Chương 26: Rơi Vào Mộng Đẹp

Đám người túa ra khỏi giáo đường, Lâm Viễn quay lại nhìn, không phát hiện bất cứ dấu hiệu nào cho thấy giáo đường sẽ sụp xuống, hơn nữa còn giống như không còn chùm đèn nào sẽ rơi.

“Cậu không sao chứ?” Tôn Lâm chạy đến một nơi an toàn, thả Lâm Viễn xuống, hỏi hắn.

Lâm Viễn không trả lời, thoáng cúi đầu, nhíu mày, trong đầu nhanh nghĩ —— Nếu nói, dàn đèn rơi xuống chỗ Tần Dụ là do người nói chuyện cùng Tôn Lâm làm, như vậy, vị trí của hắn dưới dàn đèn kia chính là do Hạ Vũ Thiên sắp xếp! Bằng không làm sao gã là người đầu tiên biết được nó sẽ rơi?! Mà người treo đèn giàn đèn còn lại, có thể là cùng một người với 2 kẻ trên, lý do rất đơn giản, vì che giấu…..nếu chỉ rơi 1 giàn đèn, như vậy người khác sẽ dễ dàng hoài nghi là đối phương cố ý, mục đích là hại chết hắn hoặc Tần Dụ, nếu không chỉ rơi một chiếc, vậy có thể nói là do đèn trong giáo đường đã cũ.

Trong lòng Lâm Viễn muốn cười, thông thường nói người một nhà không hại lẫn nhau a, đây là bọn xã hội đen, chiêu thức đều giống nhau. Hạ Vũ Thiên vừa rồi đưa hắn đến vị trí kia, cũng là có chủ ý, gã đi cứu Tần Dụ là tình huống đột xuất, sau khi cứu xong, ngay cả đầu còn chưa ngẩng lên đã bảo mình tránh đi…..có thể thấy gã biết đèn trên đầu hắn cũng sẽ rơi xuống…..hay nói cách khác, nếu chính hắn không thông minh lập tức né tránh….có thể hiện tại đã banh xác.

Lâm Viễn cảm thấy buồn cười, chưa quá hai ngày, đã thiếu chút nữa toi mạng, đi theo Hạ Vũ Thiên này thật đúng là có cuộc sống đầy kí©h thí©ɧ thú vị, khắc khắc đều nguy hiểm đến sinh mệnh. Nhưng chính hắn cũng có chút không rõ, Hạ Vũ Thiên vì sao lại làm loại chuyện thừa thãi này? Dù sao nếu hắn chết đối với Hạ Vũ Thiên cũng không có chút ưu đãi nào, hơn nữa, nếu phải gϊếŧ hắn, Hạ Vũ Thiên còn có rất nhiều cách lắm đúng không? Sao phải khó khăn như vậy? Hơn nữa đến phút cuối còn muốn cứu hắn?

“Lâm Viễn!”

Lúc này, Hạ Vũ Thiên đã chạy ra ngoài, đi đến bên cạnh Lâm Viễn, đầu tiên liếc mắt một cái nhìn Tôn Lâm, sau đó ngồi xổm xuống, xem xét tình trạng Lâm Viễn “Cậu không có việc gì chứ?”

Lâm Viễn thản nhiên liếc mắt nhìn Hạ Vũ Thiên, trong lòng buồn cười —— Không phải đều do anh giở trò quỷ sao? Còn hỏi tôi có việc gì không? Vẻ mặt khẩn trương vậy làm gì?

Nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Lâm viễn, Hạ Vũ Thiên hơi hơi nhíu mày…..Tâm nói hôm nay thật sự xui xẻo, không nghĩ đến có kẻ muốn hại Tần Dụ một cách tinh vi như vậy, kế hoạch đã sớm an bài tốt đều bị ngâm nước nóng….Hơn nữa, xem sắc mặt Lâm Viễn, cậu nhóc này thật sự thông minh, nhất định đã phát hiện…..Ai! Hạ Vũ Thiên lắc đầu, nhìn nhìn Lâm viễn, giận dữ nói “Vốn nghĩ muốn anh hùng cứu mỹ nhân, không nghĩ đến ăn trộm gà còn mất nắm gạo”

Lâm Viễc liếc mắt nhìn gã, một bụng tức giận bị cơn giận của gã chọc đến bật cười, mới hiểu ra, nguyên lai lúc nãy Hạ Vũ Thiên vốn là muốn tìm cơ hội cứu hắn, như vậy có thể thay đổi hình tượng của gã trong tâm hắn, lại chịu thêm một ít thương tích gì đó, sau đó bản thân hắn sẽ một mực tin tưởng gã.

“Anh đúng là ngu ngốc a!” Lâm Viễn dùng cái chân không bị thương đạp Hạ Vũ Thiên một cái “Đồ ngốc! Thực dọa người!”

Hạ Vũ Thiên bị đạp một cái cũng không mảy may tức giận, thật ra thấy Lâm Viễn cười tâm cũng buông lỏng, đưa tay ôm hắn, nói “Còn không phải cậu khó gần còn hơn cả nhím sao? Tôi chỉ có ý tốt đi hạ giàn đèn, hơn nữa tôi cũng chưa từng nói tôi là người tốt! Loại phương thức ti tiện này không phải là xứng đôi với tôi sao?”

Lâm Viễn lập tức cho gã một cái nhìn xem thường, Hạ Vũ Thiên bế Lâm Viễn, xoay người đi về xe, Lâm Viễn vẫn không thể nhúc nhích, hung hăng trừng Hạ Vũ Thiên.

Hai người cứ như vậy rời đi, để Tôn Lâm như người thừa đứng một mình ở nơi đó, nhìn theo bóng dáng hai người.

“Đừng nhìn trừng trừng, trừng thêm tí nữa hai mắt đều nhảy ra ngoài!” Hạ Vũ Thiên trêu chọc Lâm Viễn.

Lâm Viễn nhìn nơi khác, trầm ngâm suy nghĩ kẻ hại hắn.

Hạ Vũ Thiên nhún vai, nói “Lúc trước tôi tìm người nổ súng bắn cậu đích thật là muốn làm cho kẻ thù nhìn thấy có kẻ muốn đuổi gϊếŧ tôi…..bất quá không nghĩ đến làm cậu bị thương…..Lần này tôi muốn tạo ra một cơ hội cứu cậu, sau đó cho cậu bị thương một chút, để cậu thân cận với tôi hơn tí nữa”

Lâm Viễn cười gượng “Hạ lão đại, ít nói nhảm, chẳng phải lúc đó anh làm vậy là để cho người ta cảm thấy có người muốn gϊếŧ anh sao?”

Hạ Vũ Thiên chớp chớp mi, nói “Ân, năm mươi, năm mươi đi”

“Da mặt anh thật dày a!” Lâm Viễn có chút chán ghét nói “Loại chuyện này anh còn quang minh chính đại nói ra”

Hạ Vũ Thiên-không sao cả- cười “Vậy cậu cũng nói tôi là xã hội đen vô lại sao? phá bình phá suất, dù sao cũng không sao cả”

Lâm Viễn không nói gì, bất quá cũng không khó chịu như lúc nãy.

Hạ Vũ Thiên nhìn nhìn thần sắc Lâm Viễn, thấp giọng nói “Vậy cậu đừng nóng giận”

Lâm Viễn có chút giật mình nhìn Hạ Vũ Thiên, tâm nói: Người này cũng có lúc nói chuyện khép nép như vậy, hồi tưởng lại, gã nhiều tình nhân như vậy, nhất định khi dỗ dành người khác sẽ là điệu bộ này.

Hạ Vũ Thiên tựa hồ nhìn ra tâm tư Lâm Viễn, cười nói “Tôi vậy nhưng đến thời điểm này không dỗ dành ai, với tình nhân tôi lại càng không dỗ dành”

Thấy Lâm Viễn không tin, Hạ Vũ Thiên hơi nhếch mép, bổ sung “Ngoại trừ cậu”

Lâm Viễn nghe lời Hạ Vũ Thiên nói ra, cũng lười suy nghĩ, người này đến tột cùng câu nào thực, câu nào giả, hắn thực sự là không nhìn thấu a.

Hai người đi đến bên cạnh xe, A Thường mở cửa, Hạ Vũ Thiên đặt Lâm Viễn ngồi ghế sau, lúc này, Tần Dụ vội vã chạy đến.

“Vũ Thiên!” Tần Dụ nhào đến ôn Hạ Vũ Thiên “Anh lại cứu em lần nữa!”

Hạ Vũ Thiên lắc đầu “Không phải tôi cứu, người cứu cô là Lâm Viễn”

“Lâm Viễn?” Tần Dụ có chút giật mình nhìn Lâm Viễn.

“Cậu ấy phát hiện đèn treo có vấn đề” Hạ Vũ Thiên trả lời.

Tần Dụ nhìn Lâm Viễn trong chốc lát, đột nhiên nhào lên, ôm Lâm Viễn, hung hăng hôn một ngụm.

Sau khi Lâm Viễn bị mỹ nhân hôn, tâm tình nguyên bản có chút tốt lên, bởi vì được hôn bên má trái, cho nên Lâm Viễn lại nghiêng má phải sang “Thêm một cái nữa”

Tần Dụ đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, sau đó phá lên cười, hung hăng hôn lên má phải Lâm Viễn một cái, hỏi “Có muốn hôn môi không?”

“Có thể sao?” Lâm Viễn cao hứng, tâm tình rất tốt! Vừa định chu môi nhận nụ hôn của mỹ nhân……đã bị Hạ Vũ Thiên ngăn cản.

“Được rồi, yên lặng nào” Hạ Vũ Thiên kéo Tần Dụ ra, Tần Dụ có chút ý vị thâm trường nhìn gã, Hạ Vũ Thiên bị nàng nhìn đến không tự nhiên, liền ho khan một tiếng.

Lâm Viễn thế nhưng thật ra không chú ý, hắn vừa mới ngã sấp xuống, trên quần dính tí bụi, đang cúi đầu phủi phủi, chợt nghe Hạ Vũ Thiên đột nhiên hỏi “Đúng rồi, tại sao cậu lại chú ý đến đèn treo? cùng với việc cậu hỏi những câu mạc danh kỳ diệu ở bên ngoài giáo đường có quan hệ hay không?”

Lâm Viễn sờ sờ cổ, Hạ Vũ Thiên cùng Tần Dụ đều đang nhìn hắn, hắn nhìn trái nhìn phải, hạ giọng kể lại một lượt những chuyện nghe được trong giáo đường, Tần Dụ khẽ nhíu mày, hỏi “Người kia mà cậu nói, chính là người hét lên cuối cùng?”

“Ân” Lâm Viễn hơi gật đầu, nói “Bằng không thì là giọng nói tương tự như vậy, dù sao tôi cũng nhớ rõ giọng nói này”

“Là em họ của cô đi” Hạ Vũ Thiên hỏi Tần Dụ.

“Ân” Tần Dụ gật gật đầu, nói với Lâm Viễn “Tí nữa một mình tôi đến nói chuyện với hắn, cậu nghe một chút có phải hắn hay không”

“Nga” Lâm Viễn hơi gật đầu, sau đó, Tần Dụ xoay người nhìn nơi khác, không bao lâu sau, có vài người chạy đến “Đại tiểu thư”

Tần Dụ gật gật đầu, hỏi “Tần Sơn đâu?”

“Ách……thiếu gia vừa mới chạy đi…..ở đằng kia” Một vệ sĩ đưa một lóng tay chỉ phương hướng.

Lâm Viễn nhìn về nơi đó, nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi vội vã chạy đến, vừa chạy vừa gào “Chị, chị không sao chứ?”

Tần Dụ quay đầu nhìn Lâm Viễn, Lâm Viễn khẽ gật đầu, giọng nói này cùng người nói chuyện trong giáo đường giống nhau như đúc, hắn nhớ rõ.

Trên mặt Tần Dụ lập tức hiện ra sát khí.

Lâm Viễn có chút lo lắng, kéo Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên nhún nhún vai —— Tự hắn muốn chết.

Lúc này, người tên Tần Sơn đã chạy đến trước mặt mọi người, hỏi Tần Dụ “Chị, chị không sao chứ?”

“Ân” Tần Dụ gật gật đầu, sát ý trên mặt đã lui đi, ngược lại tươi cười đầy mặt, nhưng nụ cười này lại làm Lâm Viễn lạnh cả sóng lưng.

“Tần Sơn, em đi tra xem chuyện gì đã xảy ra, không có trùng hợp như vậy chứ, xem thử có phải có người muốn gϊếŧ chị với Vũ Thiên hay không?” Tần Dụ cười nói.

“Không thể nào?” Trong nháy mắt trên mặt Tần Sơn hiện lên vẻ khẩn trương, nhìn nhìn Hạ Vũ Thiên, nói “Vài cái đèn trên đầu rơi xuống, có thể là bị rỉ sét, thời tiết gần đây thất thường như vậy mà”

Lâm Viễn thở dài trong lòng —— Còn có xã hội đen ngu ngốc như vậy a, hắn không nói thì thật hoàn hảo, vừa nói đã lòi đuôi toàn bộ, Tôn Lâm so ra thông minh hơn hắn.

“Cậu cảm thấy trùng hợp đến mức ba chùm đèn rơi xuống thì vừa lúc một cái rơi chỗ tôi, một cái chỗ vũ Thiên?” Tần Dụ cười hỏi.

“Ách…”Tần Sơn rất muốn nói rơi trúng Hạ Vũ Thiên phỏng chừng là ngoài ý muốn đi? Vẫn là tên nhãi nào lúc động tay động chân không đủ lưu loát đi, vốn chỉ rơi xuống hai chùm đèn. Bất quá nói ra lời này không phải hắn muốn chết sao? Cũng chỉ gật đầu, làm bộ như cái gì cũng không biết, đi thăm dò.

Tần Dụ đưa tay vẫy vẫy một vệ sĩ cao lớn uy mãnh, vệ sĩ kia đi đến, Tần Dụ ghé vào tai hắn nói vài câu, vệ sĩ gật gật đầu, mang người rời đi.

Hạ Vũ Thiên thấy sự việc gần như đã giải quyết xong, liền nói với Tần Dụ “Chúng tôi đi trước, Tự mình cẩn thận một chút”

“Ân” Tần Dụ gật gật đầu, vẫy vẫy tay với Lâm Viễn, vẻ mặt đầy ý cười nói “Tiểu Lâm, lần sau gặp lại”

Lâm Viễn nghe được hai chữ “Tiểu Lâm”, khóe miệng không tự giác giật giật, bất quá hiện tại khuôn mặt tươi cười của Tần Dụ thoạt nhìn một chút không được tự nhiên cũng không có, không có dáng vẻ mới dọa người, liền gật gật đầu.

Hạ Vũ Thiên lên xe, A Thường lái xe rời khỏi giáo đường.

“Uy” Lâm Viễn túm lấy Hạ Vũ Thiên đang hút thuốc bên cạnh “Cái kia, Tần Dụ sẽ làm gì với Tần Sơn?”

“Phỏng theo tính cách Tần Dụ, phỏng chừng sáng sớm mai Tần Sơn sẽ hoàn hoàn tiêu thất trên thế giới này” Hạ Vũ Thiên thấp giọng nói “Đắc tội với người phụ nữ này sẽ không khá nổi”

“Đối với thân thích của mình cũng độc ác như vậy a?” Lâm Viễn hỏi “Hơn nữa tôi thấy Tần Sơn kia còn trẻ tuổi, giáo dục, giáo dục cũng là nên làm”

Hạ Vũ Thiên lắc lắc đầu, nói “Cậu nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân”

“Không phải nói là người thân thích sao, ai là kẻ thù a” Lâm Viễn nhỏ giọng nói thầm.

“Đúng rồi, Tôn Lâm kia, về sau cậu cách hắn xa một chút” Hạ Vũ Thiên nhắc nhở Lâm Viễn “Người này không đơn giản, rất nhiều phiền toái, hơn nữa hắn đã muốn làm cậu bị thương, tôi sợ hắn sẽ gây bất lợi cho cậu”

“Nga……” Lâm Viễn-không sao cả-nói ” Hắn gây bất lợi cho tôi nhưng thật ra không làm bị thương đến một cộng tóc gáy nào của tôi, còn cứu tôi một lần……Còn người này, thật ra có lợi cho tôi, đã hai lần thiếu chút nữa muốn lấy mệnh của tôi”

Hạ Vũ Thiên không nói gì, đành phải nín thở.

Ngay lúc này, xe đột nhiên ngừng lại.

“Sao vậy A Thường?” Hạ Vũ Thiên hỏi lái xe A Thường.

“Thiếu gia, xe giống như có chút vấn đề” A Thường xuống xe, mở cửa trước……một luồng khói bốc lên.

“Khụ khụ” A Thường xua khói, nói “Chết máy”

Hạ Vũ Thiên chớp mi, bọn vệ sĩ phía sau đang đi đến, hỏi sao lại thế này.

Hạ vũ Thiên xuống xe, nhìn nhìn, nói “Đổi xe đi, A Thường, cậu ở đây đợi xe kéo”

“Vâng” A Thường gật đầu.

Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn đi ra, Lâm Viễn nhảy lò cò, chuẩn bị nhảy về phía sau xe bọn vệ sĩ, bất quá bị Hạ Vũ Thiên túm được.

“Ai, Lâm Viễn”

“Chuyện gì?” Lâm Viễn quay đầu nhìn gã.

“Thời tiết hôm nay không tồi a” Hạ Vũ Thiên đột nhiên nói.

“Ân, có vẻ như vậy” Lâm Viễn hơi gật đầu.

“Không bằng tôi cõng cậu xuống núi đi?” Hạ Vũ Thiên đột nhiên hỏi.

“Cáp?” Lâm Viễn ngoáy ngóay lỗ tai, tự hỏi bản thân có phải đã nghe nhầm hay không? lại bị Hạ Vũ Thiên ôm lấy thả lên mui xe, sau đó gã lại đi đến trước mặt Lâm Viễn, quay đầu lại nói “Lên!”