Lúc Tống Hi cùng Tiểu Thụy chạy đến phòng khám của Lí Cố thì Lâm Viễn đã gần như băng bó xong, đại khái hôm nay thật sự bị gây sức ép quá sức mệt mỏi nên đã nằm ngủ trên sopha, Hạ Vũ Thiên tựa vào giường, sắc mặt khá hơn một chút những vẫn có chút tái nhợt, đương nhiên, đây là công lao hóa trang của Lí Cố.
Tống Hi đến cạnh sopha, nhìn Lâm Viễn bọc người trong chăn, trên đùi quấn băng thật dày, hắn nằm nghiêng, ôm chăn ngủ vù vù, nhìn hắn như vậy thú vị đến không nói nên lời.
Tống Hi ngồi xuống bên cạnh Lâm Viễn, đưa tay kéo lại chăn cho hắn, hỏi Hạ Vũ Thiên “Có biết ai làm không?”
Hạ Vũ Thiên lắc lắc đầu, nói “Nhưng mà để Lâm Viễn ở đây rất nguy hiểm, tôi cũng cần tĩnh dưỡng cho nên ngày mai tôi đưa cậu ấy đến ở trên đảo”
“Tôi cũng đi!” Tiểu Thụy nhanh nhảu lên tiếng.
Hạ Vũ Thiên nhíu mày, hỏi “Cậu đi làm gì?”
“Không có ai bảo vệ hai người các anh”
“A Thường?” Tống Hi nhíu mày “Chỉ có vài người như vậy không đủ, tôi cũng đi theo thôi”
“Cậu cũng đi?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày nói “Các cậu lưu lại làm việc đi”
“Không được, tôi phải đi theo” Tống Hi nói “Bằng không tôi làm sao biết anh có làm gì Lâm Viễn hay không?!”
“Tôi có thể làm gì cậu ta?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày “Cậu ấy là người của tôi”
Hai bên đang tranh luận chợt nghe tiếng Lâm Viễn mơ mơ màng màng trở người, nhỏ giọng nói thầm một câu “Ồn chết…..đi càng đông càng tốt!”
Mọi người trầm mặc trong giây lát, Tống Hi “phụt” một tiếng cười lên, Tiểu Thụy hơi nhếch môi, Hạ Vũ Thiên thở dài, hung hăng trừng mắt liếc Lâm Viễn một cái, Lâm Viễn quay mặt, kéo chăn che kín đầu rầu rĩ cười, tâm nói: Hạ Vũ Thiên, lão tử mới không thèm làm cô nam quả nữ ở chung với ngươi, có đi thì cũng phải tha theo mấy kẻ chống lưng, nếu không đến lúc ấy sẽ bị ngươi ăn đến ngay cả xương cốt cũng không tìm thấy.
Đêm đó, mọi người đi nghỉ ngơi, A Thường phụng mệnh đi thông báo cho mọi người trong Hạ gia về việc Hạ Vũ Thiên phải rời khỏi nơi này, đại khái đi khoảng một tháng, việc kinh doanh của Hạ gia tạm thời giao lại cho hai anh em Hạ Gia.
Buổi trưa ngày hôm sau, một chiếc trực thăng đậu trên sân bay sau phòng khám, bọn A Thường đỡ Hạ Vũ Thiên, Tống Hi dìu Lâm Viễn, cùng nhau lên trực thăng…..Theo Lâm Viễn thấy rời khỏi đây thì thành phố vẫn không phát sinh chuyện tốt lành nào, trực thăng bay đến một hòn đảo nhỏ ở gần đó.
Mất khoảng 1h bay thì đến đảo, Lâm Viễn tựa cửa sổ nhìn cảnh sắc bên dưới, đây là lần đầu tiên hắn ngồi trực thăng, tâm nói…..Ai nha, có tiền thật tốt, rất sảng khoái!
Khoảng 10h sáng trực thăng đáp xuống một hòn đảo nhỏ, Lâm Viễn bước xuống, trong mắt hắn xem ra nói nơi này là một hòn đảo nhỏ không bằng nói là một tòa nhà hình lập phương nổi giữa biển. Công trình kiến trúc này bốn phương tám hướng đều tràn ngập không khí hiện đại, hoàn toàn không có chút phong tình nào của hòn đảo phương Nam.
“Đây là hải đảo hay là UFO a?” Lâm Viễn nhíu mày “Sao lại không có dừa với gấu mèo a?”!
Tiểu Thụy không nhịn được đưa mắt liếc “Dừa thì có liên quan gì đến gấu mèo?”
Lâm Viễn chớp chớp mắt, hỏi “Không liên quan sao?”
Tiểu Thụy ném cho hắn một cái nhìn xem thường, không buồn nhìn thêm nữa.
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ thở dài, nhỏ giọng nói thầm 1 câu với Lâm Viễn “Cậu có ý gì hả, nhà quê”
“Ai nha!” Lâm Viễn trừng gã “Anh mắng gì tôi đấy?”
Hạ Vũ Thiên chớp mắt một cái, nói “Là cậu tự nói thôi, đồ nhà quê”
Lâm Viễn thừa dịp mọi người không chú ý đưa tay nhéo Hạ Vũ Thiên một cái, Hạ Vũ Thiên trợn trắng mắt, nói “Sao? Cậu cũng động thủ bất động khẩu?”
Lâm Viễn sửng sốt một chút, đưa tay sờ sờ lên trán Hạ Vũ Thiên, tâm nói—-Đây là Hạ Vũ Thiên sao? Tại sao lần trước nói chuyện còn rất nhẹ nhàng bây giờ lại ác mồm ác miệng? Không phải là ăn nhầm thức ăn biến đổi gen chứ?
Lâm Viễn ở chung với Hạ Vũ Thiên lâu như vậy, chỉ có khua môi múa mép là chưa thua lần nào, nói đến nói đi, đây cũng là chỗ hắn có lợi thế nhất, đánh thì đánh không lại, mỗi ngày còn bị gã kéo đến khuân đi, nếu bây giờ đến khua môi múa mép cũng không lại gã thì sẽ thế nào? Lâm Viễn cảm thấy có chút nghẹn khuất, bản thân phải tự tìm một cơ hội để trút hết cơn giận này.
Mọi người cùng nhau xuống trực thăng, Lâm Viễn vốn tưởng bước xuống sẽ đau chân, nhưng chạm đến mặt đất mới phạt hiện hòn đảo này tuy kết cấu bên ngoài làm bằng kim loại nặng, kiến trúc hiện đại, nhưng trên khắp đảo vẫn được phủ kín cát mịn trắng phau, mềm mại, hơn nữa lớp cát dưới chân dường như còn được thêm vào một thứ gì đó, khi bước đi đặc biệt mềm mại, một chút đau chân cũng không có.
Tống hi nhìn nhìn hắn, thấp giọng nói “Cởi giày ra, lúc đi sẽ còn thoải mái hơn”
Lâm Viễn chớp chớp mắt “Thật sao?”
“Cậu thử rồi biết” Tiểu Thụy hiển nhiên không khách khí với Lâm Viễn, nói tiếp “Cái gì cũng hỏi, cậu là con nít sao?“
Lâm Viễn lại chớp chớp mắt, nói “Tôi cũng chưa nói tôi là nhà thông thái, anh gấp cái gì? Thêm vào đó tôi cũng chưa có hỏi anh, anh mắc chứng ảo tưởng mình là kẻ bị hại à?”
“Cậu!” Tiểu Thụy tức giận trừng Lâm Viễn, đưa tay muốn tóm lấy hắn “Tên ranh con này, tôi bóp chết cậu!”
“Aiiii!” Lâm Viễn nhanh chân trốn sau lưng Tống Hi nói “Anh đừng quá phận a, hai ta đấu khẩu không động tay động chân, anhh đừng ỷ thế hϊếp đáp người khác, cẩn thận lỗ mũi cũng dài ra!”
Tiểu Thụy thấy đôi môi Lâm Viễn khép mở, khép mở, từng lời thốt ra đều khiến người ta tức chết làm tâm tình hắn cực độ khó chịu, nổi giận đùng đùng nói “Tên tiểu quỷ nhà cậu, sớm hay muộn cũng có một ngày tôi đánh chết cậu, xem cậu còn lợi hại nữa không!”
Lâm viễn nhớp chớp mi, tránh ở sau Tống Hi, tâm nói—–Sợ anh á?!
Mọi người đưa Hạ Vũ Thiên vào phòng trước, gã miễn cưỡng có thể ngồi xuống, Tống Hi lên tiếng “Lâm Viễn, tôi đưa cậu đi thăm quan một chút được không?”
Lâm Viễn vốn muốn nói được, nhưng lại cảm giác Hạ Vũ Thiên cào nhẹ lên tay hắn, tựa hồ có việc cần nói, bèn lên tiếng “Uhm….tôi hơi đói, giờ cũng sắp đến bữa trưa rồi, đợi ăn cơm xong rồi buổi chiều thong thả đi dạo được không? Chiều nay anh không có việc gì chứ?” Lâm Viễn cười tủm tỉm hỏi Tống Hi.
Tống Hi nhìn chằm chằm Lâm Viễn một lúc rồi gật đầu cười, nhưng giọng nói cùng dáng vẻ Tống Hi khi nói làm Lâm Viễn khẽ nhíu mày, người này là thật tâm đối đãi với hắn….cảm giác không hờn giận mà có chút đáng thương.
Lâm Viễn đột nhiên cảm thấy Tống Hi thật đáng thương, quả nhiên một khi mất đi thứ đặc biệt yêu thích, thứ mình trân quý nhất, vĩnh viễn không thể tìm lại được thì dường như nếu tìm thấy một thứ khác có chút tương tự sẽ gắt gao giữ lấy, đến chết cũng không buông tay!
Nghĩ vậy, Lâm Viễn khẽ thở dài trong vô thức.
Tống Hi thấy Lâm Viễn tựa hồ tinh thần mệt mỏi liền đưa tay sờ sờ trán hắn “Buổi trưa cậu muốn ăn gì? Để tôi bảo người đi làm cho cậu”
Lâm Viễn lắc đầu “Ăn gì cũng được” Nói xong nhún nhún vai, nhích người ngồi cạnh Hạ Vũ Thiên, trong lòng có chút không thoải mái…..Theo cách nói của Lâm Viễn thì hắn là kẻ hiểu rõ bản thân mình nhất, nếu nói hắn là cẩu, thì tuyệt đối chính là loại cẩu Trung Hoa điển hình suốt ngày lưu lạc đầu đường xó chợ lúc nào cũng lấm lem bùn đất, nhiều lắm thì là loại cẩu Bắc Kinh béo ị hay chạy rông chứ không phải danh khuyển hay loại khuyển hiếm lạ gì, càng không có thói quen được người cẩn thận che chở….Cách thể hiện cùng với cách che chở của Tống Hi so với cách đùa cợt, trêu ngươi thường thường của Hạ Vũ Thiên càng làm cho Lâm Viễn không được tự nhiên….Hắn cảm thấy bản thân đã trở thành phụ nữ, tình yêu của Tống Hi không phải là tình cảm dành cho đàn ông mà chính là là dành cho phụ nữ!
Tiểu Thụy đứng bên cạnh nhìn Tống Hi có chút mất mác thu tay về đành bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tâm nói—–Tống Hi a Tống Hi, đây là nguyên nhân anh vĩnh viễn không thể thắng Hạ Vũ Thiên, đối với người anh yêu, anh cho đi rất nhiều, còn Hạ Vũ Thiên lại như gần như xa, nắm giữ hay buông tay đều rất đúng mực.
Thứ không chiếm được mới vĩnh viễn là thứ tốt nhất—-Điều này không chỉ áp dụng đối với phụ nữ mà còn áp dụng cả với đàn ông. Tình yêu là thứ mà nếu không quan tâm đến thiệt hơn thì có thể dấn thân vào thật sâu, yêu đến chết đi sống lại, nhưng nếu suy tính được mất thì phải dùng đến tâm cơ, để trói chặt một người không chỉ có toàn tâm toàn ý là được……mà ngược lại, kẻ toàn tâm toàn ý lại là tên ngốc!
Tống Hi đi ra ngoài chuẩn bị bữa trưa, Hạ Vũ Thiên ra hiệu Tiểu Thụy cũng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại gã cùng Lâm Viễn.
Lâm Viễn ngồi trên giường duỗi chân kiểm tra vết thương một chút, cảm giác miệng vết thương ẩn ẩn ngứa, xem ra tốc độ khép miệng vết thương cũng không chậm lắm, Hạ Vũ Thiên đột nhiên mở miệng “Lâm Viễn, cậu cảm thấy Tống Hi là người như thế nào?”
“Ân” Lâm Viễn nghĩ nghĩ, nói “Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, tôi vốn cảm thấy anh ta rất giống anh, hẳn là cùng một loại người, nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn không phải vậy, anh ta hoàn toàn không giống anh”
“Nga?” Hạ Vũ Thiên cười cười có chút hứng thú, hỏi “‘Không giống chỗ nào?”
“Anh là sói, anh ta là chó” Lâm Viễn nói một cách đơn giản “Vẻ ngoài tương tự, nhưng trong một tình huống khác hắn sẽ không cắn người, còn anh sẽ ăn thịt người”
Hạ Vũ Thiên nhếch miệng, sau một lúc lâu mới nói “Lâm Viễn, nhân loại là 1 loài rất thú vị”
Lâm Viễn ngoảnh mặt nhìn gã “Như thế nào?”
“Ví dụ như đàn ông, phần lớn đều từng có ý nghĩ tìm một người phụ nữ bên ngoài ngây thơ trong trắng nhưng trên giường lại là kỹ nữ, nhưng tất cả đàn ông đều biết kỹ nữ là thấp hèn, dâʍ đãиɠ không đáng để bàn đến” Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói “Cũng giống như chó và sói, nuôi sói không phải là sự lựa chọn thú vị nhất, nuôi chó mới tốt, nhưng trong mắt người thường, đại đa số mọi người đều thấy nuôi sói thì bảnh hơn…..Hơn nữa còn hâm mộ kẻ nuôi sói, cảm thấy kẻ nuôi sói sẽ có bản lĩnh hơn kẻ nuôi chó……không phải sao?”
Lâm Viễn hơi hơi nhíu mày, nói “Hạ Vũ Thiên, anh thật xấu xa, hắn với anh là anh em từ bé đến lớn, sao anh lại xem thường hắn như vậy?”
Hạ Vũ Thiên lắc lắc đầu, nói “Tôi không phải xem thường hắn….giang sơn dễ đổi, tính cách sẽ quyết định số phận, Tống Hi đủ thông minh, hắn tự nhiên sẽ biết mình thua ở đâu, nhưng hắn sẽ không thay đổi, hoặc là nói, hắn vĩnh viễn không thể thay đổi! Bởi vì hắn là Tống Hi”
Lâm Viễn chau mày, sau một lúc mới trả lời “Anh thật khiến kẻ khác chán ghét!”
“Tôi có chuyện phải nói với cậu” Hạ Vũ Thiên ra lệnh “Cậu phải bảo trì khoảng khách với Tống Hi và Tiểu Thụy”
“Tiểu Thụy kia không cần anh nói” Lâm Viễn nhíu mày, nghĩ nghĩ nói “Tôi cũng sẽ bảo trì khoảng cách với Tống Hi”
“Nga?” Hạ Vũ Thiên hơi có chút giật mình hỏi “Tôi nghĩ cậu sẽ làm trái ý tôi, cố tình tiếp cận hắn”
Lâm Viễn ném cho gã một cái nhìn xem thường, nói “Sao có thể? Anh ta si tình như vậy, nhưng không biết lúc nhìn tôi lại đang nhớ đến ai? Tôi nếu thường xuyên tiếp cận, anh ta sẽ hoàn toàn hãm sau, đến lúc đó tôi lại không có khả năng bên cạnh anh ta thật lâu dài, vậy không phải hại chết anh ta sao? Tôi không thiếu đạo đức như vậy, tuy rằng có hơi tàn nhẫn một chút, nhưng tôi sẽ không hại anh ta”
Hạ Vũ Thiên sau một lúc lâu nhìn chằm chằm Lâm Viễn mới khe khẽ thở dài, nói “Khó trách tại sao Tống Hi lại tìm thấy bóng dáng Tiểu Linh trên người cậu”
“Nga” Lâm Viễn lập tức hiểu ra, nói “Tôi hiểu rồi, năm đó Tiểu Linh cũng đối tốt với anh, không tốt với Tống Hi là bởi vì muốn anh ta chết tâm, không nên si tình như vậy………Thoạt nhìn không công bằng với Tống Hi, nhưng kỳ thật Tiểu Linh yêu Tống Hi chứ không phải anh!”
Sắc mặt Hạ Vũ Thiên hơi hơi trắng bạch, lại sau một lúc mới nói “Cô ấy rất dịu dàng, nhưng cũng thật tàn nhẫn”
“Hạ Vũ Thiên, anh có phải rất không cam tâm?” Lâm Viễn hỏi “Vẻ ngoài thoạt như anh chiếm lợi thế, nhưng thực tế lại là kẻ tổn thương sâu nhất, bây giờ tôi đã hiểu, nếu năm đó Tiểu Linh cho Tống Hi một cơ hội để Tống Hi biết rằng cô ấy thích hắn, dù là cơ hội nhỏ nhất đi nữa thì sau khi cô ấy ra đi, Tống Hi cũng sẽ suy sụp hoàn toàn…..Nhưng anh lại không giống như vậy, anh đủ kiên cường”
Hạ Vũ Thiên lẳng lặng nghe Lâm Viễn nói toàn bộ, sau một lúc lâu mới nói “Tiểu Linh không thích tôi, cũng không thích Tống Hi, với cô ấy, chúng tôi còn quá nhỏ, nói cô ấy thích cha chúng tôi thì có lý hơn…..Đương nhiên, những cô gái trẻ tuổi phần lớn đều thích những người đàn ông trưởng thành hơn những anh chàng nhỏ tuổi hơn mình, cô ấy từng khẳng định với tôi rằng chúng tôi đều không có khả năng, cô ấy không hy vọng đợi đến lúc co ấy hơn bốn mươi tuổi, cùng chúng tôi ra ngoài sẽ bị người khác nhầm lẫn là mẹ của chúng tôi”
“Uhm” Lâm Viễn hơi gật đầu “Cô ấy chỉ nói những lời này với anh mà không nói với Tống Hi, đúng không?”
“Uhm” Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, hỏi “Cậu biết tại sao không?”
Lâm Viễn nhún vai “Bởi vì anh sẽ lắng nghe, cũng sẽ cân nhắc một chút, bởi vì so ra anh vẫn là kẻ lý trí hơn, nhưng Tống Hi thì không như thế……anh ta hẳn là sẽ khẳng định chắc chắn với cô ấy là anh ta không cần, anh ta chỉ quan tâm mình yêu ai”
“Ha ha” Hạ Vũ Thiên không nhịn được cười lên “Thông minh, đúng là có chuyện như vậy”
Lâm Viễn thở dài, ngồi xuống bên cạnh Hạ Vũ Thiên “Tiểu Linh thật sự đã tổn thương anh a”
“Cô ấy rất lo lắng cho Tống Hi” Hạ Vũ Thiên lạnh lùng nói “Làm sao còn quan tâm đến chuyện tổn thương người khác?”
Lâm Viễn lắc đầu “Tôi không phải nói chuyện này, ý tôi là cô ấy không nên đối xử với anh như vậy”
Hạ Vũ Thiên sửng sốt quay đầu nhìn Lâm Viễn hỏi “Thật mới mẻ, lần đầu có người xem tôi là bị hại”
“Anh bị cô ấy đối xử rất thảm nhỉ?” Lâm Viễn nhún vai nói “Kỳ thật, vừa nãy tôi nói anh là sói, Tống Hi là chó, là cố tình nhạo báng anh” Lâm Viễn cười tủm tỉm nói.
“Là sao?” Hạ Vũ Thiên giương mắt nhìn Lâm Viễn, trong mắt ánh lên ánh sáng.
“Uhm…..” Lâm Viễn sờ sờ cằm, đứng dậy thư giãn gân cốt, nói “Anh á…..nếu nói là chó sói thì đúng hơn, theo tôi cảm nhận, anh thật ra chỉ là một chú chó dữ giả làm sói!”
Lâm Viễn một hơi nói xong, Hạ Vũ Thiên hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm Lâm Viễn, sau một lúc lâu mới cười “Là ý gì?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, bước đến gần, vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai Hạ Vũ Thiên, nói “Năm đó anh thật sự thích Tiểu Linh đúng không?”
Hạ Vũ Thiên hơi hơi nheo mắt.
Lâm Viễn tiếp “Cho dù hai mươi năm sau cùng nhau ra ngoài, cho dù mọi người cảm thấy hai người không xứng đôi anh cũng không cho là như vậy, đúng không?”
Hạ Vũ Thiên im lặng.
“Lúc đó anh có lẽ đã nghĩ như vậy đúng không?” Lâm Viễn ngồi xuống, giận dữ nói “Anh với Tống Hi cũng không khác nhau gì mấy, kỳ thật chỉ là….Tống Hi một khi đã yêu sẽ không dừng lại, yêu đến hy sinh mạng sống cũng sẽ cam tâm tình nguyện, mà anh thì hoàn toàn tương phản, giống như anh đối với Tiểu Dịch, cho dù anh cho hắn mọi thứ cũng không cho hắn tình yêu, nếu anh phải yêu, đầu tiên anh sẽ quyết định phải sống chết với tình yêu của mình, sau đó mới bắt đầu yêu….Hạ Vũ Thiên, đối với chuyện tình yêu, xem ra tôi rất tán dương anh, cũng xem thường Tống Hi, hắn mù quáng, còn anh mới là yêu thật sự.”