Nhìn những giọt nước mưa buồn rơi xuống dưới chân tôi.
Sau ngày hôm đó, Tang Du đã ngồi rất lâu trong nhà vệ sinh để bình tĩnh lại, sau đó mới lấy hết dũng khí mà đem quần áo đến trả cho anh. Sau khi nhìn thấy nụ cười của Bạc Nhã, Tang Du cuối cùng cũng cảm thấy vui vẻ và nhẹ nhõm. Cảm giác này trước giờ cô chưa từng cảm nhận qua, cái người Bạc Nhã này cuối cùng cũng đã ở trong trái tim của Tang Du.
Bởi vì lý do của Bạc Nhã, sau ba năm cấp ba Tang Du cuối cùng đã bắt đầu thu hút sự chú ý. Và tất nhiên, cô vẫn chưa có cảm giác gì.
Những ngày tháng êm đềm cứ thế trôi qua, khi Tang Du qua sân bóng rổ, sẽ giả vờ như không cố ý mà đưa mắt tìm bóng lưng của anh, nhìn thấy Bạc Nhã mồ hôi nhễ nhại vì nắng, Tang Du khẽ cười, rồi lại tiếp tục vờ như đi ngang qua.
Khi tôi làm việc bán thời gian, tôi đột nhiên trở nên hăng hái hơn. Ở nhà, khi đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Tang Tiểu Oánh và cha cô ấy, tôi cũng bất giác hơi nâng cằm lên. Sau đó những lời Bạc Nhã đã nói với cô với gương mặt lạnh lùng hiện lên trong tâm trí cô " Đừng ngồi xổm, cũng đừng im lặng."1
Có lẽ, thực sự có một cách sống khác, một cách sống tốt đẹp hơn
Trước cơn bão, thời tiết luôn ấm áp dễ chịu.
Cuộc sống ổn định này đã kết thúc bằng cuộc gọi của Tang Tiểu Oánh vào đêm hôm đó.
Sau khi làm xong bài tập, Tang Du định đi tắm rồi ngủ thì tiếng chuông điện thoại chợt reo. Tang Du có chút nghi ngờ, vừa nhấc máy thì một giọng nói khó nghe và ồn ào từ bên kia truyền đến. Tang Du cau mày. Không đợi đối phương kịp hỏi, đầu dây bên kia một giọng nói liền vang lên.
"Này, tới đón tôi đi!" Là Tang Tiểu Oánh, giọng nói của cô ta to quá mức và mơ hồ, xen lẫn cùng tiếng nhạc ồn ào, khiến tai của Tang Du đau nhói.
Tang Du bĩu môi, "Tại sao tôi phải đi."
Giọng của Tang Tiểu Oánh càng thêm phần lười nhác, trong điện thoại, Tang Du có thể nghe thấy tiếng cười nói của đám nam nữ, "Tôi uống nhiều quá, nếu cô không đến thì tôi sẽ làm một số chuyện gì đó gì đó, ví dụ như là nói cô không quan tâm đến tôi, rồi nói là cố tình phớt lờ tôi đi, dù cho có ghét tôi đến đâu thì cũng đành nhẫn nhịn để bố mẹ tôi bố thí mà nuôi cô đến năm mười tám tuổi đi mà Tang Du. "Giọng điệu đầy cao ngạo và thoải mái, cứ như vậy, tùy ý mà nắm giữ cánh cổng sinh mệnh của cuộc đời Tang Du.
Tang Du bản chất dễ mềm lòng, sau khi nghe xong lời nói của Tang Tiểu Oánh, cô khẽ cắn môi, "Nói cho tôi biết địa chỉ, tôi sẽ đến đón."
Gió đêm thổi qua, làm xõa tóc của Tang Du, cô lững thững đi đến chỗ của Tang Tiểu Oánh, trong một con hẻm hoang vắng, có một quán bar. Tang Du nhìn tên cửa hàng, cau mày rồi bấm điện thoại, "Tôi đang ở cửa, ra ngoài đi..."
"Á! Làm ơn đừng đánh tôi! Tôi... "
Tang Du đứng ở cửa, nghe thấy tiếng hét từ micro và tiếng ồn ào vang ra tận ngoài cửa, đồng tử co rút, cô vội vàng cầm điện thoại đi vào. Mùi rượu nồng nặc cùng khói ngạp tràn kích thích thần kinh của Tang Du. Cô liếc mắt, mọi người đang vây quanh một căn phòng riêng ở đằng xa. Tang Du bước lên trước vài bước, đẩy đám đông sang một bên và nhìn thấy Tang Tiểu Oánh người bầm tím, phía sau cô ta còn có một tên con trai khác cũng đã bị thương, ăn mặc lượm thượm, đang run rẩ trốn sau lưng cô ta.
Tang Tiểu Oánh ngước mắt lên nhìn thấy Tang Du trong đám đông liền duỗi tay ra chỉ vào Tang Du, "Cô ấy, cô ấy là chị gái của tôi, mấy người tìm cổ mà đòi tiền, tất cả tiền của tôi đều nằm trong tay cô ấy!"
Tang Du hối hận không kịp cũng quá thất vọng với Tang tiểu Oánh, mấy người đàn ông cao to vây quanh, và người đàn ông cầm đầu nhìn sang Tang Du "Cô là chị gái của cô ta à?"
"Em gái tôi có chỗ nào đụng chạm đến các anh vậy?" Tang Du cố gắng kiềm chế giọng nói run rẩy của mình, nhìn thẳng vào hắn ta.
"Cô ta đụng chạm bọn tôi rất nhiều là đằng khác, cô ta nợ bọn tôi tiền, cô trả đi." Giọng điệu của người đàn ông đầy khinh thường, và ánh mắt hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào Tang Du.
Cổ họng Tang Du đau rát, cô biết chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng kết thúc, cô trầm ngâm hồi lâu rồi nói "Tôi không có tiền."
Người đàn ông phía sau nghe vậy, ánh mắt lập tức trở nên hung tợn, cầm chai rượu đập xuống bàn, chai rượu lập tức vỡ làm đôi, Tang Du sợ hãi quay đầu lại, những mảnh vỡ bay tứ tung sót lại vài vụn trên gò má cô.
"Cô gái nhỏ, nếu hôm nay không trả tiền, cô đừng hòng rời đi." Người đàn ông tiến lại gần vài bước, mùi trên người hắn khiến Tang Du khó chịu vô cùng.
Ngay khi Tang Du nghĩ mấy người này chắc chắn sẽ đánh cô, thì có người ở bên ngoài đột nhiên hét lên: "Cảnh sát! Cảnh sát đến rồi!"
Đám đông liền náo loạn, hầu hết mọi người đều thu dọn đồ đạc vội vàng rời đi, khi Tang Du kịp định thần lại lần thì Tang Tiểu Oánh đang lay cô, "Sao còn đứng đó, còn không chạy mau!"
Sự tức giận, nút thắt trong lòng tràn qua đại não, che giấu đi sự sợ hãi.
"Tang Tiểu Oánh, tại sao cô lại nợ tiền người ta!"
Tang Tiểu Oánh liếc cô, "Nếu cô không muốn tối nay tới đồn cảnh sát thì cứ giúp tôi đi." Tang Du không còn cách nào khác, đành phải giúp cô ta khập khiễng rời khỏi nơi này, còn những người đòi nợ đã biến mất từ lúc nào.
Tối nay hai vợ chồng nhà họ Tang về muộn, Tang Tiểu Oánh vô cùng kỳ lạ, không quan tâm đến vết thương trên người mà lại đi ra ngoài.
Tang Du thực sự không muốn quan tâm đến cô ta nữa, khi cô ở trong phòng một mình, ngón tay của cô ấy vẫn còn đang run rẩy không ngừng.
Gần mười một giờ tối, ngoài cửa có tiếng động, Tang Du định đứng dậy chuẩn bị chào hỏi vợ chồng nhà họ Tang như mọi khi, nhưng vừa bước ra phòng khách thì thấy ba người họ cùng nhau quay về. Sự tức giận trong đôi mắt của ông Tang, vẻ mặt không thể tin được của bà Tang và khuôn mặt đẫm nước mắt của Tang Tiểu Oánh.
Trong lòng Tang Du trống rỗng, lại nhìn sang Tang Tiểu Oánh, trong lòng cảm thấy buồn bực, sự bất lực khiến cô bật cười thành tiếng.
Ông Tang nhìn thấy Tang Du cười thì càng tức giận, thậm chí còn không thay giày, bước nhanh về phía cô. Trước khi Tang Du kịp phản ứng, cô đã bị tát một cái trời giáng. Tang Du dứt khoát quay đầu lại, liền nghe thấy giọng nói run rẩy của ông Tang.
"Nhà chúng ta không thiếu cơm ăn áo mặc, tại sao mày lại ra ngoài mượn nhiều tiền như thế, còn làm hại tới em gái của mày!"
Tang Du không nhịn được muốn chạm vào má trái của mình, giọng nói khàn khàn, "Tang Tiểu Oánh, cô ghét tôi đến vậy sao?"
Ông Tang chỉ vào cô với vẻ mặt khinh thường, "Còn dám ở đây nói nhảm, cút cho khuất mắt tôi! Cút khỏi đây!"
Tang Du nhìn thấy vẻ mặt khó tả của bà Tang, cô mím môi cố gượng cười: "Cảm ơn mẹ đã nuôi nấng con suốt bao năm qua." Rồi cô chậm rãi bước ra cửa, cô nhìn thấy Tang Tiểu Oánh đang không ngừng đắc ý, nụ cười cô ta càng thêm phần rạng rỡ.
Trên hàng hiên, ánh đèn mờ ảo chiếu rọi lên đầu Tang Du, phía bên ngoài gió vẫn thổi vi vu, cô cảm thấy có chút lạnh. Quái lạ, rõ ràng trái tim cô hẳn là lạnh lẽo nhất, ấy vậy mà không biết tại sao cô vẫn còn tỉnh táo.
Mặc dù đã được khuyên là phải biết mạnh mẽ, nhưng mỗi khi gió rít, nước mắt cô lại chực trào ra, rơi trên mu bàn tay, còn chưa kịp lau đi, nước mắt đã xẹt qua vết thương trên mặt, từng cơn đau đớn kích thích não bộ, nó dường như muốn ăn tươi nuốt sống ý thức của cô từng chút một.
Ánh sáng trên đầu đột nhiên mờ dần, trên hàng liên lộn xộn cũng chỉ có thứ ánh sáng mờ ảo này, bàn tay của anh đưa ra trước mặt cô.
Tang Du sững sờ ngẩng đầu lên, giọt nước mắt to bằng hạt đậu bất chợt rơi xuống, những cơn đau tức ở ngực, thái dương và má cùng lúc tấn công khiến cô không thể thở nổi.
"Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, không được ngồi xổm?"
Giọng nói của Bạc Nhã cũng có chút khàn, ánh đèn quá mờ, khiến cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Tang Du nắm lấy bàn tay anh, thật chặt thật chặt, các ngón tay cô đan chặt vào lòng bàn tay anh, không để ý đến cảm xúc của anh, như thể cô đang trút nỗi đau của mình.
Hai chân sớm đã tê cứng, Tang Du chỉ biết nắm lấy tay anh khóc, hệt như một chú cún con bị bỏ rơi.
Từng cơn gió thổi qua, mưa bắt đầu nặng hạt, cơn mưa điên cuồng càng làm cho màn đêm trở nên sống động hơn.
Bạc Nhã cau mày nhìn cô một lúc, thấy cô cứ khóc mãi không ngừng, anh liền siết chặt tay kéo cô đứng dậy.
Mặc dù lần này cô không đứng vững nữa mà nhào vào vòng tay của anh.