Không thể buông tha
Lí Cố đi xe rất nhanh, Lâm Viễn cầm dây an toàn nhìn chiếc xe vừa mạo hiểm lướt qua bên hông xe, bắt đầu hoài nghi Lí Cố bởi vì thất tình có khả năng sẽ tự tử…..đi theo Lí Cố, xem như bản thân hắn có chút vô hậu đi.
Vừa định gọi Lí Cố đi chậm một chút, Lí Cố đã thắng xe lại − −Tới rồi!
Lâm Viễn ngoảnh mặt nhìn cảnh bên ngoài, trước mắt là cổng một biệt thự bình thường, chớp chớp mi, tâm nói: này cũng không có gì a, không giống nhà của phú hào địa chủ, có vẻ giống biệt thự của nhà giàu mới nổi hơn.
Cửa biệt thự chậm rãi kéo lên, mới nhìn rõ nguyên lai là cửa vào bãi đổ xe ngầm. Lí Cố chạy xe đến tầng hầm, lúc Lâm Viễn còn đang buồn bực vì gara có rất nhiều xe, Lí Cố tắt máy, nói “Đi thôi, trong chốc lát đừng nói lung tung a”
“Ân” Lâm Viễn mở cửa xuống xe, gara này có chút rộng lớn đi….hơn nữa xe gì cũng có, phần lớn đều là xe hơi bình thường, là loại xe thực dụng, tính năng không tồi, giống như nhà xưởng hoặc là bãi đổ xe ngầm của các công ty.
“Ai nha, đừng thất thần nha” Lí Cố vẫy tay với Lâm Viễn “Nhanh lên, xem xong rồi trở về nhà, chỗ này ở lâu thêm một phút chính là nguy hiểm thêm một phút đó nha”
“Nga” Lâm Viễn chạy theo Lí Cố, cùng hắn đi lên trên, ra khỏi bãi đổ xe.
Đi ra theo một lối khác, Lâm Viễn ngẩng đầu nhìn, có chút choáng váng, hắn lại quay đầu nhìn nhìn, biệt thự nhỏ kia đã ở sau lưng bọn họ, xem ra không phải là biệt thự, mà chỉ là một cái cổng, hoặc là nói một cách ngụy trang lừa người mà thôi. Mà xuất hiện trước mắt bọn họ, cư nhiên là một khuôn viên như sân bóng lớn…đương nhiên, sân bóng không lớn như nơi này.
Lâm Viễn chậm rãi đi về phía trước, Lí Cố chỉ một tòa nhà sừng sững trước mặt, nói “Nơi đó là nhà chủ, là nơi lão gia ở, hiện tại lão gia đã chết, còn lại biếи ŧɦái No.1 ở, hắn là con trưởng, được sủng ái nhất, sự tình trong nhà phần lớn do hắn quản,biếи ŧɦái mặt than, bạo lực không ai bằng, nếu cậu gặp người đi ra từ trong tòa nhà này, tốt nhất nên chạy cho xa a!”
“Nga” Lâm Viễn dở khóc dở cười gật đầu, nhìn tòa nhà lớn trước mắt, tâm nói: làm bao nhiêu chuyện thương nhân hại lí mới có tiền nhiều như vậy a…..
“Đầu kia” Lí Cố lại duỗi ngón tay chỉ dãy phòng ở phía Đông tòa nhà, nói “Nơi đó là thiên trạch, người ở chính là biếи ŧɦái No.2 cùng No.3, lão Nhị háo sắc nhất cũng biếи ŧɦái nhất, cậu ngàn vạn lần phải cách xa hắn một chút, lúc đi qua tòa nhà màu trắng kia tận lực đừng ngẩng đầu lên, đừng để hắn chú ý cậu, biết tại sao không? Cậu là kiểu hắn thích, cẩn thận hắn bắt cậu đem đi XXOO”
Lâm Viễn cau mày, bắt đầu lo lắng vấn đề đổi công việc.
“Dãy phòng màu trắng ở bên cạnh tòa nhà, thoạt nhìn thực hoa lệ như giáo đường kia chính là nhà của lão Tam” Lí Cố lải nhải lẩm bẩm giới thiệu với Lâm Viễn “Lão Tam trong nhà này là người có chút bình thường nhất, nhưng mà bụng dạ đen tối, thích đùa dai, cậu cũng cẩn thận một chút”
Lâm Viễn tiếp tục gật đầu, hỏi “Hôm nay chúng ta đi xem bệnh cho lão Tam?”
“Chính xác không phải là xem bệnh cho lão Tam, mà xem bệnh cho thủ hạ lão Tam” Lí Cố chớp chớp mi “Xem cho nhiều thủ hạ của hắn, phần lớn đều là ngoại thương, xử lý rất dễ dàng, kỳ thật tôi cảm thấy tìm bác sĩ chính quy như chúng ta thực lãng phí, chữa bệnh cho cầm thú thì cần phải tìm bác sĩ thú y”
Lâm Viễn bật cười, xa xa nhìn về phía Tây có mấy dãy phòng, liền hỏi “Kia là đâu?”
“Cậu nói hai phòng màu đen kia a?” Lí Cố hỏi, thấy Lâm Viễn gật đầu, liền thấp giọng nói “Nơi đó là nhà của nhị thúc, tam thúc nha, cũng không phải chuyện tốt, bất quá nghe nói đã dưỡng lão, không muốn tham gia vào việc làm ăn, hơn nữa thân thể bọn họ cũng tốt, sẽ không tìm đến chúng ta “
Lâm Viễn gật đầu một chút, nhìn phía sau tòa nhà còn có một khu khác, phòng màu trắng, một tòa nhà nho nhỏ, hỏi Lí cố “Đó là phòng của bé gái đi?”
Lí Cố liếc mắt một cái, nhún nhún vai “Mặt sau tòa nhà tôi chưa đến lần nào, đều là nhà cũ kỹ, nói không chừng còn có chuyện ma quái, không đi tốt hơn” Khi nói chuyện, hai người đã đến trước khu phòng mang đậm phong cách Ba Tư phong tình của lão Tam.
Hai người áo đen gác cửa đều nhìn Lí Cố, lại nhìn Lâm Viễn, thấy khuôn mặt non nớt của Lâm Viễn, liền liếc mắt một cái, hỏi Lí Cố “Bạn trai mới a?”
Một tiếng “Bạn trai” chạm đúng vào chỗ đau của Lí Cố, Lí Cố ném thùng thuốc, dự định liều mạng cùng kẻ kia, bị Lâm Viễn túm lại.
Nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ, cửa trên lầu mở ra, một tiếng gào vọng xuống dưới “Lí Cố, cậu gây sức em với anh em của tôi làm gì, còn không mau đi lên!”
Lí Cố căm giận lấy lại hòm thuốc, cùng Lâm Viễn lên lầu. Lâm Viễn vừa đi vừa có chút buồn bực, đám thủ vệ này như thế nào lại thấy quen mắt, rất giống đám người Men in the Black truy đuổi hắn đêm đó, bất quá nghĩ lại chỉ là tưởng tượng, đại khái bảo an đầu năm nay đều giống Men in the Black đi.
Cầu thang mang phong cách Châu Âu, bốn phía đều có cameras theo dõi, Lâm Viễn có chút bồn chồn trong lòng, tâm nói: xem này, người ta thật không giống làm ăn bình thường, xem ra thật đúng là nên lo lắng đổi công việc.….
Đang nghĩ ngợi hai người đã lên đến lầu hai, cửa rộng mở, nhiều người ngồi bên trong, Lâm Viễn vừa đi theo Lí Cố vừa nhìn, lập tức sửng sốt. Tựa hồ biết Lâm Viễn sửng sốt, Lí Cố nhẹ nhàng đưa tay đẩy hắn một chút, Lâm Viễn mới phản ứng lại, cúi đầu, mang theo hòm thuốc đi theo Lí Cố vào trong, trong lòng lại quyết định lần nữa − − sau khi trở về, vô luận thế nào đều phải đổi công việc! Nghề nghiệp này rất nguy hiểm.
Theo lý mà nói Lâm Viễn là bác sĩ khoa ngoại, lá gan kỳ thật đủ lớn, tâm lý cùng năng lực cũng đủ mạnh mẽ, nhưng cảnh tượng trong phòng thật đúng là làm cho hắn hoảng sợ, chỉ thấy người trong phòng hoặc đứng hoặc ngồi, tổng cộng mười mấy người, mỗi người đều quấn băng, có người bị chém, có người bị bắn….máu chảy đẩy người còn ngồi uống rượu nói chuyện phiếm, phản ứng đầu tiên của Lâm Viễn chính là − −gặp xã hội đen rồi!
“Uy, Lí Cố, nghe nói cậu thất tình!” Một người đàn ông trung niên bị thương trên cánh tay chào hỏi Lí Cố.
“Nhà ngươi đi tìm chết đi” Lí Cố đánh tới “Ngươi nha, lão tử bổ thêm cho mấy đao, cho ngươi chết vì mất máu!”
Lâm Viễn theo chân Lí Cố, thấy hắn rất quen thuộc bọn họ, hơn nữa những người này không muốn làm hung thần ác sát, tâm lý cũng thả lỏng một chút, nhớ kỹ Lí Cố từng nói, không cần ngẩng đầu nhìn người khác, cúi đầu bước đi.
“Lí Cố, hắn là ai vậy?” Lúc này, một người đàn ông vẫn ngồi trên sopha cạnh cửa lên tiếng.
Lâm Viễn quét mắt liếc hắn một cái, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi, khoảng hơn hai mươi, dáng người cao gầy, tóc rất ngắn màu rám nắng, khuôn mặt có chút giống con lai, mũi cao mắt sâu, không hẳn là người Trung Quốc thuần chủng, mặc một chiếc áo sơmi rộng, quần da đen, Lâm Viễn thè lưỡi, cách ăn mặc này giống như người đứng đầu trong ngưu lang quán. (ngưu lang=trai đẹp)
Lâm Viễn nhịn không được hiện lên một tia bỡn cợt trong mắt, vừa lúc bị người ngồi trên sopha nhìn thấy, hắn mỉm cười, nói “Tôi chính là mở ngưu lang quán, điều kiện cậu không tồi, muốn đến chỗ tôi hay không?”
Một câu nói của người nọ làm mí mắt Lâm Viễn giật giật, mặt khác còn có mấy người bị thương cười xấu xa. Lí Cố trắng mắt liếc người nọ một cái, nói “Biếи ŧɦái chết tiệt, hắn là trợ thủ của tôi, đừng khi dễ người khác a!” Nói xong, chỉ một người có mấy vết thương nhẹ đang ngồi một bên, nói “Đi khâu miệng vết thương cho bọn họ, tôi lấy đạn ra cho mấy người này”
Lâm Viễn gật đầu một chút, đi qua, thả hòm thuốc, trị liệu cho người bị đao chém.
Người nọ ngồi trên sopha thấy Lâm Viễn không nói chuyện, rất hiếu kì, hỏi “Tôi gọi là Hạ Vũ Khải, tất cả mọi người gọi tôi là Tam thiếu gia hoặc là Khải thiếu gia, cậu có thể gọi tôi Vũ Khải…cậu tên gì?”
Lâm Viễn nhìn hắn một cái, nói “Lâm Viễn”
“Chậc chậc…” Hạ Vũ Khải lắc lắc đầu “Như thế nào đặt tên là nghĩa trang, tên mang điềm xấu như vậy?” (hai chữ nghĩa trang và Lâm Viễn trong tiếng Trung đọc gần giống nhau)
Lâm Viễn không muốn tốn hơi thừa lời, rất muốn nói : mụ nội ngươi quản thiên hạ chưa đủ còn quản lão tử ta tên là gì?! Hơn nữa, đặt tên là gì cũng không phải do ta tự đặt, muốn trách phải trách lão cha ma quỷ của ta. Nhưng Lí Cố trước đó đã từng bảo hắn không được phản ứng với người này, nhịn một chút sẽ xong chuyện, buổi tối hôm trước Lâm Viễn đã chịu kinh hoảng một lần, bởi vậy thu liễm hơn.
Thấy Lâm Viễn không lên tiếng, Hạ Vũ Khải đưa tay đặt lên vai của Lâm Viễn, tay còn lại chọt chọt vào mặt Lâm Viễn, nói “Lạnh lùng nga…như thế nào không để ý người khác?”
Là hắn cố ý dùng giọng điệu kỳ quái trêu đùa Lâm Viễn, làm cho một đống người bên cạnh cười lên, Lâm Viễn giật giật mí mắt, tâm nói: phải nhịn, lão tử phải đổi công việc!
Lí Cố vừa gắp đạn ra vừa hùng hùng hổ hổ “Cậu muốn chết, cách xa hắn ra một chút, hắn không phải người qua đường!”
Hạ Vũ Khải nhín vai, nói “Thực không hay, còn tưởng có cái mới mẻ có thể chơi đùa một chút”
Lâm Viễn mang bao tay, khâu miệng vết thương cùng bôi thuốc cho một người, người nọ nhỏ giọng nói “Mẹ ôi, dám ám toán chúng ta, Trầm Mật hỗn đản! Khải thiếu gia, chúng ta theo chân bọn chúng trả đũa được không”
Hạ Khải Vũ ngồi lên bàn, vỗ vỗ thắt lưng nói “Ân…không có cách nào khác, hiện tại bên trong chúng ta còn không xong, lão gia bị chết rất không phải lúc, bọn chúng lại nhìn chằm chằm vào chúng ta, lần này xem như là chúng ta quá sơ ý, mới làm cho Trầm gia chiếm tiện nghi, các cậu nhanh bịt miệng bọn họ, việc này nếu làm cho đại ca biết…” Nói còn chưa dứt lời, Hạ Vũ Khải đột nhiên mở to hai mắt nhìn lầu dưới. Lâm Viễn cùng hiếu kỳ liếc mắt xuống dưới lầu một cái, một cái liếc mắt này, còn không dọa mất nửa cái mạng Lâm Viễn đi! Dưới lầu là một chiếc ô tô màu đen nhìn quen mắt, hai Men in the Black đi mở đường cũng nhìn quen mắt như vậy, từ trong xe, người nọ bước xuống….đúng là người xuất hiện trước cửa nhà hắn buổi tối hôm đó, là đại ca bị hắn dùng chổi hốt phân chó đánh trúng kia…….
Lâm Viễn hít một ngụm khí lạnh, trong đầu hiện lên một vài từ − −không thể buông tha, oan gia ngõ hẹp, chết đến nơi!
“Nguy rồi, đại ca đến đây!” Hạ Vũ Khải xem ra còn khẩn trương hơn Lâm Viễn, nhảy nhanh xuống bàn, nói với mọi người “Nhanh ngậm mồm lại, đừng nói hươu nói vượn a!”
Mấy người mặc đồ đen đều gật đầu, vẻ mặt khẩn trương chờ đợi.
Lâm Viễn thấy người mặc đồ đen đi vào cửa, trong óc hắn hiện tại đang kêu loạn, cùng lúc nghĩ đến − −nga, đây chính là biếи ŧɦái No.1 trong truyền thuyết! Mặt khác lại nghĩ, lão gia đã chết mà bọn xã hội đen này nói không phải chính là vị kia đã chết trên bàn giải phẫu của hắn sao? Xong rồi, bọn họ còn hạ lệnh đuổi gϊếŧ hắn, chính hắn không phải là chui đầu vào lưới sao? Mấy con khỉ con này mỗi người cắn hắn một ngụm thôi cũng đủ cho hắn chết không toàn thi a.
Nghĩ tới nghĩ lui, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, Lâm Viễn cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là nhẹ nhàng chạy đến bãi đỗ xe, vào trong xe Lí Cố, đợi cho Lí Cố giải quyết xong chuyện này trở ra cùng nhau đi về, sau đó lập tức đổi công việc …Lúc này, ngoài cầu thang đã truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng kêu “Đại thiếu gia” của đám thủ hạ Hạ Vũ Khải, Lâm Viễn quýnh lên, tay run rẩy.
“A…”Người đang bị hắn khâu vết thương chịu không nổi, đau đến nhe răng, ngẩng đầu nhìn Lâm Viễn “Tiểu ca, cậu nhẹ một chút a!”
Lâm Viễn khâu lung tung, dúi băng gạc vào trong tay người kia, nói “Tự băng bó!” Nói xong, cũng không quan tâm ánh mắt nghi hoặc của Hạ Vũ Khải, chạy đến bên cạnh Lí Cố, hỏi “Uy, WC ở đâu?”
Lí Cố chỉ mặt sau “Hành lang phía sau…uy?”
Lâm Viễn không đợi Lí Cố nói xong liền vội vã chạy đi, lao ra hành lang bên trong cửa sau, chạy đến cuối đường, Lâm Viễn ngẩng mặt hô lên “Ông trời có mắt a” Trước mắt có cầu thang, xem ra là cửa sau! Quả nhiên, xã hội đen đều có cửa sau a!
Lâm Viễn không nói hai lời đi xuống, đi xuống dưới lầu, chuẩn bị trốn từ cửa sau.
Lí Cố cùng Hạ Vũ Khải đều có chút mạc danh kỳ diệu, Hạ Vũ Khải hỏi Lí Cố “Trợ thủ kia có tật xấu gì a?”
Lí Cố cười gượng hai tiếng, nói “có chút cấp bách đi”
Lúc này, vài người đi vào, là đám người của Hạ Vũ Thiên.
“Đại ca đâu?” Hạ Vũ Khải nhìn nhìn ngoài cửa “Không phải đi lên cùng các cậu sao?”
Thủ hạ Hạ Vũ Thiên trả lời chính là “Đại thiếu gia đi ra phía sau rồi, nói là phải làm trước vài việc”