- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tên Ác Ma
- Chương 17: Rơi Vào Mộng Đẹp
Tên Ác Ma
Chương 17: Rơi Vào Mộng Đẹp
Lâm Viễn nhẹ nhàng, vui vẻ tràn trề chơi xong trận bóng, sau đó Tôn Lâm kéo hắn cùng các anh em đi ăn lẩu, nghĩ nghĩ, Lâm Viễn chạy sang một bên gọi điện thoại báo với Hạ Vũ Thiên.
“Uy…………buổi tối anh có việc gì không a?” Lâm Viễn nói “Tôi muốn đi ăn lẩu với bạn”
Hạ Vũ Thiên cười, nói “Cậu đi đi, bảo A Thường đi cùng cậu, đừng về quá trễ”
“Nga” Lâm Viễn cúp điện thoại, có chút buồn bực, Hạ Vũ Thiên tại sao lại nói chuyện dễ chịu như vậy?
“Uy” Tôn Lâm đi đến vỗ vai Lâm Viễn, nói “Đi ra ngoài ăn cơm còn phải báo a? Bạn gái a?”
“Nga?” Đám người chơi bóng đều hưng phấn “Kêu ra ăn cùng sao!”
“Cút………đi ăn ở đâu?” Lâm Viễn vỗ vỗ ngực “Các cậu đều là sinh viên nghèo, lão tử sẽ mời khách!”
“Lâm Viễn ca!” Một đám tiểu quỷ nhào lên ôm chân Lâm Viễn “Chúng tôi thề sống chết đi theo anh!”
……
Một đám người đến quán lẩu gần trường học, gọi một cái lẩu chim non, còn gọi thêm vài món ăn cùng một thùng bia, vậy đã đủ ghiền a!
Cuối cùng, vừa nhìn thấy đã hơn chín giờ, Lâm Viễn bảo đám sinh viên quay về ký túc xá, bản thân thì ôm theo một phần thức ăn ra xe. Đầu tiên chạy đến hai chiếc xe ở phía sau, đưa hai camen cơm cho hai vệ sĩ, vệ sĩ hai mặt nhìn nhau. Lâm Viễn cười hì hì chạy vào xe A Thường, ngồi ghế trước, thắt dây an toàn, nói “Thường ca, đợi lâu không, ăn trước thứ này đi” Vừa nói vừa đưa sang một túi thức ăn.
A Thường cười cười, nói “Tôi không đói bụng, thói quen”
“Vậy giữ làm đồ ăn khuya đi” Lâm Viễn tiếp “Nhà này nấu ăn phải đúng giờ a”
A Thường cười cười, gật gật đầu, hỏi “Sao lại không ngồi ghế sau?”
Lâm Viễn bóp bóp bả vai, nói “Ngồi phía trước không thấy buồn, có có thể tán gẫu, ngồi phía sau……….ai nha………”
“Làm sao vậy?” A Thường khởi động xe, thấy Lâm Viễn xoa thắt lưng.
“Thật sự là…….tốt nghiệp mới vài năm thôi, trước kia chơi bóng đến trưa còn có thể đi đến bể bơi lượn vài vòng, bây giờ không năng động được như vậy, tay chân lão hóa cả” Lâm Viễn oán giận.
A Thường cười cười, nói “Cậu có thể theo đại thiếu gia đi tập thể hình”
“Hạ Vũ Thiên tập thể hình sao?” Lâm Viễn thật sự cảm thấy hứng thú, hỏi “Khó trách rắn chắc như vậy, còn cứng nữa………đúng rồi, hắn còn vận động gì khác không?”
“Ân, thiếu gia từ nhỏ đã luyện taewkondo cơ hồ môn võ nào cũng có” A Thường vừa lái xe vừa trả lời.
“Nga” Lâm Viễn trong lòng thùng thùng, bồn chồn, Hạ Vũ Thiên như thế nào còn luyện võ a? Không thể nói hết a………đừng có mà ngày nào đó hắn mất hứng mang mình ra gϊếŧ nha.
“Đúng rồi” Lâm Viễn hỏi A Thường “Ân……….anh không phải đã theo hắn thật lâu a?”
A Thường căng thẳng trong lòng, Hạ Vũ Thiên lường trước một chút cũng không sai, Lâm Viễn bắt đầu tò mò, gật gật đầu, có chút do dự nói “A, đúng vậy”
” Bao lâu a?” Lâm Viễn truy vấn.
” ân…… mười mấy năm đi.” A Thường trả lời, trán đã đổ chút mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ, Lâm Viễn đừng hỏi, nếu Lâm Viễn không hỏi, bản thân có thể không nói, nhưng nếu hỏi, đành phải trả lời.
Nhưng mà điều làm A Thường thất vọng chính là Lâm Viễn quả nhiên hỏi tiếp “Kia…….lúc nãy Hạ Vũ Thiên nói trước kia hắn đã từng ở bệnh viện tâm thần, chuyện gì đã xảy ra a?”
A Thường thầm than một tiếng trong lòng, bất đắc dĩ nói “Ân, trước kia đại phu nhân cùng đại thiếu gia lúc lão gia đanh tranh giành thế lực, thời điểm nan giải nhất……đại phu nhân vì muốn giữ lại cho đại thiếu gia một mạng đã mang đại thiếu gia đến ở trong bệnh viện tâm thần, vết thương trên lưng đại thiếu gia là do bị đánh bằng côn điện lúc ở trong bệnh viện tâm thần…….khổ cực hơn một năm, cuối cùng lão gia giành được thế lực, đại thiếu gia mới được ra ngoài. Lão gia vốn nghĩ đại thiếu gia chết rồi, nhưng không ngờ đại thiếu gia vẫn bình an……Đại phu nhân thì điên rồi. Lão gia cảm thấy mắc nợ đại phu nhân, cho nên đối xử rất tốt với đại thiếu gia, những phụ nữ khác cũng không có địa vị trong nhà, chỉ là tình nhân thôi”
Lâm Viễn nghe xong nhíu mày, không nghĩ đến Hạ Vũ Thiên lại chịu loại cực khổ như vậy, cau mày, chợt nghe A Thường nói “Cái kia…..Lâm thiếu gia”
“Đã bảo gọi tôi là Lâm Viễn rồi mà” Lâm Viễn tiếp “Tôi cũng không phải thiếu gia”
“Lâm Viễn……Thường ca nói với cậu hai câu thật lòng, phải ghi nhớ kỹ, đừng nói với ai khác” A Thường nhìn càmen đặt trước cửa xe, nói với Lâm Viễn.
“Ân” Lâm Viễn gật đầu một chút.
“Cậu……cậu đừng tin người nhà họ Hạ” sau một lúc lâu do dự, A Thường mới nói ra.
“Người họ Hạ?” Lâm Viễn hỏi “Chính là Hạ Vũ Thiên sao?”
A Thường không trả lời trực tiếp, chỉ nói “Cậu đừng trao trái tim cho họ, nếu không đến lúc đó sẽ không thể lấy về”
Lâm Viễn cau mày, nhìn A Thường “Có ý tứ gì?”
“Cậu nhớ rõ là được” A Thường nói “Bất quá đại thiếu gia và những người kia lớn lên trong hoàn cảnh như vậy nên sẽ không hiểu chuyện tình cảm, bọn họ làm chuyện gì cậu cũng nên bỏ qua mới tốt”
Lâm Viễn nghe xong gật gật đầu, thật lâu sau mới hỏi “Người họ Hạ không thể tin, vậy anh đi theo bọn họ làm gì a?”
A Thường cười cười, nói “Cứ xem như là mượn nhà sống tạm, mặt khác thì tôi cũng giống như cậu, cùng một con đường, nhất định phải theo đến cùng, điều mấu chốt nhất là……tôi chứng kiến đại thiếu gia lớn lên, hy vọng đại thiếu có thể sống tốt, tôi làm lái xe sẽ thuận tiện hơn một chút so với người khác”
Lâm Viễn cười cười, nói “Anh không phải xem hắn là con đấy chứ?”
A Thường lắc đầu, nói “Tôi không già như vậy đâu, bất quá có thể khẳng định tôi xem hắn như em trai”
Lâm Viễn hơi gật đầu, nói “A Thường, thật khó ngờ nha, anh xem Hạ Vũ Thiên như em trai, nhưng hắn chỉ coi anh là đàn em, anh cũng không giận, nếu là em trai ruột thịt của anh nhất định sẽ rất hạnh phúc”
A Thường sửng sốt, thật lâu mới nói “Đại thiếu gia không xem tôi như đàn em a……”
Lâm Viễn nhếch miệng cười, nói “Anh là muốn tôi giúp hắn nên mới thay hắn nói tốt đi?”
A Thường há miệng thở dốc vì xấu hổ, Lâm Viễn đã hiểu sai ý hắn, người này đều nghĩ tốt cho người khác, làm sau có thể đấu lại Hạ Vũ Thiên?
Lâm Viễn vỗ vỗ A Thường, nói “Anh yên tâm, về sau tôi sẽ tận lực phối hợp với hắn, dù sao tất cả mọi người đều có mặt không dễ dàng”
A Thường gật gật đầu, lo lắng, lo lắng.
……
Sau khi về đến nhà, Lâm Viễn nhảy vào phòng, không đợi Hạ Vũ Thiên phản ứng đã cầm quần áo tiến vào nhà tắm với vận tốc ánh sáng. Lúc nãy chơi bóng ra một thân mồ hôi, cộng thêm một thân dầu mỡ lúc đi ăn lẩu, Lâm Viễn ngửi thấy toàn thân bốc mùi thối, chạy nhanh đi tẩy rửa.
Hạ Vũ Thiên tắt máy tính, đến bên giường xem mấy cuốn tạp chí bóng rổ, điện ảnh Lâm Viễn mang về.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Viễn lau tóc đi ra, thư thư phục phục thở ra một hơi sảng khoái, lầm bầm lầu bầu “Thích a”
Hạ Vũ Thiên giương mắt, thấy Lâm Viễn mặc áo T-shirt trắng cùng quần đùi rộng thùng thình, hai chân trơn bóng, cánh tay lộ ra ngoài áo, đang dùng khăn lau tóc.
Hạ Vũ Thiên vuốt cằm, đổi góc độ một lần nữa nhìn kỹ Lâm Viễn……trừ bỏ tính cách Lâm Viễn thì không thể phủ nhận, diện mạo Lâm Viễn là kiểu hình gã thích nhất.
Dáng người thon gầy nhưng thường xuyên rèn luyện nên thoạt nhìn không yếu nhược, đường cong cơ thể rất dài, tay chân tinh xảo, động tác linh hoạt, Lâm Viễn gợi gã nhớ đến con báo con…..tóc đen mắt đen, làn da trắng hơn so với chuẩn người phương Đông, ngũ quan tinh xảo, không phải đáng yêu mà một trong số ít những đàn ông đẹp, cằm nhọn, chiếc cổ mảnh khảnh cộng thêm xương quai xanh tinh xảo, mỗi một chi tiết đều có tính khıêυ khí©h thị giác……vô luận thế nào Lâm Viễn đều là đối tác lý tưởng trên giường. Nếu người này có trong số ảnh chụp đàn ông đưa đến cho gã tiêu khiển, gã nhất định sẽ gọi hắn đến, sau đó sủng ái hắn thật lâu, thật lâu…..
Hạ Vũ Thiên chậm rãi quét mắt qua từng chi tiết thân thể Lâm Viễn, một chỗ cũng không buông tha, mãi đến lúc Lâm Viễn ngẩng đầu, lơ đãng đối diện gã……
Hai mắt giao nhau, Hạ Vũ Thiên nhìn đôi mắt Lâm Viễn, con ngươi đen trong trẻo, còn có vẻ mặt hơi khó hiểu, có chút khô nóng khó hiểu…….
“Anh nhìn cái gì?” Lâm Viễn lấy khăn lau tóc tùy tiện lau mặt, chạy đến lấy tạp chí trên tay Hạ Vũ Thiên “KHông phải anh thích xem tạp chí tài chính-kinh tế sao? Trả lại cho tôi”
Lâm Viễn đưa tay, cúi người đòi lại tạp chí, Hạ vũ Thiên nhìn xuyên qua cổ áo T-shirt rộng thùng thình nhìn thân thể Lâm Viễn, bộ ngực trắng nõn, phía trước còn có hai nốt nổi lên màu hồng cực nhạt, rất hiếm gặp, còn có chiếc eo rất nhỏ bé, tinh xảo”
Hạ Vũ Thiên nuốt một ngụm nước miếng, đưa tạp chí ra sau lưng, nói “Cho tôi mượn xem”
“Tôi cũng muốn xem” Lâm Viễn tiếp “Anh xem một quyển không phải đủ rồi sao? Đưa cho tôi cuốn khác”
Hạ Vũ Thiên vẫn không chịu đưa, Lâm Viễn nheo mắt, nhào lên giường chém gϊếŧ.
Lâm Viễn nhào đến cuốn tạp chí, còn chưa kịp chạm đến đã bị Hạ Vũ Thiên ôm eo, ấn xuống giường, sau đó xoay người nhào lên trên.
“Uy, anh làm gì?” Lâm Viễn lấy tạp chí che chắn “Tránh ra, tôi muốn xem tạp chí”
Hạ Vũ Thiên nhìn chằm chằm Lâm Viễn trong chốc lát, nói “Cậu nói xem, nếu cậu có tính cách cao ngạo lạnh lùng như hàn băng, lại được giáo dục tốt, cũng rất có khả năng diễn xuất vậy có phải thật tốt không?”
Khóe miệng Lâm Viễn giật giật “Anh đi mua tượng băng tạc hình người khác đi, anh cho tôi là xà nữ a” Nói xong lại đẩy Hạ Vũ Thiên “Tránh ra, tránh ra”
Hạ Vũ Thiên không buông tay, hai tay sờ soạng xương sườn Lâm Viễn, làm cho Lâm Viễn giãy dụa không yên, Hạ Vũ Thiên cười nói “Lâm Viễn, ngủ với tôi một đêm được không?”
“Ngủ thí a” Lâm Viễn tiếp “Không phải mỗi buổi sáng tôi đều thức dậy trên giường anh sao!”
“Tôi không phải nói ngủ” Hạ Vũ Thiên giảng giải “Tôi nói là tôi muốn ngủ với cậu”
“Cút”Lâm Viễn lấy chân đá Hạ Vũ Thiên “Lão tử không yêu thích chuyện đó”
“Vì sao không chịu?” Hạ Vũ Thiên hỏi “Cậu ra điều kiện, cái gì tôi cũng có thể chiều theo cậu”
“Anh mơ thật đẹp a” Lâm Viễn xem thường “Anh con mẹ nó nhiều đối tác trên giường như vậy, muốn hạ hỏa thì tìm đối tác của anh đi, lần đầu tiên của lão tử phải giữ cho lão bà”
Hạ Vũ Thiên sửng sốt “Lần đầu tiên? Cậu chưa từng làm? Cũng không cùng với phụ nữ?”
Lâm Viễn giật giật mí mắt “Đó là lão tử thủ thân như ngọc!”
Hạ Vũ Thiên bật cười, nói “Cậu không phải từng có bạn gái sao?”
“Ai nói có bạn gái sẽ làm chuyện kia….?” Lâm Viễn đưa tay đẩy gã “Anh động dục thì tìm người khác, đừng tìm tôi!”
“Không bằng thử xem?” Hạ Vũ Thiên kiên nhẫn dụ dỗ “Lại không có tổn thất, kỹ thuật tôi tốt lắm”
“Tôi mới không cần!” Lâm Viễn lấy gối ném Hạ Vũ Thiên, xoay người muốn chạy, lại bị Hạ Vũ Thiên giữ lấy quần áo.
“Ai nha, anh đừng gây sức ép với tôi được không a?” Lâm Viễn phản ứng, không có ý hoảng sợ, đẩy qua đẩy bình thường như cơm bữa, Hạ Vũ Thiên có chút buồn bực, hỏi “Trước kia cậu cũng từng gặp loại tình huống này?”
“Cáp?” Lâm Viễn nhìn gã khó hiểu.
“Tôi nói là trước kia cũng có người vui đùa như vậy với cậu?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Không phải tất cả nam sinh đều vui đùa như vậy” Lâm Viễn tiếp “Khi còn đi học cũng gặp không ít người, ra trường cũng vậy, không phải ai cũng trong chốc lát thì nói “Tôi nuôi cậu đi”, một lát lại nói “Bốn mươi vạn tôi mua đêm đầu của cậu””
Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn nửa ngày mới nói “Lâm Viễn, cậu cón thể lớn đến từng này tuổi mà không bị người cường, thật sự là kỳ tích”
Lâm Viễn thưởng cho Hạ Vũ Thiên một cước “Mơ giấc mộng của anh đi, ít dong dài!”
Hạ Vũ Thiên nằm xuống giường, nói “Không náo loạn với cậu nữa, đêm nay ngủ chỗ tôi đi, sáng mai tôi phải dậy sớm, cậu cũng phải thức dậy cùng tôi, sáng mai tôi mang cậu đi đánh golf”
“Golf?” Lâm Viễn ngồi lên giường, nói “Tôi sẽ không a, chưa từng đánh golf bao giờ”
Hạ Vũ Thiên hiểu rõ, gật gật đầu “Cũng đoán vậy”
Lâm Viễn mắng trong lòng − −thì sao? Có tiền rất giỏi a? đánh qua đánh lại, đánh đến gãy xương sườn ngươi đi!
Hạ Vũ Thiên đưa tay nắn cằm Lâm Viễn “Đang nghĩ cái gì đó?”
Lâm Viễn hất tay gã “Đi đánh golf làm gì?”
“Bàn chuyện làm ăn” Hạ Vũ Thiên nói xong, vỗ vỗ gối bên cạnh “Mau nằm xuống ngủ nhanh đi, 5h sáng mai phải dậy”
“5h?” Lâm Viễn tâm không cam, tình không nguyện ngã đầu xuống gối “Thật sớm”
Hạ Vũ Thiên nhìn mặt Lâm Viễn cách khoảng 1 tấc bên cạnh, khóe miệng hơi hơi cong lên, mở miệng “Lâm Viễn”
“Ân?” Lâm Viễn xoay mặt nhìn gã, thấy Hạ Vũ Thiên khẽ mở đôi môi, khinh miêu đạm tả nói “Hình như tôi thích cậu”
Sau một hồi lâu sửng sốt, Lâm Viễn đưa tay kéo chăn phủ lên đầu, nói “Taliban, đến đây”
“Cái gì?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày khó hiểu, nhìn Lâm Viễn kéo chăn bọc kín người chỉ lộ ra mái tóc đen tuyền.
Thật lâu sau, Lâm Viễn ủ trong chăn mới rầu rĩ nói một tiếng “Tắt đèn đi!”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tên Ác Ma
- Chương 17: Rơi Vào Mộng Đẹp