"Bảo bối, em thật đẹp."
Nạn nhân: ...
Đẹp cái quái gì, mấy lão già này đều nhìn ra được à, chi bằng đi khám mắt đi.
"Em luôn câu dẫn anh mọi lúc mọi nơi."
Câu dẫn cái đầu anh.
Nạn nhân: ...
Xin anh đấy, đừng chỉ nhìn chằm chằm mỗi mình tôi được không? Tôi chỉ là một người qua đường thôi!
Bị trói trên giường, nạn nhân nghe gã biếи ŧɦái trước mặt nói, chỉ muốn cầm dao chém chết đối phương. Dù gì cũng là vai ác, vậy mà giờ lại chật vật thế này, ôi, thật mất mặt cho giới vai ác quá.
Chỉ thấy trong phòng tối om, mùi hương quyến rũ, không khí nóng bỏng, mọi thứ dường như đang phát triển theo hướng không thể miêu tả.
Nhưng đáng tiếc, đây là một vở kịch một vai, bởi vì một trong hai vai chính dường như không muốn phản ứng lại vị còn lại đang ăn mặc chỉnh tề bên cạnh, thậm chí còn xấu hổ và tức giận muốn chết.
"Em không thích những gì anh chuẩn bị đêm nay sao?"
Vương Lục Lăng: ...
Vương Lục Lăng chọn cách im lặng.
Sau đó anh nghe gã biếи ŧɦái thì thầm bên tai: "Em yêu, anh đã chuẩn bị rất lâu rồi."
Giọng nói nhẹ nhàng, âm điệu triền miên, như đang tán tỉnh người yêu vậy. Bàn tay thon dài xinh đẹp của kẻ đang nói vuốt ve làn da của người đàn ông bên cạnh - kẻ đang trần như nhộng chỉ mặc độc một chiếc qυầи ɭóŧ.
Từng chút từng chút, dịu dàng mà dính nhớp. Khi cảm nhận được đối phương run rẩy khó chịu, hắn cuối cùng cũng nhếch môi cười ác liệt: "Em yêu, sao em không nói gì?"
Chỉ thấy những ngón tay trắng hồng của hắn cuối cùng dừng lại ở bụng dưới đối phương. Nhưng khi thấy sắc mặt đối phương càng thêm tái mét, hắn khựng lại, đôi mắt càng không rời khỏi gương mặt người kia.
Đúng là tên biếи ŧɦái.
Vì trinh tiết, lần này Vương Lục Lăng quyết định làm người đàn ông biết co biết duỗi.
"Tôi... tôi thích anh." Phì!
Mặt quay sang chỗ khác, Vương Lục Lăng không ngờ mình lại mất tiết tháo.
Không còn cách nào khác, hiện giờ tay chân anh đều bị trói chặt vào đầu giường và chân giường, còn hơi treo lơ lửng, khiến anh không thể nằm thoải mái trên giường, ngược lại còn rất vất vả đau lưng đau eo.
Vương Lục Lăng: Ước gì có thể chết ngay tại chỗ.
Vì tư thế này thực sự quá xấu hổ, sau khi nói xong Vương Lục Lăng chỉ có thể cười gượng quay đầu nhìn gã biếи ŧɦái đang ngồi trên người mình, dù trong lòng anh có cả vạn con thú thần đang chạy rầm rập.
Cứu mạng! Có ai cứu tôi với! Đánh tôi tỉnh cũng được!
Không phải Vương Lục Lăng không phản kháng, mà là căn bản anh đánh không lại đối phương.
"Ừm."
Kẻ bị mắng là biếи ŧɦái đã đạt được điều hắn muốn, vì vậy hắn hài lòng.
"Ngoan quá."
Vương Lục Lăng nuốt xuống lời chửi thề: Thật muốn biến thành ma quỷ để xé xác thằng nhóc này.
————