- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tên Ác Ma
- Chương 5: Đơn Giản Ước Định
Tên Ác Ma
Chương 5: Đơn Giản Ước Định
Lâm Viễn bị Hạ Vũ Thiên xô xô đẩy đẩy về phía trước, Lí Cố thấy không thuận mắt, bước đến “Uy! Hạ Vũ Thiên, anh đừng thô bạo như vậy được không a?” Vừa nói vừa kéo Lâm Viễn lại, thấy Hạ Vũ Thiên trừng mắt nhìn, Lí Cố cũng trừng lại “Anh đi đường anh, tự mình đi không phải được rồi sao? Dương oai cái gì?”
Hạ Vũ Thiên cau mày đi phía trước, Lí Cố nhỏ giọng hỏi Lâm Viễn “Uy, chuyện bọn họ vừa nói đều là sự thật?”
Lâm Viễn nhún nhún vai, gật gật đầu.
“Nga…” Lí Cố cuối cùng cũng hiểu ra” Khó trách nguyên lai ngày hôm qua cậu chật vật như vậy là vì vừa mới trốn đến chỗ tôi a?”
“Ân” LÂm Viễn bất đắc dĩ thở dài, nói “Tôi không biết anh có quan hệ với bọn họ, cho nên cũng chưa nói….”
“Tôi hiểu được” Lí Cố xua tay, tấm tắc hai tiếng, nhào lên nói “Tôi nói cậu thật đúng là bất hạnh a….trêu chọc kẻ biếи ŧɦái như vậy”
Lâm Viễn bĩu môi “Quên đi, dù sao cũng chỉ một năm, nhẫn nhịn đi, còn có bao ăn bao ở” Nói xong, chắp hai tay vào nhau, tiếp tục đi về phía trước.
Chẳng bao lâu, mọi người đã đến tòa nhà màu trắng của trưỡng lão, lúc này, bốn phương tám hướng đều đông nghịt người, theo như Lâm Viễn nhìn thấy, tuyệt đại đa số đều là Men in the black.
Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn vào trong, lên lầu ba, bên trong đã có ba lão nhân đang đợi, một đám lão nhân không còn chiếc răng nào.
Hạ Vũ Thiên đi đến, cung kính hành lễ, hàn huyên vài câu.
Lâm Viễn xem xét, xem xét, không lên tiếng, muốn tìm một góc trốn đi, nhưng bị Hạ Vũ Thiên đẩy một cái, không cam tâm tình nguyện theo sát gã đến một chiếc bàn dài cực lớn ở giữa phòng, Hạ Vũ Thiên ngồi ở giữa, Lâm Viễn ngồi bên cạnh gã.
Lí Cố không phải người họ Hạ, bị chặn ở bên ngoài.
“Uy” Lí Cố nhón chân gào lên” Hạ Vũ Thiên, tôi là người giám hộ của Lâm Viễn! Anh để tôi vào!”
“Lí Cố….anh muốn đảm nhiệm chức vụ của người nhà họ Hạ sao?” Lúc này, một người đi đến sau lưng Lí Cố. Người nọ hơn hai mươi tuổi, dáng người cao gầy, dáng vẻ rất thanh tú, tóc đen dài, buộc ngược xề xòa ra sau đầu, một thân quần áo trắng.
Hắn đi đến bên cạnh Lí Cố, cười ha hả nói “Không bằng anh đi theo tôi, có thể thành người họ Hạ”
Lí Cố liếc hắn một cái, giật giật khóe miệng, nói “Vẫn là miễn, tôi chờ bên ngoài được rồi” Nói xong, xoay người rời đi, người nọ cười ha hả đi vào trong phòng, đưa mắt nhìn Lâm Viễn, nháy mắt mấy cái với hắn.
Lâm Viễn cảm thấy mạc danh kỳ diệu, chỉ thấy Lí Cố ở xa xa bên ngoài làm biểu tượng No.2 với hắn.
Lâm Viễn hiểu rõ, người đàn ông vừa vào này, chính là biếи ŧɦái số hai của Hạ gia, bị Lí Cố gọi là quỷ háo sắc bại hoại Hạ Vũ Kiệt.
Hạ Vũ Kiệt cùng Hạ Vũ Khải chia nhau ngồi hai bên Hạ Vũ Thiên, một trái một phải, Hạ Vũ Kiệt ngồi bên cạnh Lâm Viễn, cao thấp đánh giá một chút, cười nói “Đại ca, đây là di chúc sống kia a?”
Hạ Vũ Thiên hơi hơi gật đầu.
“Nga….”Hạ Vũ Kiệt cảm thấy hứng thú chống cằm cao thấp nhìn Lâm Viễn “Không tồi…”
Lâm Viễn bị hắn nhìn đến nổi da gà toàn thân, theo bản năng kéo ghế ra sau, cách người kia hơi xa một chút. Hạ Vũ Thiên bên cạnh khẽ nhíu mày, liếc Lâm Viễn một cái, lạnh lùng nói “Đừng lộn xộn!”
Lâm Viễn liếc trắng mắt, cắn răng, tâm nói: lão tử là di chúc, nhưng ngươi đừng quên phía trước còn có một chữ “Sống”!
Hạ Vũ Thiên nhìn hắn trừng mắt dư hơi thừa lời, cũng mặc kệ hắn, ngồi yên đợi, hỏi Hạ Vũ Khải bên cạnh “Có người thông tri nhị thúc, tam thúc sao?”
Hạ Vũ Khải gật gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe bên ngoài có người sủa bậy” Đến đây, đến đây, đừng nóng vội”
Lâm Viễn xoay mặt nhìn, thấy hai người đi vào, đều là trung niên tầm bốn mươi tuổi, hai người thoạt nhìn phi thường minh mẫn. Người đi phía trước, dáng vẻ khôi ngô, là kẻ cao to nên thoạt nhìn càng trẻ tuổi hơn một ít, trên mặt tựa hồ luôn cười, người đi theo phía sau lại vừa vặn tương phản với người phía trước, vô thanh vô tức đi vào.
Hai người kia tiến vào, giống như ba anh em kia, hành lễ với các trưởng lão.
Ba anh em Hạ gia đứng lên, gật gật đầu với hai người mới đến “Nhị thúc, tam thúc”
Người đi phía sau kiệm lời ít nói kia, nhẹ nhàng gật gật đầu, ngồi xuống, mà kẻ đi phía trước tắc tắc ha ha cười nói “Vũ Thiên ạ, tiểu tử này chính là di chúc sống mà cậu nói a?”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, xoay mặt liếc nhìn Lâm Viễn một chút, nói “Đây là nhị thúc, vị kia là tam thúc”
Lâm Viễn cũng gật đầu một chút “Nga…..”
“Nga cái gì?” Hạ Vũ Thiên trừng mắt liếc “Chào hỏi!”
Lâm Viễn chán ghét nhìn nhìn gã, tâm nói: Lão tử nhà ngươi không phải lão tử nhà ta, chào hỏi làm chi?
“Ai, chào hỏi làm gì a, khách khí quá”Nhị thúc kia xua tay, cười nói “Về sau chính là người trong nhà”
Lâm Viễn nhíu mày, tâm nói, đầu năm này còn có xã hội đen hòa nhã như vậy a?
Mọi người ngồi xuống, hai men in the black đóng cửa lại.
Trong phòng nháy mắt im lặng như tờ, nhị thúc châm một điếu xì gà, nói, “Vũ Thiên ạ, có chuyện gì tri thông một tiếng là xong, dù sao hiện tại cậu cũng đương chủ nhà”
Hạ Vũ Thiên hơi hơi gật đầu, nói “Các trưởng lão đều đến nên phải nghi thức một chút” Nói xong, đưa một lóng tay chỉ Lâm Viễn, nói “Cậu ta là Lâm Viễn, mọi người đều biết đi? Lúc lão gia chết, cậu ta là bác sĩ duy nhất ở đó”
Tất cả mọi người gật đầu, vị tam thúc lạnh lùng kia đưa mắt nhìn Lâm Viễn, thấp giọng nói “Cái chết của đại ca sẽ không quan hệ đến hắn đi? Bác sĩ ở nơi nhỏ bé như vậy”
Lâm Viễn chau mày, Hạ Vũ Thiên nói “Tôi đã cho pháp ý kiểm nghiệm, nhận định lão gia chết vì viên đạn trực tiếp xuyên qua tim”
Tam thúc nhíu nhíu khóe miệng, tựa hồ kinh thường, nói “Thực sự có năng lực sẽ không đợi ở vùng nông thôn”
Mí mắt Lâm Viễn giật giật, ngoài cười trong không cười nói “Bằng không ông tìm bác sĩ tim gỏi trên thế giới đến, sau đó tự mổ ngực mình, nhìn xem người ở thành phố lớn có thể cứu sống ông hay không?”
Lâm Viễn vừa nói xong, vị tam thúc kia có chút giật mình nhìn hắn, anh em Hạ Vũ Kiệt cùng Hạ Vũ Khải cũng hít một ngụm khí lạnh, Hạ vũ Thiên nhíu mày nhìn hắn một cái, tựa hồ rất không vừa lòng.
Lâm Viễn trắng mắt nhìn “Ngạc nhiên cái gì? Lão tử là thầy thuốc chứ không phải phường bán rẻ tiếng cười, có kẻ hoài nghi y đức của mình cũng không được phản kích a?”
Hạ Vũ Thiên có chút xấu hổ, nhưng che giấu rất nhanh, lúc này, chợt nghe vị nhị thúc cười ha ha lên, chỉ vào Lâm Viễn “Hảo tiểu tử, có cá tính, làm đàn ông phải như vậy”
Lâm Viễn không nói lời nào, cúi đầu ngồi yên.
“Như vậy quyết định rồi đi” Một vị trưởng lão nói “Trong một năm này, cậu phải ở Hạ gia”
Lâm Viễn gật đầu một chút, không nói, mọi người trao đổi đơn giản một chút, sau đó, tựa hồ không liên quan tâm đến Lâm Viễn, mấy người tán gẫu chuyện làm ăn.
Lâm Viễn cũng không nói chuyện, có chút nhàm chán ngẩn người.
Mọi người tán gẫu xong đều tản đi, cuối cùng, trong phòng chỉ còn Lâm Viễn cùng Hạ Vũ Thiên.
Lâm Viễn đứng lên, hỏi “Không còn việc của tôi phải không? Vậy tôi đi”
Không đợi Lâm Viễn đi ra ngoài đã bị Hạ Vũ Thiên túm lại.
Lâm Viễn quay đầu nhìn gã, chỉ thấy Hạ Vũ Thiên híp mắt nhìn nhìn hắn “Cá tính cậu không nhỏ”
Lâm Viễn không nói lời nào, tâm nói: tượng đất cũng còn có ba phần tính năng của đất, lão tử hận nhất người hoài y đức của ta!
“Bất quá, lá gan cậu cũng thật không nhỏ” Hạ Vũ Thiên đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nói “phỏng chừng tam thúc đời này cũng chưa gặp ai dám nói chuyện với ông như vậy!”
Lâm Viễn kỳ thật nghĩ cũng có chút sợ, tâm nói: cơn tức vừa trỗi dậy đã quên mất người trước mắt không phải người thường mà là xã hội đen, nhất thời xúc động, hoàn hảo tính tình tam thúc còn ok, bằng không ông ta rút súng bằng một cái, chết thật oan a.
“Tính tình này của cậu tốt nhất thu liễm một chút” Hạ Vũ Thiên châm một điếu thuốc, nói “tính tình tam thúc không tốt như vẻ bề ngoài”
Lâm Viễn nhỏ giọng nói thầm một tiếng“tôi nhìn không thấy tính tình ông ta tốt chỗ nào, mấy người các anh cũng nên giống như nhị thúc kia, thoạt nhìn có chút hòa ái”
“A…..”Hạ Vũ Thiên nghe thấy lời Lâm Viễn, nhịn không được nở nụ cười, nói “Cậu thật đúng là đơn thuần, cậu cho rằng người cười với mình chính là người tốt?”
Lâm Viễn không nói lời nào, trong lòng thầm nói, quản anh là người tốt người xấu sao, dù sao nơi này đều là biếи ŧɦái, tôi cách các anh xa một chút thì tốt.
“Cậu ở chỗ nào?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Nhà Lí Cố”
“Ngày mai dọn đến nhà chính đi thôi, ở cách vách phòng tôi” Hạ Vũ Thiên phân phó “Còn có, đừng làm bác sĩ tư”
“Dựa vào cái gì?” Lâm Viễn nhíu mày “Anh nói không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi!”
Hạ Vũ Thiên tới gần Lâm Viễn, nghiêm mặt lạnh lùng nói “Tôi vừa nói gì cậu đã quên rồi sao?Cậu vẫn phải đi theo bên cạnh tôi!”
“Mark nói, điểm khác biệt lớn nhất giữa nhân loại với động vật chính là nhân loại có yêu cầu tự chủ về lao động!” Lâm Viễn kiên quyết bảo vệ quyền lợi lao động của mình.
Hạ Vũ Thiên nghe xong, cao thấp nhìn Lâm Viễn trong chốc lát, hỏi “Mark là ai?”
Lúc này, đến phiên Lâm Viễn đánh giá Hạ Vũ Thiên, thật lâu sau mới nói “Anh đi xuống dưới đó phải gặp vị kia nha”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày, lười nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, kéo hắn đi ra ngoài, nói “Cậu nếu thật sự muốn làm việc, vậy làm thầy thuốc riêng của tôi đi”
Lâm Viễn nhíu mày “Anh xem ra còn khỏe hơn trâu, lãng phí bác sĩ làm gì, hiện tại nhân viên y tế trong nước đang khan hiếm”
Hạ Vũ Thiên đứng lại, quay đầu nhìn Lâm Viễn, bật cười “Cậu ít ra vẻ này với tôi, ai bảo là phải về làm bác sĩ ở nơi nhỏ bé kia? Tôi thấy cậu chính là không muốn ở Hạ gia đi?”
“Ách…….”Lâm Viễn bị hỏi vặn lại, tâm nói: bị người ta vạch trần a, chẳng lẽ trời sinh đã là ghi chữ sâu lười trên mặt?
“Đi thôi!” Hạ Vũ Thiên túm lấy Lâm Viễn ra khỏi phòng trắng, xuống dưới lầu liền thấy Lí Cố đang lo lắng đứng đợi.
“Lâm Viễn?” Lí Cố hỏi hắn “Cậu còn theo tôi trở về không?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, trả lời “Ách, tôi trở về lấy vài thứ rời đi!” Vừa nói vừa nháy mắt với Lí Cố.
“Tốt” Lí Cố kéo hắn “Tôi đưa cậu về”
Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên đang cau mày ở phía sau, nói “Tôi đi trong chốc lát, trở về lấy vài thứ, đi ngay bây giờ”
Hạ Vũ Thiên nghĩ nghĩ, nói “Có thể, tôi đưa cậu về”
“Không cần đi!” Lâm Viễn há to miệng “Anh làm chuyện chính đi……”
“Chuyện chính của tôi chính là cam đoan một năm sau sẽ ngồi lên vị trí chủ gia tộc Hạ gia” Hạ Vũ Thiên lạnh lùng nói với Lâm Viễn “Cho nên trong vòng một năm này cậu còn quan trọng hơn công việc làm ăn của tôi, cậu tốt nhất nên thức thời một chút, bằng không, tôi cũng không khách khí với cậu!” Nói xong túm lấy Lâm Viễn kéo đi.
Lâm Viễn âm thầm kêu khổ, vốn đang muốn đi trải nghiệm chút tự do cuối cùng của mình, hoặc cùng với Lí Cố ôm quần áo đón xe lửa lên phương Bắc, lúc này, xem ra chạy không được. Lâm Viễn vừa bị Hạ Vũ Thiên kéo đi vừa cảm thấy buồn bực trong lòng, tổng cảm thấy người họ Hạ đều rất quái, về phần làm sao quái, hắn cũng không nói được.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tên Ác Ma
- Chương 5: Đơn Giản Ước Định