Chương 39: Cửu Tử Nhất Sinh

Sau đó không ai nhìn thấy Tống Hi, mãi đến chạng vạng tối, khi mặt trời khuất hẳn sau núi vẫn chưa thấy hắn trở về.

Lâm Viễn vẫn ngồi trong phòng Hạ Vũ Thiên, nhìn gã tựa vào giường ngẩn người, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, dáng vẻ như tâm tình đã trở lại bình thường. LÂm Viễn cảm thấy không nên đi trêu gã, vết thương trên chân đã được hắn tự mình xử lý tốt, Lâm Viễn mang dép lê nhảy nhảy ra cửa. Tiểu Thụy đang ngồi bên bờ ao cách đó không xa, cúi đầu, vẻ mặt như ngày mai là ngày tận thế.

Lâm Viễn thở dài, lắc đầu bất đắc dĩ, cảm thấy người này còn không dễ chọc hơn Hạ vũ Thiên, rõ ràng quay lại tốt hơn, vì thế hắn lại nhảy lò cò trở vào.

Lâm Viễn ngồi trên sopha một lúc lại cảm thấy không thoải mái, đứng lên, thật sự buồn chán vô cùng, hắn bèn liếc mắt một cái nhìn Hạ Vũ Thiên, gã vẫn còn đang nhìn chằm chằm trên trần nhà.

Lâm Viễn hoàn toàn đầu hàng, lấy lapton ra, bắt đầu nhảy nhảy trong phòng tìm dây net, nhưng mà cho dù lục lọi nửa ngày cũng không thấy manh mối dây net ở đâu….

Cuối cùng, Lâm Viễn không còn cách nào khác đành đến cạnh Hạ Vũ Thiên, đưa tay khều khều gã “Ai, quấy rầy một chút”

Rốt cuộc, Hạ Vũ Thiên vẫn còn sống, xoay mặt nhìn Lâm Viễn.

“Dây net” Lâm Viễn thật cẩn thận nói “Có dây net chứ?”

Hạ Vũ Thiên thở dài, nói “Không”

“Gì?” Lâm Viễn chun chun mũi hỏi “Sao đến dây net cũng không có?”

Hạ Vũ Thiên trắng mắt liếc, nói “Đây là trên biển!”

Lâm Viễn nhỏ giọng nói thầm: biết sớm đã mang chút hàng đến đây trữ. Sau đó xua tay nói với Hạ Vũ Thiên “Quên đi, anh tiếp tục nhìn trần nhà nở hoa đi, tôi đi xem tiểu thuyết trinh thám cũng được, thật may là có mua 2 cuốn trước khi đến đây”

“Từ từ” Hạ Vũ Thiên gọi Lâm Viễn lại, hắn quay đầu nhìn gã.

“Tống Hi hẳn là ở bờ biển” Hạ Vũ Thiên nói ” Hướng đông của nơi nay có một tảng nham thạch, ở đó có đài ngắm sao, phong cảnh rất đẹp, còn có thể nhìn thấy thành thị ở bờ bên kia”

“Uhm” Lâm Viễn hơi gật đầu, tiếp tục trở về đọc sách.

“Ai cho cậu đọc sách?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày “Vừa nói với cậu hắn ở đâu, cậu nghe không hiểu sao?”

Lâm Viễn nhăn mặt, nói “Nghe không hiểu”

Hạ Vũ Thiên trắng mắt liếc, nói “Cậu đi tìm hắn”

“Để làm gì?” Lâm Viễn ý không vui “Tôi sợ nhất là loại thanh niên ưu thương vì tình cảm….nếu hắn nghĩ quẩn, cứ như thế nhảy xuống biển thì tôi làm sao cứu hắn?”

“Tôi không phải bảo cậu đi an ủi hắn” Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói “Là bảo cậu đi nói chuyện với hắn “

Lâm Viễn có chút khó hiểu hỏi “Nói gì a?”

“Nói gì cũng được” Hạ Vũ Thiên chỉ đạo “Hiện tại, chỉ cần cậu có thể đến nói chuyện với hắn là tốt rồi”

Lâm Viễn nhíu nhíu mày nói “Vẫn là bảo tôi đi an ủi hắn a? Tôi sẽ không…..hơn nữa lại không quen”

Hạ Vũ Thiên khe khẽ thở dài nói “Vòng cổ kia là quà sinh nhật của Tống Hi cho nàng….A Linh trước đó đều mang, sau đó bị hại ở trên đảo, không biết có phải là thiên ý hay không, vòng trang sức rơi ở trên đảo, còn để hắn nhặt lại được”

“Vòng trang sức kia không phải do anh chuẩn bị sao?” Lâm Viễn có chút không chắn chắn hỏi.

Hạ Vũ Thiên cười cười, nói “Cậu cho tôi là thần tiên sao? Hải đảo lớn như vậy làm sao tôi biết các cậu đi chỗ nào? Chôn ốc biển ở đó rồi còn muốn cậu phải giẫm lên? Tôi có khả năng này thì cần gì làm xã hội đen? Làm thầy bói cũng tốt”

Lâm Viễn nháy mắt mấy cái “Hạ Vũ Thiên, anh thật sự hài hước nha”

Hạ Vũ Thiên trừng mắt liếc hắn một cái “Đừng khua môi múa mép, đi nhanh”

“Tôi đi nói chuyện gì bây giờ?” Lâm Viễn có chút khó xử, tâm nói: chuyện anh em nhà các anh tôi là người ngoài làm sao hiểu thấu được?

“Cậu đi hay không đi?” Hạ Vũ Thiên bắt đầu uy hϊếp, thấy Lâm Viễn nhìn gã bèn lớn tiếng “Cậu đi tôi liền nói cho cậu biết dây net ở đâu”

Lâm Viễn trừng mắt, khóe miệng co giật nói “Nhạ, nếu hắn thật sự nhảy xuống biển thì tôi chỉ có thể tự cứu mình thôi a!” Nói xong, xoay người, nhảy lò cò đi.

Hạ Vũ Thiên đột nhiên mở miệng “Lâm Viễn”

“Ân?” Lâm Viễn quay đầy nhìn lại.

“Tí nữa quay lại, tôi có thứ tặng cậu” Hạ Vũ Thiên thấp giọng nói.

Lâm Viễn ngẩn cười, cười tủm tỉm hỏi “Cái gì a?”

Hạ Vũ Thiên nhợt nhạt cười, nói “Tí nữa sẽ nói cho cậu biết“

Lâm Viễn nghe xong vui sướиɠ rạo rực, nhảy lò cò đi tìm Tống Hi.

Vừa mới ra đến cửa liền thấy Tiểu Thụy đang chuẩn bị đi vào, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Tiểu Thụy mấp máy môi, Lâm Viễn quan sát kỹ mới phát hiện đôi mắt Tiểu Thụy hồng hồng liền nhíu mày “Anh đừng khổ sở”

Tiểu Thụy ngẩng đầu liếc hắn một cái, trừng mắt “Cậu biết gì chứ, ngu ngốc” Nói xong xoay người vào trong, còn “Đinh” một tiếng đóng cửa lại.

Lâm Viễn nghiến răng kẽo kẹt, tâm nói–-Tôi đã chọc ai ghẹo ai chứ hả?!

Lâm Viễn nhảy lò cò từng bước về hướng Đông, đi một đoạn khá xa, cuối cùng cũng nhìn thấy bãi nham thạch, Lâm Viễn đứng lại thở hổn hển, tâm nói: Hạ Vũ Thiên, anh hại tôi nha, xa như vậy mà không nói sớm để tôi tìm phương tiện giao thông đến đó!

Hắn thở dốc ngẩng đầu, trên bãi đá xa xa, thật sự có người ngồi.

Lâm Viễn nhảy về phía trước, nhoài cổ thật dài nhìn một cái, nhún vai, đúng vậy—là Tống Hi.

Hắn nhảy đến, dựa vào lan can nhảy lên chỗ cao, Tống Hi đang ngây ngô ngồi ở lan can bên cạnh ngắm biển, bóng chiều đổ dài có chút u buồn.

Lâm Viễn đến bên cạnh hắn, chặn lại ánh chiều tà, vừa vặn đổ bóng trên người Tống Hi, một mạt màu tím nhàn nhạt.

Lâm Viễn cười cười, thưởng thức hải cảnh xinh đẹp ở xa xa, hải âu bay tới bay lui sát mặt nước, có vẻ rất tự tại.

Tống Hi ngẩng đầu nhìn Lâm Viễn, Lâm Viễn ngồi xuống cạnh hắn.

“Sao cậu biết tôi ở đây?” Tống Hi hỏi.

“Uhm….” Lâm Viễn sờ sờ cằm, nói “Tôi vốn định nói là đi tìm một vòng trên đảo, cuối cùng tìm đến nơi này, nhưng bất quá sợ anh không tin”

Tống Hi nhẹ nhàng cười cười, Lâm Viễn hơi nhíu khóe môi nói “Hạ Vũ Thiên nói cho tôi anh ở đây”

Tống Hi gật gật đầu, nói “Không cần lo lắng, tôi không sao”

“Uhm” Lâm Viễn hơi gật đầu “Không có việc gì là tốt rồi”

Tống Hì nâng chiếc vòng đang cầm trong tên lên xem, lại hươ hươ trước mắt “Kỳ thật tôi đã sớm hoài nghi, Tiểu Linh bị cha nuôi gϊếŧ chết”

Lâm Viễn có chút khó hiểu hỏi “Vì sao?”

“Sự tồn tại của nàng cản trở sự phát triển của tôi với Vũ Thiên” Tống Hi thấp giọng nói.

Lâm Viễn khẽ nhíu mày “Đơn giản như vậy? Ông lão kia đúng là có chút hồ đồ rồi”

Tống Hi bật cười “Lúc đó, tôi và Hạ Vũ Thiên bắt đầu có chút không hợp nhau vì Tiểu Linh, hơn nữa ai cũng không nguyện ý thoát khỏi gia đình, thậm chí là đi báo thù….cho nên, dần dần Tiểu Linh trở thành cái gai trong mắt cha nuôi…..Ông ta đã từng rất yêu thương Tiểu Linh”

Lâm Viễn thở dài, nói “Là ai nói cho anh lý do này?”

“Cha nuôi” Tống Hi thấp giọng nói.

“Này, anh với Hạ Vũ Thiên khờ dại đều là do cha nuôi anh nhận nuôi đến lớn sao?” Lâm Viễn hỏi “Sao tôi lại cảm thấy tính cách hai người chênh nhau lớn như vậy a?”

Tống Hi hơi hơi ngẩn người, hỏi “Sao lại chênh lệch lớn?”

“Anh cảm tính như vậy, còn hắn thì lý tính quá…..Đối với người khác, trước tiên anh áp dụng nguyên tắc tin tưởng, sau đó lại tìm chứng cứ chứng minh sự việc không thể tin được, từ đó phán đoán không thể tin người đó. Mà Hạ Vũ Thiên lại căn cứ vào nguyên tắc “tất cả mọi người đều không thể tin” sau đó đi tìm chứng cứ chứng minh sự việc có thể tin….Ai nha, tôi cũng không biết mình đang nói gì, dù sao cũng là ý đó”

“Phốc…..”

Trong phòng Hạ Vũ Thiên, gã mở di động nghe trộm câu chuyện thông qua con chip nghe lén gắn trên vòng tay Lâm Viễn, Tiểu Thụy đã ngồi bên cạnh, nghe được một chuỗi thanh âm Lâm Viễn, mừng rỡ vỗ đùi “Tên nhóc này thật khá!”

Hạ Vũ Thiên thờ dài lắc đầu, tiếp tục nghe.

“Aiii” Tiểu Thụy hỏi Hạ Vũ Thiên “Anh cài đặt thiết bị nghe lén trên vòng tay, hắn có biết hay không a?”

Hạ Vũ Thiên nghĩ nghĩ “Theo lý thì không biết….nhưng mà Lâm Viễn rất thông minh, đến tột cùng hắn có biết hay không tôi cũng không rõ”

“Uhm, anh đánh giá hắn rất cao a” Tiểu Thụy cười cười “Cứ tiếp tục như vậy, có thể cha nuôi sẽ cảm thấy Lâm Viễn cản trở con đường tiến thân của anh, sau đó gϊếŧ hắn hay không?”

Hạ Vũ Thiên lạnh lùng liếc Tiểu Thụy, sau một lúc lâu mới nói “Cha nuôi gϊếŧ A Linh căn bản không phải vì lý do kia…..cậu còn hiểu rõ hơn tôi mà”

Tiểu Thụy hừ một tiếng, nói “Nếu không phải anh muốn lấy số liệu chết tiệt này, tôi đã sớm trực tiếp làm thịt cái lão già sống mãi không chết kia”

Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày “Số liệu này rất hữu dụng với chúng ta, phải lấy lại cho bằng được, nếu đoạt được sau khi lão già kia chết rồi sẽ chỉ trăm hại không một chút lợi nào với chúng ta”

“Anh chắc chắn Tống Hi biết như vậy sao?” Tiểu Thụy hỏi.

“Hắn hẳn là biết” Hạ Vũ Thiên gật gật đầu “Tống Hi thủy chung là con bài cuối cùng của lão ta, chỉ cần không cho hắn biết sự thật cái chết của A Linh, hắn sẽ vĩnh viễn tin theo lời lão….Nhưng nếu hắn biết, hơn nữa còn hoàn toàn hiểu được nguyên nhân lão ta gϊếŧ Tiểu Linh, Tống Hi sẽ không giúp lão”

“Khi nào thì anh nghĩ ra chủ ý này?” Tiểu Thụy đột nhiên hỏi “Là lúc cha anh chết?”

Hạ Vũ Thiên khe khẽ cười, nói “Ngày đó, khi tôi biết được tin cha chết tôi cảm thấy rất đột ngột, ông ấy không nên chết, rất không có lợi cho tôi”

“Cha anh chết nhưng điều anh lo lắng chỉ là thế cục a?” Tiểu Thụy cười lạnh một tiếng “Kỳ thật, cha nuôi không phải hiểu Tống Hi rõ nhất mà người đó phải là anh mới đúng, bởi vì anh lấy ông ta là lý tưởng tiến thân, hoàn toàn không có tình cảm!”

Hạ Vũ Thiên cười khinh thường, nói “Người họ Hạ chúng tôi không cần phải huấn luyện, máu chảy trong huyết quản chúng tôi đều là máu lạnh, trời sinh tôi không có tình cảm”

Tiểu Thụy gật gật đầu, hỏi “Sau đó thì sao?”

“Lúc đầu, tôi cảm giác lão cha có thể để lại chút di ngôn cho tên bác sĩ mổ cho ông ta, phải đi tìm hắn, chẳng qua Lâm Viễn thông minh hơn tôi tưởng tưởng, tôi thế như lại để hắn chạy thoát. Sau đó, lúc A Thường cho tôi xem ảnh hắn, tôi đã nghĩ ra kế hoạch này, hơn nữa còn tình cờ như vậy….hắn đi theo Lí Cố, tự mình đưa đến cửa, hết thảy chuyện này đều không phải do tôi bày ra, chính là ông trời có mắt mà thôi”

Tiểu Thụy gật gật đầu “Theo những gì anh vừa nói, Lâm Viễn thật sự vô tội?”

Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày nói “Cậu ta mà mạng sống của chúng ta, cũng là lợi thế chuyển mình cuối cùng….Tôi sẽ không dễ dàng dùng đến vũ khí này, hơn nữa cho đến bây giờ, cậu ấy cũng hoàn thành rất tốt nhiệm vụ”

Tiểu Thụy nhún vai “Nhưng mà nếu chiếu theo kế hoạch của anh, cuối cùng, cơ hội sống sót nhiều lắm cũng chỉ có 1%….Anh thật sự bỏ được?”

………..

“Không có gì, cùng lắm thì….” Thật lâu sau, Hạ Vũ Thiên nhìn trần nhà, thản nhiên nói “A Linh cũng đã chết, tôi còn tồn tại ở đây, người họ Hạ là không có tình cảm, tôi cũng chưa bao giờ thiếu tình nhân”

Tiểu Thụy nhìn chằm chằm Hạ Vũ Thiên trong chốc lát, lắc lắc đầu, cười nói “Hạ Vũ Thiên, anh thật không đau lòng? Khi anh nói mấy câu đó, thần tình như đau lòng đến chết”

Hạ Vũ Thiên nhíu mày, lạnh lùng liếc Tiểu Thụy một cái.

“Đừng tự lừa mình” Tiểu Thụy vỗ vỗ gã “Hiện tại, anh đưa hắn đến những nơi vui vẻ thật sự là vì muốn cho hắn có thể sống thoải mái, vui vẻ một chút trước khi chết hay chỉ vì chọc hắn cười?”

Hạ Vũ Thiên hơi hơi nheo mắt, không trả lời.

……

Trên đài ngắm cảnh bên bờ biển, Lâm Viễn đang ngồi đón gió, Tống Hi giương mắt nói với Lâm Viễn “Lâm Viễn, tôi muốn nói cho cậu một bí mật”

Lâm Viễn không lập tức quay đầu lại, hắn nhìn mặt biển một hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng thở dài, quay đầu đối diện Tống Hi, nhìn vòng tay trên tay mình “Anh nói đi”