- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tên Ác Ma
- Chương 50: Kế Hoạch Cuối Cùng
Tên Ác Ma
Chương 50: Kế Hoạch Cuối Cùng
Hai tháng sau đó, Hạ Vũ Thiên cảm giác lâng lâng vô thực, Lâm Viễn thực sự làm người yêu của gã, vui vẻ cả ngày, chính gã cũng gần như trở nên đáng yêu trong mắt Lâm Viễn.
Lâm Viễn cũng nhẩm tính còn hơn hai tháng nữa sẽ tròn một năm, nói cách khác, ngày Hạ Vũ Thiên tiếp quản Hạ gia đang đến gần.
Càng đến cận ngày, Lâm Viễn lại càng thản nhiên, sẽ nhanh chóng chấm dứt thôi.
Hạ Vũ Thiên ngược lại có chút bất an, khoảng thời gian này, thỉnh thoáng hắn sẽ một mình ra ngoài, dường như có chuyện quan trọng phải giải quyết.
Lâm Viễn chưa một lần hỏi gã là chuyện gì, chỉ chuyên tâm chơi đùa vui vẻ với chíp bông.
Hạ Vũ Thiên thực sự không hiểu nổi Lâm Viễn, người bình thường khi biết có chuyện nguy hiểm đến tính mạng sẽ sợ hãi….nhưng hắn lại không có chút phản ứng nào, gã mơ hồ, không hiểu con người này hoàn toàn không ý thức được hiểm nguy hay và….tin tưởng tuyệt đối gã có thể bảo hộ hắn. Nghĩ vậy, Hạ Vũ Thiên không thể nhịn cười, không khỏi cao hứng cảm nhìn nhận vị trí của gã trong lòng Lâm Viễn, kỳ thật có thể mọi người đều biết….Lâm Viễn cũng không buồn chối cãi.
Sáng sớm, sau khi ra ban công nhận điện thoại, Hạ Vũ Thiên trở lại phòng khách nói với Lâm Viễn ” Tôi có chuyện phải ra ngoài”
Lâm Viễn đến hôn gã….đây là hành động biểu hiện sự thân mật giữa hai người, chỉ hôn má, những nơi khác Lâm viễn không cho động vào.
Hạ Vũ Thiên xoa xoa đầu Lâm Viễn rồi ra ngoài, Lâm Viễn ôm chíp bông hướng về Hạ Vũ Thiên nói “Chíp bông, chào mẹ đi nào”
Hạ Vũ Thiên nhìn trời, Lâm Viễn tự xưng mình là cha Chíp bông mà gã- Hạ Vũ Thiên là mẹ.
Hạ Vũ Thiên đóng cửa, trong khoảnh khắc ghé mắt nhìn lại, Lâm viễn đã quay đầu xem TV, trên mặt không chút cảm xúc.
Cửa phòng đóng lại, Hạ Vũ Thiên rời đi.
Lúc trở về đã là ba ngày sau.
Gã mở cửa, Lâm Viễn đang ôm Chip bông ăn cơm. Ném chìa khóa lên bàn, Hạ Vũ Thiên ngồi xuống sopha, Lâm Viễn vẫn tiếp tục ăn.
“Tôi ba ngày không về nhà, cậu cũng không gọi điện a, tôi còn tưởng cậu chết đói ở nhà rồi”.
Lâm Viễn cười tủm tỉm nói “Anh ba ngày không về, cũng không gọi điện, tôi còn tưởng anh bị cảnh sát vì chính nghĩa trừ hại rồi a”
Hạ Vũ Thiên nhìn trời nói “Cậu không châm biếm tôi một ngày thì chết a?”
Lâm Viễn đứng lên đi lấy nước cho gã.
Hạ Vũ Thiên nhận lấy uống một ngụm, hỏi “Mấy ngày nay cậu làm gì? Ở một mình cũng ngủ được sao?”
Lâm Viễn nhún nhún vai “Tống Hi đến ngủ với tôi”
“Cái gì?” Hai mắt Hạ Vũ Thiên long lên sòng sọc như hai viên đạn, Lâm Viễn khó hiểu cười nói “Đùa với anh tí thôi”
Hạ Vũ Thiên thở ra một hơi, lại nhìn Lâm Viễn, hắn tiếp tục ăn, một miếng cho mình, một miếng bón Chíp bông.
“Aiiii” Hạ Vũ Thiên hỏi “Ăn xong chưa?”
Kỳ thật Lâm Viễn đã sớm ăn xong, hiện tại chỉ còn chút đồ thừa thôi, thấy Hạ Vũ Thiên hỏi liền gật gật đầu “Có chuyện gì?”
“Ngày mai tôi kết hôn” Hạ Vũ Thiên trả lời.
Lâm Viễn hơi sửng sốt, hỏi “Với Tần Dụ?”
Hạ Vũ Thiên nhìn hắn “Sao cậu không nói là với cậu a?”
Lâm Viễn nhún nhún vai, tiếp tục ăn, hỏi “Sao đột nhiên lại muốn kết hôn?”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày hỏi “Cậu không muốn kết hôn với tôi?”
Lâm Viễn vuốt đám lông vàng óng của Chíp bông nói “Hạ Vũ Thiên, gần đây anh thật là vô lý a”
Hạ Vũ Thiên không nói gì, đưa tay lấy ra một vật đặt vào tay Lâm Viễn.
Lâm Viễn cúi đầu nhìn, cả kinh rụt tay lại, là một cây súng ngắn bỏ túi.
“Chi vậy?” Lâm Viễn hỏi.
“Ngày mai tôi kết hôn với Tần Dụ, cậu dùng cái này bắn tôi”
Lâm Viễn giật giật khóe miệng nói “Không phải nói chúng ta hảo tụ hảo tán sao, không sao đâu, anh cứ đi kết hôn, có chíp bông với tôi là được rồi”
Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói “Là súng giả, cậu cứ nhắm vào Tần Dụ mà bắn, tôi vì cứu cô ấy mà bị thương”
“A…ra vậy, sau đó thì sao?” Lâm Viễn hỏi, anh phải giả chết a? Hay là tiếp tục làm anh hùng cứu mỹ nhân a?”
Hạ Vũ Thiên lắc đầu” Sau đó cậu dùng súng uy hϊếp Tôn lão gia”….” Sau đó thủ hạ của hắn vì muốn gϊếŧ cậu mà bắn nhầm vào hắn”
Lâm Viễn ngẩn người, sau một lúc lâu mới nói “Anh muốn tôi giúp anh gϊếŧ người?”
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày “Tôn Lão là kẻ gϊếŧ người mà không có cách nào bị kết án tử hình”
Lâm Viễn nhíu mày “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi sẽ ngăn bọn vệ sĩ,không cho bọn họ có cơ hội tổn thương cậu, đồng thời sẽ có người đến ứng cứu, cậu cứ theo người rời đi, sự tình cứ như vậy giải quyết” Hạ Vũ Thiên nhẹ nhàng bâng quơ diễn giải.
Lâm Viễn trừng mắt, nhìn Hạ Vũ Thiên một lúc lâu mới hỏi “Lúc đó vô cùng nhiễu loạn….làm sao phân biệt được đâu là đám người vì anh báo thù với đám người đến cứu tôi?”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu nói “Chính xác thì có thể sẽ có chuyện phát sinh ngoài ý muốn”
“Còn tên men in black giúp anh gϊếŧ Tôn lão, hắn sẽ ra sao a?”
“Hắn là tâm phúc của tôi, vậy nên sẽ tự nghĩ cách đào tẩu, cậu không cần lo lắng cho hắn, quan tâm chính mình thôi”
Lâm Viễn nhỏ giọng hỏi “Có thể không đi không a?”
Hạ Vũ Thiên im lặng.
“Vậy….anh bỏ nhiều công sức để tôi coi trọng anh như vậy để làm gì?” Lâm Viễn có chút khó hiểu “Anh làm rất giống thật….là để người khác không hoài nghi?”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu.
“Tôn lão là ông nội Tôn Lâm đúng không?”
“Uhm” Hạ Vũ Thiên gật đầu “Tôi sẽ phái người theo dõi Tôn Lâm”
Lâm Viễn có chút khó hiểu hỏi “Không phải anh sắp đạt được mục đích rồi sao? Vậy muốn tôi gϊếŧ người làm gì? Đó là một ông lão, nhiều nhất cũng không sống quá mười năm nữa”
“Tôi muốn gϊếŧ hắn vì ba lí do” Hạ Vũ Thiên giản lược “Thứ nhất, hắn gϊếŧ cha tôi, là kẻ đứng sau lưng giật dây. Thứ hai, hắn là thế lực xâm hại đến lợi ích của tôi, có hắn tôi không có đường phát triển. Thứ ba, trong vòng ba năm hắn hao tâm tổn sức muốn gϊếŧ tôi, lần tập kích lần trước, còn chuyện đánh lén, đều là hắn làm. Chỉ cần không có Tôn lão, Tôn gia cũng không còn cách nào uy hiếm tôi”
Lâm Viễn cúi đầu im lặng, một lúc sau mới hỏi “Làm sao anh biết được tôi có thể bắt cóc ông lấy?”
“Vì hôn lễ lần này, ông ta chắc chắn đứng trước chúng ta, tôi đã sắp đặt vị trí cho lão rồi, tóm lại, cậu sẽ thuận lợi bắt cóc lão”
Lâm Viễn ôm chíp bông hỏi “Nếu tôi không muốn đi thì sao?”
Nhìn dáng vẻ Lâm viễn, Hạ Vũ Thiên có chút không đành lòng “Cậu yên tâm đi, sẽ không có chuyện không may”
Lâm Viễn thấp giọng nói “Vậy anh tìm người khác đi”
“Chỉ có thể là cậu mà thôi, người được chọn là cậu”
“Vì sao?” Lâm Viễn nhíu mày “Anh có rất nhiều tình nhân a”
“vì người cứu cậu là Tống Hi” Hạ Vũ Thiên thản nhiên.
Lâm Viễn sửng sốt, một lúc lâu sau mới gật đầu “Tôi hiểu rồi Hạ Vũ Thiên, đây chính là con đường sống mà anh nói?”
Hạ Vũ Thiên im lặng.
“Cứ như vậy giải quyết tiếp Tống Hi, từ nay về sau không thể thấy hắn, mà hắn cũng không thể trở về nơi này đúng không? Nơi này….không bao giờ tồn tại bất cứ thế lực nào chống đối Hạ gia các anh, chuyện mâu thuẫn giữa các gia tộc thực ra chỉ để đánh lừa người khác mà thôi, các người thực ra rất hòa hợp!”
Hạ Vũ Thiên lẳng lặng gật đầu, nói “Cậu đã đoán được rồi, tôi không muốn nói thêm nữa, Tống Hi sẽ bảo vệ cậu, chỉ cần lên thuyền hai người sẽ an toàn, trước tiên cứ ra nước ngoài tránh đi một thời gian, tôi sẽ cố gắng quét sạch các chướng ngại vật trong thời gian nhanh nhất để đón cậu trở về”
Lâm Viễn lại ôm Chíp bông hỏi “Nếu tôi không muốn đi?”
Sau một lúc trầm mặt Hạ Vũ Thiên nói “Tôi sẽ có cách cho cậu đi”
Lâm Viễn khó hiểu, Hạ Vũ Thiên gọi A Thường vào nói “Mang chíp bông ra ngoài đii”
“Anh làm vậy để làm gì?” Lâm Viễn mở to hai mắt nhìn Hạ Vũ Thiên, gã thấy hắn phản ứng mạnh vậy lập tức nói “Chỉ mang nó đi chơi hai ngày, sẽ không bỏ đói nói”
“Hạ Vũ Thiên, anh không phải là người!” Lâm Viễn cả giận nói “Anh mang nó đến cho tôi chỉ để uy hϊếp tôi về sau!”
Hạ Vũ Thiên nghiến răng, tái mặt nói “Đúng vậy, ai bảo cậu vì một con chó mà đi tìm chết! Với chúng tôi cậu không một chút tình cảm, chỉ duy nhất con chó này là có!”
Sau một lúc lâu sửng sốt, Lâm Viễn cuối cùng cũng không nhịn được cười, gật gật đầu nói “Tôi hiểu rồi, Hạ Vũ Thiên, vẫn là anh lợi hai, tôi không cách nào sánh bằng anh”
“Nếu ngươi không có tình cảm với nó thì cứ để ta gϊếŧ đám người kia” Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói.
“Tôi làm” Lâm Viễn hơi gật đầu “Sau khi làm xong, nếu tôi còn sống thì để Chíp bông cho tôi, những cái khác tôi không cần”
Hạ Vũ Thiên lắc lắc đầu “Đến đó rồi nói sau”
Lâm Viễn ôm chặt Chíp bông, Hạ Vũ Thiên tiếp tục nói “Không phải tôi nói không để nó cho cậu, mà ý tôi là….”
“Chỉ cần nó là đủ rồi, những thứ khác tôi không cần” Lâm Viễn đứng lên dắt chíp bông vào phòng, đóng cửa.
Hạ Vũ Thiên có chút nản lòng, ngồi im trên sopha, A Thường vẫn đứng ở cửa, thần sắc phức tạp.
“Ngày mai bố trí nghiêm mật một chút” Hạ Vũ Thiên phân phó “Đảm bảo an toàn cho Lâm Viễn”
A Thường do dự một chút hỏi “Thiếu gia, ngày mai, hay là cứ để tôi đi?”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày.
“Tôi gϊếŧ Tôn lão, sau đó bỏ trốn, nếu không thì cứ đánh chết tôi cũng được” A Thường tiếp tục nói “Nếu Lâm Viễn xảy ra chuyện gì, tôi sẽ áy náy, anh cũng….”
“Chỉ cần cậu đi, khắp thiên hạ sẽ biết là do tôi sắp xếp”
“Nhưng mà…”
“Quên đi” Hạ Vũ Thiên xua tay “Đừng nói nữa, xuống dưới chuẩn bị đi, chuyện này đã tính lâu như vậy, tuyệt đối không có khả năng rút lại, quên đi, cả Hạ gia, Tần gia, Âu Dương gia đều đợi đã lâu, không được phép sai lầm“
A Thường khe khẽ thở dài, lắc đầu đi ra ngoài.
Một mình Hạ Vũ Thiên ngồi trên sopha, ngẫm nghĩ, vẫn là không nhịn được, đi đến cửa phòng Lâm Viễn….nhẹ nhàng xoay nắm đấm cửa, thật không ngờ, cửa không khóa. Hạ Vũ Thiên mở cửa quan sát bên trong, Lâm Viễn không ngồi ngẩn người, cũng không ngủ hay hờn dỗi….dường như không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, Lâm Viễn ôm Chíp bông, chơi game….
Hạ Vũ Thiên trong lòng hốt hoảng, đẩy cửa xông vào.
Lâm Viễn liếc gã một cái nói “Anh đừng vào, thấy anh tôi buồn nôn, mà tôi vừa ăn cơm xong”
Hạ Vũ Thiên đến ngồi cạnh, nắm tay hắn.
“Làm gì?” Lâm Viễn rút tay lại, Hạ Vũ Thiên vẫn kiên quyết nắm lấy, mạnh mẽ gỡ những ngón tay đang nắm chặt, một chiếc nhẫn được l*иg vào tay Lâm Viễn.
Lâm Viễn thật vất vả mới thu tay về, muốn gỡ nhẫn ra lại nghe Hạ Vũ Thiên nói “Cậu dám tháo ra? Đêm nay chúng ta sẽ ăn thịt chó!”
Lâm Viễn hung hăng liếc gã, ôm chặt chíp bông, tiếp tục chơi game, hoàn toàn không nhìn Hạ Vũ Thiên.
“Không được tháo ra, nghe không?!”
Lâm Viễn không nhìn gã, cũng không nói.
Màn đêm buông xuống, mắt to trừng mắt nhỏ, đến quá nửa đêm, Lâm Viễn nhịn hết nổi, ôm Chíp bông ngủ luôn trên thảm.
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ thở dài, đến bế hắn lên giường, ôm nhau ngủ.
Sáng hôm sau, Hạ Vũ Thiên dậy sớm chuẩn bị hôn lễ, dự định sẽ tổ chức lúc 10h sáng.
Lâm Viễn vẫn chưa dậy, Hạ Vũ Thiên cũng không đánh thức hắn, lát nữa Tống Hi sẽ đến đón.
Hạ Vũ Thiên đưa tay nựng cằm Lâm Viễn, gã rất thích làm hành động này, bất tri bất giác, đã gần như thành thói quen. Lâm Viễn bị gã nựng, mở to mắt, bất mãn liếc gã một cái, hiển nhiên là chưa tỉnh ngủ.
“Cậu ăn gì để tôi gọi người mua”
Lâm Viễn hơi gật đầu, cảm giác rất giống ngày thường.
“Tôi đi rồi, cậu cẩn thận một chút”
Lâm Viễn lại gật gật đầu, nhìn Hạ Vũ Thiên ra ngoài.
Mỗi ngày, sau khi Hạ Vũ Thiên ra khỏi giường, Chíp bông sẽ nhào đến cọ cọ vào người hắn một lúc, hôm nay cũng như vậy, Lâm Viễn cười tủm tỉm, lấy điện thoại chụp ảnh Chíp bông, sau đó cẩn thận lưu lại.
Ra khỏi phòng, Lâm Viễn ăn sáng như mọi ngày.
Chương cửa vang lên, không bao lâu cửa mở, thức ăn được đưa đến.
Lâm Viễn ăn sáng, tâm tình không gợn sóng sợ hãi.
Tống Hi đi vào, mang theo một túi thức ăn, thấy Lâm Viễn ngồi trên sopha có chút giật mình “Dậy sớm như vậy?”
Lâm Viễn hơi gật đầu.
“Tôi mua bánh bao” Tống Hi mở ra hộp bánh bao nóng hổi trước mặt Lâm Viễn, ngồi xuống, cùng nhau ăn.
“Tống Hi” Lâm Viễn chọt chọt hắn.
Tống Hi ngẩng đầu nhìn, cười cười “Yên tâm, Hạ Vũ Thiên đã thu xếp tốt lắm, tôi ở đó, cậu sẽ không sao đâu”
Lâm Viễn nhìn hắn một lúc rồi nói “Tôi còn tưởng anh sẽ nói với tôi đừng nhận nhiệm vụ lần này hay đừng đi…..tôi sẽ mang cậu đi”
Tống Hi sửng sốt, dừng đũa.
Lâm Viễn lắc đầu nói “Vậy là anh cũng rất muốn tôi đi?”
“Đúng vậy” Tông Hi nhìn Lâm Viễn “Thực sự tôi rất muốn cậu đi, như vậy, cậu nhất định sẽ thấy rõ ý đồ khờ dại của Hạ Vũ Thiên, sẽ hoàn toàn không cho hắn cơ hội nữa. Cậu thật sự hận hắn, không phải sao?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, đột nhiên nói “Kỳ thật, hoàn toàn không”
Tống Hi nhíu mày, tựa hồ có chút khó hiểu.
“Tôi phát hiện, kỳ thật các anh đều giống nhau” Lâm Viễn thản nhiên nói “Vì bản thân mình, có thể hy sinh bất cứ kẻ nào”
Tống Hi nhíu mày nói “Nếu cậu còn muốn chạy trốn, tôi có thể mang cậu đi, tôi nói thật đấy”
Lâm Viễn lắc đầu nói “Hạ Vũ Thiên là một tên ngốc”
Tống Hi có chút mờ mịt, bỗng nghe Lâm Viễn lẩm bẩm “Anh ta đối xử với tôi không tồi, nhưng anh ta vẫn dùng gian kế gạt tôi, kỳ thật, nếu anh ta muốn tôi giúp, chỉ cần van xin tôi là được rồi”
Tống Hi trầm mặc trong chốc lát rồi sầu thảm cười “Nếu hắn hiểu được, hắn đã không là Hạ Vũ Thiên”
“Trước đây tôi không thích các anh, còn hiện tại thì có chút chán ghét” Lâm Viễn uống canh xương hầm, vừa uống vừa thong thả nói “Người như các anh, thật sự rất đáng ghét a, còn ngạo mạn, ích kỷ, muốn gì đều có, hại người cũng không hối hận, được người giúp thì không tạ ơn, thật sự, vô cùng đáng ghét”
Tống Hi đưa tay nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho Lâm Viễn, nói “Lâm Viễn, cậu bị Hạ Vũ Thiên dồn ép, đừng tìm tôi xả giận a”
Lâm Viễn nhìn nhìn hắn “Anh có thể giúp tôi chuyện này không a?”
“Chuyện gì?”
“Tí nữa, mang chíp bông theo” Lâm Viễn thấp giọng nói “Đem nó giấu trong nhà người bạn nào mà anh có thể tin tưởng, không cần phải giữ nó lại cho Hạ Vũ Thiên, tôi sợ nó học thói xấu”
Tống Hi có chút dở khóc dở cười, lắc lắc đầu nói “Lâm Viễn, nếu cậu thực sự tức giận thì cứ phát tiết ra đi, cùng lắm thì tôi làm người cho cậu trút giận”
Lâm Viễn nhìn nhìn Tống hi, nhẹ nhàng cười nói “Uhm, Tống Hi, anh vẫn tốt hơn Hạ Vũ Thiên”
Tống Hi cười tự giễu “Có phải điểm hấp dẫn nhất của Hạ Vũ Thiên là hư hỏng đúng không?”
Lâm viễn hơi nheo mắt, đột nhiên hét lớn “Hạ Vũ Thiên là tên đại tiện nhân!”
Hạ Vũ Thiên ngồi trong xe A Thường nghe tiếng rống lớn đến run cả màng nhĩ….thiết bị nghe trộm mới gắn sáng nay…sao lại bị Lâm Viễn phát hiện nữa rồi? Thật là quá nhanh nhạy rồi a.
“Thiếu gia” A Thường đột nhiên hỏi Hạ Vũ Thiên “Anh đem nhẫn của phu nhân cho Lâm Viễn rồi?“
Hạ Vũ Thiên ngẩn người, gật gật đầu “Uhm”
“Phu nhân từng nói phải cho người mà anh thích thật lòng” A Thường hỏi “Anh khẳng định là Lâm Viễn?”
Hạ Vũ Thiên tiếp tục xem báo nói “Có thể, hôm qua tôi muốn cho nên liền cho, sau này hãy nói, cứ giải quyết xong chuyện hôm nay”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tên Ác Ma
- Chương 50: Kế Hoạch Cuối Cùng