên trước đây."
Đây tất nhiên là lời nói dối, Vương Lục Lăng không thể nào chủ động nhận việc, cũng không thể đi theo nhóm nhân vật chính tìm kiếm sự thật, trời biết đi theo nhóm nhân vật chính, chết trước cũng là loại pháo hôi nhỏ như anh.
Vì vậy, Triệu Tiểu Bàn đi vào bếp lấy một ít thức ăn rồi lên lầu, trước khi đi còn tốt bụng nhắc nhở: "Ban ngày đồ tể không ra ngoài đâu, nếu muốn ăn gì thì tự đi vào bếp nhé."
——————
Chủ động gây chuyện, cả đời này Vương Lục Lăng cũng không thể làm được, đừng nói đến việc dẫn đầu đánh bại phản diện.
Giấc mơ của gã nam chính ngốc nghếch đó rất chân thực, mơ nhiều nhưng ác mộng chiếm đa số, Vương Lục Lăng đóng vai những thân phận khác nhau trong những giấc mơ này, do đó phe anh đứng cũng khác nhau - nhưng anh chỉ có một mục tiêu, không để mình chết sớm.
Việc phản sát cũng không phải chưa từng làm, nhưng quá tốn não, mà Vương Lục Lăng lại lười, nên điều này dẫn đến việc anh làm việc hoàn toàn không có quy củ, tất cả đều tùy tâm trạng.
Còn trong giấc mơ lần này, mặc dù anh là ông chủ phụ, nhưng rõ ràng là người thuộc phe nhân vật chính loài người, nếu nhóm nhân vật chính chết quá nhanh thì đối với anh cũng khá bất lợi.
Vì vậy Vương Lục Lăng quyết định - Tôi sẽ cứ trốn trong khu vực an toàn của phòng, ngoan ngoãn đóng vai người cung cấp thông tin một thời gian, đợi đến khi hung thủ gϊếŧ đến rồi tính tiếp.
——————
Khi Vương Lục Lăng bưng đĩa bước vào phòng ngủ, vừa ngước mắt lên đã thấy gã biếи ŧɦái kia đang nằm ngồi trên giường đọc một cuốn sách không biết lấy từ đâu ra.
Ánh đèn sáng chiếu rọi, rơi trên người gã biếи ŧɦái lại có một vẻ gì đó kỳ lạ như thời gian ngưng đọng, nheo mắt nhìn kỹ, ánh mắt Vương Lục Lăng dính chặt vào những ngón tay dài và đẹp đang cầm trang sách của đối phương - anh nhớ rõ dáng vẻ đối phương cầm con dao mổ bằng bàn tay này...
Vương Lục Lăng nhìn mà rùng mình ghê tởm!
Vương Lục Lăng: ...