- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tên Ác Ma
- Chương 33: Thật Giả Khó Phân
Tên Ác Ma
Chương 33: Thật Giả Khó Phân
Lâm Viễn nhìn vài người bịt mặt kéo hắn vào xe liền biết có vấn đề……tâm nói? Không phải chứ? Bắt cóc? Nhờ phúc của Hạ Vũ Thiên, dân thường tóc húi cua như hắn cũng được trải nghiệm tư vị bị bắt cóc.
Cùng lúc đó, vài người mặc đồ đen bước xuống từ chiếc xe màu đen bên cạnh, vội vàng sốt ruột chạy đến bên này, hai kẻ giữ Lâm Viễn, một kẻ nhét Lâm Viễn vào xe, kẻ còn lại chạy đi cản đường đám người mặc đồ đen.
Đám người kia, Lâm Viễn biết, là Men in black của Hạ vũ Thiên a!
Lâm Viễn quan sát một chút sắc diện của đám men in black—–thật sự rất sốt ruột! Nói như vậy……Lâm Viễn giật mình, đây không phải là Hạ Vũ Thiên bày trò? Nếu như vậy, sự việc đại khái không quan hệ đến Hạ vũ Thiên, không hiểu tại sao, Lâm Viễn cảm giác có chút thư thái.
Kẻ bắt cóc Lâm Viễn tựa hồ cũng muốn vào xe, không ngờ, Lâm Viễn nhấc chân đạp một cước vào chỗ “giữ thể diện” của kẻ kia….
Người nọ nhe răng, Lâm Viễn cũng nhe răng, bởi vì góc độ trong xe, Lâm Viễn chỉ có thể dùng chân không bị thương đá người, như vậy là tốt nhất, nhưng miệng vết thương lại truyền đến một trận đau nhức.
Lâm Viễn cắn răng, thấy người nọ bị đá ra ngoài, Lâm Viễn xem xét khoảng trống để chạy ra, nhưng lại có kẻ động tác rất nhanh, xoay người một cái đứng lên, bắt Lâm Viễn trở lại.
Đột nhiên, phía sau truyền đến từng trận phanh gấp, một giọng nói quen thuộc hét lên “Lâm Viễn!”
Lâm Viễn theo tiếng gọi nhìn lại, một chiếc xe màu trắng chạy đến, người trong xe nhoài đầu ra ngoài nhìn qua, là Tôn Lâm.
Lâm Viễn thấy Tôn Lâm đột nhiên xuất hiện ở nơi này, theo phản xạ có điều kiện liền sinh nghi ngờ—-Tại sao hắn lại đến đúng lúc như vậy a!
“Lâm Viễn!” Hạ Vũ Kiệt vừa lúc bước ra từ tiệm kem, thấy Lâm viễn bị trói cũng kinh ngạc nhảy dựng, hắn có thể hiểu được, bản thân mang Lâm Viễn ra ngoài, nếu đánh mất người, lúc trở về có bị Hạ vũ Thiên đánh chết cũng không có gì là không thể.
“Uy! Hạ Vũ Kiệt vọt đến, kẻ đang cố ấn Lâm Viễn vào xe cuối cùng cũng thành công, đóng cửa lại, sau đó trở lại ngăn Hạ Vũ Kiệt.
Nơi này là khu mua bán sầm uất, bỗng nhiên có màn đánh nhau, bắt cóc, đám người tự nhiên cũng rối loạn theo, kẻ lái xe mang đồng hồ vàng lập tức nhấn ga lái xe rời đi.
Lâm Viễn ngã vào ghế sau, cái chân bị thương trong lúc hỗn loạn giờ nổi cơn đau, đau đến nhe răng nhe lợi, tâm nói——-Tại sao người gặp chuyện không hay ho luôn là tôi a!
Mắt thấy hai bên đường người ngã ngựa đổ, Lâm Viễn không quên nhắc nhở “A, tài xế a, chú ý an toàn giao thông a!”
Lái xe kia không để ý đến hắn, điên cuồng chạy về phía trước mở đường.
Lâm Viễn bất đắc dĩ, đành phải quay mặt nhìn phía sau, xe Tôn Lâm đang dũng mãnh đuổi theo, Lâm Viễn sốt ruột, tâm nói: Đây là tình huống gì a? Đang êm đẹp vì sao lại bắt cóc mình a? Còn có, tại sao Tôn Lâm lại xuất hiện?
“Uy, anh là ai?” Lâm Viễn hỏi đại ca đeo đồng hồ vàng, lại từ kính chiếu hậu nhìn kỹ, thoáng thấy người nọ nhíu mày, người nọ có diện mạo là một trong năm gương mặt truyền thống của giới xã hội đen, vẻ dữ tợn còn gấp ba.
Lâm Viễn nhíu mày chán ghét, tâm nói: Không phải chứ……..Người như vậy còn đi đóng giả tài xế, rất không có đạo đức nghề nghiệp đi? Tốt xấu gì cũng nên hóa trang chứ, nhìn Hạ Vũ Thiên kìa, giả chết cũng hóa trang như thật!
Nghĩ đến Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn trong lòng vừa động, lấy điện thoại di động ra, một mình hắn ngồi ở ghế sau, lái xe kia căn bản không để ý hắn làm gì, gọi điện cho Hạ Vũ Thiên thôi…..
Nhưng lại ngẫm nghĩ, không được a, nếu gọi cho Hạ Vũ Thiên, như vậy không khác nào nói cho mọi người Hạ Vũ Thiên chỉ là giả bệnh thôi sao? Lâm Viễn nhíu mày khẽ cắn môi, tâm nói, phiền chết!
Cuối cùng, vẫn là cất điện thoại đi, nghĩ thầm, lấy tính tình đa nghi của Hạ Vũ Thiên, nhất định đã biết việc hắn bị bắt cóc, bây giờ chu dù có gọi đến cũng chắc chắn đã tắt máy! Cứ xem tình hình trướng mắt một lúc rồi nói sau, dù sao một chọi một, để xem anh trai đồng hồ vàng lái xe đi đâu, ai sợ ai!?! Vừa nghĩ, Lâm Viễn lại vừa nhìn bốn phía tìm kiếm xem có gậy gộc, gạch đá linh tinh gì đó có thể dùng làm vũ khí hay không!
Lái xe liếc mắt, từ kính chiếu hậu liếc Lâm Viễn một cái, thấy hắn nhích đến nhích đi, liền nheo mắt cảnh cáo “Thành thật một chút!”
Lâm Viễn nghĩ: cuối cùng thì cũng mở miệng nói chuyện, còn tưởng hắn câm điếc chứ! “Anh bắt tôi để làm gì? Tôi với anh không thù không oán, nhà của tôi cũng không có tiền, cha mẹ đều đã chết, anh muốn tiền chuộc cũng không có để trả cho anh! Còn có, tôi có quyên góp giúp sinh viên nghèo, học sinh trung học với học sinh tiểu học, anh hại tôi đồng nghĩa với việc hại rất nhiều người, anh tự mình hiểu rõ a”
“Câm miệng!” Người nó có chút bực bội, hắn phải chuyên chú lái xe, nhưng Lâm Viễn lại huyên thuyên một đống chuyện.
Phía sau còn đuổi theo rất sát, hắn vốn nghĩ đến hai kẻ đi bắt cóc, ít nhất phải có một kẻ cùng lên xe để chế trụ tên nhãi này, không nghĩ đến Hạ Vũ Thiên lại dàn xếp nhiều vệ sĩ theo Lâm Viễn như vậy, xem ra đúng là quý trọng như vàng a. Cho dù bị bám đuôi cũng không sao, nhưng lại có thêm Tôn Lâm cố tình đến gây rối….hắn có chút buồn bực, tại sao Tôn Lâm lại đột nhiên xuất hiện ở đây, hay thật sự là trùng hợp?
Không chỉ có xe Tôn Lâm đuổi sát ở phía sau, xe của Hạ Vũ Kiệt cùng mấy vệ sĩ cũng đuổi theo.
Lâm Viễn ghé vào ghế sau nhìn, tâm nói: Chạy như bay! Thần tốc! Trong nước còn có một trận đua như thế này?
Rất nhanh, xe đã ra khỏi nội thành đi về vùng ven, đường đi cũng khó khăn hơn, sóc nảy vô cùng.
Lâm Viễn nhìn hai bên đều là ruộng lúa, đảo mắt một vòng, dựa vào lưng ghế, ôm bụng nói “Ai, lái xe dừng xe a, tôi phải đi ngoài”
Lâm Viễn thấy khóe miệng kẻ lái xe đeo đồng hồ vàng giật giật—-Lâm Viễn thật sự xem hắn như anh trai mình.
Thấy kẻ kia không để ý đến mình, Lâm Viễn liền nói tiếp “Ai, tôi thực sự rất gấp a! Anh thực sự không ngừng a? Tôi sẽ giải quyết ở trong xe đó! Đến lúc đó anh đừng hối hận, lúc trưa tôi ăn khá nhiều!”
Lái xe thật lâu không thèm để ý.
Lâm Viễn giật giật mí mắt, tâm nói: Được, là ngươi tự tìm! Nghĩ xong, Lâm Viễn vờ cởϊ qυầи ngồi xổm xuống.
Mới vừa ngồi xuống, Lâm Viễn liền cảm giác được xe chấn động, có thể thấy được lái xe kia bị dọa rồi, Lâm Viễn nhịn cười, tâm nói : Bị dọa rồi phải không? Màn hay còn ở phía sau.
Sau đó, Lâm Viễn lấy hộp đựng hai ly kem từ sau ghế ra, tâm nói: Bánh kem…..được bảo quản tốt nhất! Lâm Viễn cẩn thận lấy ra ly kem hình cục phân.
“Ân….” Lâm Viễn cố ý kéo dài thanh âm, vờ như dùng sức đi đại tiện, lái xe theo bản năng nhíu mày, mở cửa sổ.
“Hô…..”Lâm Viễn thở phào một cái, giương mắt hỏi lái xe “Này anh, có giấy không?”
Lái xe kia căn bản không để ý đến hắn, lại buồn lòng, Hạ Vũ Thiên sao lại coi trọng tên tiểu lưu manh này như vậy a? Nghe nói còn yêu đến chết đi sống lại.
Lâm Viễn thấy hắn không để ý đến mình, lại lên tiếng “Ai…..Anh không lấy giấy ăn cho tôi sao? Chẳng lẽ anh muốn tôi lấy tay a?!”
Lái xe nhíu mày, tiếp tục lái xe, xe Tôn Lâm ở phía sau càng lúc càng gần.
“Được, anh không để ý đến tôi, tôi lấy tay, sau đó bôi lên người anh!” Nói xong, Lâm Viễn đưa tay quẹt lên ly kem phân, cảm thấy rất đáng tiếc, nếu để Hạ Vũ Thiên nhìn thấy, khẳng định mặt gã sẽ chuyển đen!
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, lấy mẩu socola làm con ruồi cầm lên, dùng giấy gói lại bỏ vào túi tiền—–Thứ đáng yêu thế này không nên lãng phí! Vừa nghĩ, Lâm Viễn còn lấy thanh chocolate làm thân cây nhét vào miệng, đứng lên, cầm lấy ly kem hình cục phân gí sát vào lái xe “Anh trai! ăn không?!”
……
Cùng lúc đó, mấy chiếc xe màu đen phía sau đã đuổi đến gần nhìn thấy Lâm Viễn, trong xe taxi đột nhiên truyền đến một tiếng phanh gấp, sau đó mất thăng bằng, bắt đầu chạy theo hình chữ S.
“Lâm Viễn làm gì vậy?” Hạ Vũ Kiệt hỏi mấy vệ sĩ ở bên cạnh.
“Cáp, hình như là bôi thứ gì đó trên mặt lái xe!” Một lái xe mắt tinh trả lời “Nhìn không rõ lắm!”
Hạ Vũ Kiệt nhíu mày, tăng tốc độ.
Con đường bọn họ đang đi là một con đường tránh nhỏ gồ ghề, cuối cùng, xe taxi lệch ra khỏi đường nhỏ, nhào vào ruộng lúa bên đường, sau đó, cửa xe mở ra, Lâm Viễn nhanh chân bỏ chạy, trong tay cầm một chiếc hộp, chân hình như hơi đau, nhảy lò cò trở lại mặt đường.
“Lâm Viễn!” Tôn Lâm mở cửa xe xuống dìu hắn, lại nhìn chiếc xe taxi bên trong ruộng lúa, tựa hồ là đang muốn lái xe trở ra, nhưng lớp xe hãm sâu trong bùn không cách nào lên được. Lúc này, xe Hạ Vũ Kiệt cũng đến, Hạ Vũ Kiệt xuống xe, mang theo vệ sĩ chạy về phía Lâm Viễn.
“Cậu không sao chứ?” Tôn Lâm hỏi Lâm Viễn.
“Không” Lâm Viễn xua tay, đưa tay bóp bóp đùi, tâm nói—Hình như miệng vết thương nứt ra rồi, sớm biết hôm nay xảy ra chuyện này thì lúc sáng đã không tháo băng vải ra.
“Tôi đưa cậu đi bệnh viện” Tôn Lâm nói với Lâm Viễn.
“Không cần, không cần” Lâm Viễn nhận ra Hạ Vũ Kiệt đang đi tới, nhảy đến bên cạnh hắn, nói “Tôi theo bọn họ ra ngoài, theo bọn họ trở về là được rồi”
Tôn Lâm chần chừ một chút, vẫn là buông tay, Hạ Vũ Kiệt đỡ lấy Lâm Viễn, bảo đám vệ sĩ trợ giúp đưa hắn an toàn trở về.
“Tê…..càng ngày càng đau” Lâm Viễn mới nhảy được vài cái, ý thức đã động vào vết thương, như vậy không hay ho, sợ nhất là miệng vết thương nứt ra, như vậy lại phải mất vài ngày không thể đi lại.
Vệ sĩ dìu hắn đi, Lâm Viễn nhảy hai cái, nói “Đau nha, khiêng một chút, khiêng một chút! không đi!”
Mấy vệ sĩ đều bất đắc dĩ tiếp nhận hòm kem trong tay Lâm Viễn, hai người một trái một phải ôm cánh tay Lâm Viễn, Lâm Viễn mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này, hai vệ sĩ khác lại kéo tên tài xế từ trong taxi ra, áp giải đến trước mặt Hạ Vũ Kiệt.
Hạ Vũ Kiệt nhìn thoáng qua liền chau mày, cười lạnh “Tiễn lão Lục, anh con mẹ nó lớn mật?”
Lâm Viễn nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của Tiễn Lão Lục, trên mặt dính một mảng kem màu vàng, thoạt nhìn….thật đúng là vẻ mặt bị đại tiện.
Ai” Lâm Viễn cười hì hì nhìn bàn tay một vệ sĩ đang đặt trên vai mình, trong lòng bàn tay một mảnh vàng vàng.
Vệ sĩ kia thoáng nhìn, theo bản năng run rẩy khóe miệng, Lâm Viễn hắc hắc cười xấu xa vài tiếng, rút tay về liếʍ một chút, nói “Hương vị thật ngon”
Tiễn Lão Lục khuôn mặt nhăn nhó vặn vọ, đợi đến lúc thứ “đại tiện” kia chảy ra trên mặt hắn mới cảm giác có chỗ không thích hợp, bởi vì “đại tiện” hẳn là phải nóng chứ? sao lại lạnh lẽo như vậy? còn có mùi hương chocolate? Thằng nhãi này thật sự là quỷ quái, bị hắn lừa rồi, sớm biết vậy đã một quyền đánh hắn bất tỉnh.
“Áp giải người đi” Hạ Vũ Kiệt gọi vệ sĩ kéo Tiễn Lão Lục đi, Lâm Viễn nhìn thấy, hỏi hai vệ sĩ “Ai, cứ như vậy đem đi? nguy hiểm như vậy đã xong?”
Mấy vệ sĩ không nói lời nào, thật cẩn thận khiêng Lâm Viễn trở lại trong xe Hạ Vũ Kiệt.
Hạ Vũ Kiệt quay đầu liếc mắt nhìn Tôn Lâm, mỉm cười “Tôn thiếu gia, tình cờ vậy a?”
Tôn Lâm gật gật đầu nói “Vừa lúc đi ngang qua”
“Thật sự là rất trùng hợp a” Hạ Vũ Kiệt cũng gật gật đầu, nói “Sau khi trở về tôi nhất định nói với đại ca, để vài ngày nữa hắn đến gặp mặt nói lời cảm ơn anh”
“tình trạng Hạ Vũ Thiên thế nào rồi?” Tôn Lâm hỏi.
Hạ Vũ Kiệt cười cười nói “Thân thể? Thân thể tốt lắm a! Lâm Viễn muốn ăn kem ly, đại ca không rảnh nên bảo tôi lái xe đưa hắn đi….không ngờ lại gặp chuyện này. Hôm nay may mắn có Tôn thiếu gia hỗ trợ, bằng không, tôi có thể sẽ rất thảm” Nói xong, cười từ biệt, rời đi.
Lúc Lâm Viễn thấy Hạ Vũ Kiệt trở về, khóe miệng cong lên tựa hồ rất thú vị, liền hỏi “Cáp, chỗ giống nhau của người họ Hạ các cậu là đều thực chán ghét họ Tôn a”
Hạ Vũ Kiệt quay đầu nhìn Lâm Viễn một cái, nói “Cậu nói đúng rồi”
Xe khởi động.
“Uy, xe có thể về bệnh viện trong nửa giờ nữa không a?” Lâm Viễn hỏi lái xe
Hạ Vũ Kiệt khó hiểu “Cậu rất gấp sao?”
“Hộp cách nhiệt chỉ có thể bảo quản trong 2 tiếng đồng hồ thôi!” Lâm Viễn tiếp “Kem chảy ra sẽ thay đổi hương vị!”
Hạ Vũ Kiệt nhìn chằm chằm Lâm Viễn một lúc, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn bắt đầu hoài nghi Hạ Vũ Thiên căn bản không thích Lâm Viễn, chỉ là vui chơi nhất thời, bởi vì thật sự không thể tưởng tượng Hạ Vũ Thiên sẽ thích loại người với tính cách như vậy. Nghĩ thông rồi, Hạ Vũ Kiệt căn dặn lái xe, lập tức quay về bệnh viện.
Rất nhanh, xe đến trước cửa bệnh viện, được mấy vệ sĩ khiêng xuống, Lâm Viễn đi đến cửa phòng bệnh của Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn xua tay với bọn họ, nói “Các anh không cần kể, đợi sau khi Hạ Vũ Thiên khỏe lại rồi nói sau”
Hạ Vũ Kiệt gật gật đầu, nói “Hiểu rồi” Lâm Viễn muốn đẩy cửa đi vào, Hạ Vũ Kiệt giữ hắn lại, hứng thú hỏi ” Tôi hỏi cậu một chuyện”
“Hỏi đi” Lâm Viễn nhìn hắn.
“Tại sao…..lúc nãy không đi cùng Tôn Lâm mà theo tôi trở lại?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, trưng ra khuôn mặt vô cùng tin tưởng, nói “Bởi vì cậu là em trai Hạ Vũ Thiên”
Hạ Vũ Kiệt trợn mắt liếc, thở dài, Lâm Viễn cười tủm tỉm xua tay, mở cửa nhảy vào, đóng cửa.
A Thường tiếp tục công việc canh cửa, Hạ Vũ Kiệt nhìn nhìn, hỏi “Đại ca khá hơn chưa?”
A Thường gật đầu “Bác sĩ Lí nói hết thảy đều bình thường”
Hạ Vũ Kiệt cười lạnh một tiếng, trả lời hay không trả lời đều như nhau, nhưng cũng không còn cách nào khác,trong mấy anh em bọn họ thì Hạ Vũ Thiên từ bé tính cách đã như vậy, đành phải mang người rời đi.
Lâm Viễn nghe A Thường nhẹ nhàng gõ ba tiếng trên cửa, đã biết mọi chuyện hết thảy đều bình thường, liền nhảy vào, mở cửa phòng Hạ Vũ Thiên, mang theo hộp kem đi vào.
Hạ Vũ Thiên đang nằm trên giường giả chết, thấy Lâm Viễn trở lại liền xốc chăn lên ngồi dậy, hỏi “Sao vậy? Nghe nói đã xảy ra chuyện?”
Lâm Viễn khẳng định đám người áo đen đặc biệt phái đi theo hắn đã âm thầm thông báo cho Hạ Vũ Thiên, liền gật đầu “Ân, gặp một người đàn ông mang đồng hồ vàng cải trang thành tài xế taxi bắt cóc tôi, tiếp theo là màn truy đuổi, cuối cùng bị bắt, cấu, cào, nghe nói người kia là Tiễn Lão Lục”
Vừa nói vừa mở hộp kem, nhìn chằm chằm bánh kem hình RukawaLâm Viễn cười “Hoàn hảo vẫn chưa tan, thực sự là đồ tốt!” Lâm Viễn lấy danh thϊếp từ trong ví đưa cho Hạ vũ Thiên “Kem gia độc nhất a…..lần sau đến đó mua về ăn!”
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn múc một muỗng kem ăn, liền hỏi “Tại sao chỉ mua về một phần cho mình cậu mà không mua cho tôi lấy một phần nào hết vậy?”
“Ai…..Nói ra rất dài dòng a” Lâm Viễn lắc lắc đầu, nói “Lúc đầu, tôi thực sự có mua cho anh một phần, một phần thật sự phi thường, phi thường thích hợp với anh a, chỉ tiếc là sau đó dùng nó để chiến đấu với kẻ bắt cóc, đã hy sinh rồi rồi” Lâm Viễn vừa nói vừa ăn kem, đột nhiên vỗ đầu “A, đúng rồi, có để lại một thứ cho anh!” Nói xong, Lâm Viễn lại lục ví lấy ra một bao nhỏ, lấy con ruồi nhỏ đi đến bên cạnh Hạ Vũ Thiên “Đưa tay ra”
Hạ Vũ Thiên đưa tay ra, Lâm Viễn cười tủm tỉm thả con ruồi vào tay gã.
Sắc mặt Hạ Vũ Thiên lập tức chuyển sang màu đen.
“Ai, Thật đúng giờ a! Anh xem đôi cánh kìa, được làm bằng mật, trong suốt còn có hoa văn! Màu hồng hồng trên đầu cũng là đường nhưng cũng trong suốt, nhìn rất giống?!” Lâm Viễn nói xong lại bẻ một chân ruồi bỏ vào miệng, nói “Kem cục phân nghe nói là món ngon nổi danh của cửa hàng kia a! Chỉ tiếc là anh không đến, thực ra lúc nãy tôi có thử một miếng, hương chocolate…..a!” Nói còn chưa dứt lời, Lâm Viễn bị Hạ Vũ Thiên ôm lấy, xoay người áp xuống giường.
“Anh muốn làm gì!” Lâm Viễn giận trừng mắt “Vết thương trên chân tôi lại tái phát!”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày, nhìn nhìn chân Lâm Viễn, kéo ống quần lên, chỗ miệng vết thương hơi nứt ra, có chút máu, gã nhíu mày, cầm lấy điện thoại bên giường gọi Lí Cố đến trị liệu một chút cho Lâm Viễn.
Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên, theo bản mang nhếch miệng cười cười.
Đợi sau khi Lí Cố mang Lâm Viễn đi, Hạ Vũ Thiên đưa tay lấy một chiếc di động khác, mở nguồn, bấm nút gọi…..
“Uy? Tiễn Lão lục vì sao lại bắt cóc Lâm Viễn?”
“Lão Lục sợ nhất là chết, có cho thêm lá gan hắn cũng không dám làm, sau lưng có kẻ giật dây!”
“Là người một nhà?”
“Ân”
“Tôn Lâm là người tung tin cho hắn?”
“Hiểu rồi, hắn vừa nghe nói có người bắt cóc Lâm Viễn liền chạy nhanh đến, tên nhóc này xem ra có chút ý tứ với Lâm Viễn”
“…..Về sau ít tự chủ trương”
“Mau chóng giải quyết sự tình”
Hạ Vũ Thiên ngắt điện thoại, khe khẽ thở dài, đảo mắt, nhìn thấy con ruồi bằng kẹo còn thiếu một chân đang đặt ở bên cạnh.
Hạ Vũ Thiên đưa tay cẩn thận cầm con ruồi lên, ma xui quỷ khiến lại nhét vào miệng…..quả nhiên là ngọt. Có chút ngọt tự nhiên, có chút chua của hoa quả, còn có hương chocolate đăng đắng.
Hạ Vũ Thiên bật cười, không phải con ruồi nào cũng khiến người ta chán ghét.
Lại giương mắt nhìn đến hơn nửa bánh kem Lâm Viễn quên lấy đi, gã đi đến cầm lên, nhìn nhìn, rất đáng yêu……..Hạ Vũ Thiên cầm thìa bắt đầu ăn.
Không bao lâu sau, Lâm Viễn vội vã nhảy trở về, gào lên “Chết rồi, chảy rồi, quên mất!”
Lâm Viễn chạy đến bên cạnh bàn, không có bánh kem”
“Di? bánh kem….” Lâm Viễn xoay mặt, nhìn thấy Hạ Vũ Thiên ngậm thìa nhìn hắn.
“Anh ăn bánh kem của tôi a?!” Lâm Viễn đi về phía trước, chỉ có điều là Hạ Vũ Thiên đã ăn xong rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói “Khổ sở cái gì, dù sao để vậy cũng sẽ tan hết”
Lâm Viễn nheo mắt, nhào lên giữ chặt Hạ Vũ Thiên “Tôi liều chết với anh!”
Hạ Vũ Thiên cười, hai tay ôm lấy eo Lâm Viễn, xoay người đặt hắn dưới thân, nhào lên bắt được cái miệng nhỏ, hôn xuống, nói “Một ly kem tính là cái gì, chỉ cần cậu thích, tôi làm cho cậu một căn phòng bằng kem!” Nói xong, lại tiếp tục hôn.
Lâm Viễn cảm nhân được hương kem trái cây trên môi Hạ Vũ Thiên, trong lòng buồn bực—nguyên lai bánh kem loại lớn là hương trái cây a………hắn thích nhất là hương trái cậy, sớm biết vậy đã mua nhiều một chút!
Lúc hoàng hôn, Lâm Viễn ngồi ăn cơm chiều với Hạ Vũ Thiên, A Thường đi vào, thì thầm vài câu với Hạ Vũ Thiên, khóe miệng gã hơi nhếch lên, nói với Lâm viễn “Mau ăn, ăn xong còn phải diễn một vở nữa!”
Lâm Viễn khó hiểu hỏi “Lần này là ai đến a?”
Hạ Vũ Thiên cười thần bí “Nhân vật chính đến”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tên Ác Ma
- Chương 33: Thật Giả Khó Phân