Chương 3: Ngày khác

Edit: Cực Phẩm

Tôi không gạt Vương mẫu nương nương nhà tôi, thật ra tôi cũng tìm việc bán thời gian, bán hàng ở một quán pizza. La Kiện không đi làm cùng tôi, hắn được cưng chiều lắm, bưng bê đưa nước này nọ hắn không làm đâu. Tôi ở nhà chán muốn chết, dù sao cũng rảnh rỗi, ra ngoài làm việc xem như tăng thêm tri thức cho cuộc sống vậy.

Sau đó Tô Hoành Quan cũng không tới tìm tôi, tôi đoán có lẽ hắn cũng thất vọng với tôi rồi, ai muốn thả bồ câu

[1]

tôi thì tôi cũng tống người đó vào sổ đen, cho nên tôi hiểu suy nghĩ của Tô Hoành Quan.

[1] Thả bồ câu: ý nói có người mời bạn đi đâu mà bạn không đi. Hoặc ai đó mời bạn rồi mà bạn lại cho người kia leo cây.

Nhưng thôi quên đi, sao cũng được, lão tử không quan tâm.

Hôm nay quán pizza cũng không đông khách lắm, đến giờ cơm mới lẻ tẻ thêm được vài người. Quầy hàng bên kia nhận được điện thoại, yêu cầu giao hàng. Không khéo là hôm nay người giao hàng bệnh xin nghỉ, nên trưởng ca liền bảo tôi đi thay. Tôi làm không biết mệt, đem mấy phần pizza bỏ vào cốp sau xe đạp điện, chạy xe như con thoi vào dòng người.

Công ty kế toán, đường Hạnh Phúc 333, lầu 3, phòng 302.

Cửa không khoá, lại mở rộng, tôi cũng không khách khí liền sải bước vào trong, “Mọi người gọi pizza giao hàng, đến rồi.”

Một đám phụ nữ tràn tới, “Đến đây.” Tôi đem mấy hộp đặt trên bàn, “Tổng cộng 325 tệ.”

Đám phụ nữ cô nhìn tôi, tôi nhìn cô một lát, không ai trả tiền, đúng là phụ nữ keo kiệt. “Tôi tính.” Phía sau truyền đến thanh âm của nam nhân, nghe có chút quen.

Kháo, không phải tên 2B lầu trên chứ, thật sự là oan gia ngõ hẹp, hắn làm ở công ty kế toán này luôn.

“Cố Miễn. Lại gặp cậu, không nghĩ tới hôm nay cậu tự mình đến giao hàng.”

Khẩu khí như quen thuộc lắm là có ý gì? Tôi nói, Đúng vậy. Làm sao anh biết tôi kiêm hai chức ở quán pizza vậy?”

Tô Hoành Quan rút tiền từ trong ví, “Tôi nghe La Kiện nói, bởi vì dạo này không thấy cậu. Ừm, chỗ này có 350 tệ, không cần thối lại.”

Tôi lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Thối chứ, sao lại không thối. Có tiền thì hay lắm à, tôi mới không vì chút tiền ấy ra vẻ đáng thương đâu.”

“Chậc.” Lông mày hắn nhíu thành một đoàn, “Tôi không có ý vậy. Cậu hiểu thế tôi cũng hết cách.”

Tôi nhàn nhạt ném 25 tệ tiền lẻ cho hắn, “Không nhiều không ít đủ 25 tệ.” Xoay người đi ra cửa.

Lão tử còn sợ anh à, có bản lĩnh cứ đến quán trách cứ, nhận xét tệ

[2]

cũng được!

[2] Nguyên văn là Soa bình [差评]: Ở trên mạng mua sắm, người mua và người bán có thể nhận xét qua lại lẫn nhau. Mức độ nhận xét theo ba mức Excellent, Good, Bad. Trong đó soa bình (bad) là mức đánh giá thấp nhất.

“Cố Miễn, Cố Miễn.” Hắn ở sau lưng gọi tên tôi, tôi không hề phản ứng, chợt nghe hắn nói một câu, “Cậu nói ngày khác còn tính không?”

Đúng là XXOO

[3].

[3] XXOO: ở đây hiểu như một câu mắng chửi chứ không ám chỉ chuyện kia.

La Kiện bị bệnh, sốt cao 39 độ vẫn không giảm. Người mơ mơ màng màng, trong miệng cứ gọi tên ‘Gary’. Lão tử nóng máu nha, hoá ra hơn nữa đêm lão tử cõng cậu đến bệnh viện xếp hàng đăng ký truyền nước biển đều là thừa, thôi tớ cũng xem như đầu óc cậu nóng sốt nên tê liệt rồi, tớ không để ý cậu nữa đâu.

Giằng co hơn một đêm, tôi mới phát hiện ngay cả một ngụm nước mình cũng chưa uống. Lúc La Kiện truyền nước biển, tôi chạy đến bình nước uống một ngụm, thuận tiện gọi cho tên Gary không có lương tâm kia đến lo của nợ này, nếu như Gary còn có chút lương tri, hiện tại không nói hai lời liền buông tao hoá không đứng đắn trong lòng ra chạy đến đây. Nếu hắn dám không đến, tôi liền cạo trọc đầu thành Pháp Hải, đem nhân yêu kia chia rẽ.

Cuối cùng tóc tôi cũng được bảo vệ, sau nửa đêm Gary vội vội vàng vàng chạy đến. Thể xác cùng tinh thần tôi mệt mỏi, thầm nghĩ về nhà ngủ luôn. Gary thấy hai mí mắt tôi không thể mở ra được, vội vàng nói, “Cậu mau về đi. Tôi con mẹ nó còn không muốn chăm lo cho hai người bệnh đâu.”

Tôi mệt mỏi nói, “Được được. Vậy anh phải chăm sóc ‘yêu tinh giày vò’ này kĩ đấy, tôi không chịu nổi rồi, đi trước đây.”

Tôi ngồi trên taxi ngủ một hồi, nếu tài xế không kêu tôi dậy, phỏng chừng tôi sẽ ngủ đến sáng hôm sau bị ném đến xó cũng không biết.

Đến trước cửa nhà tôi bị doạ giật mình, Tô Hoành Quan có phải quỷ đâu, mà cứ âm hồn bất tán vậy không biết.

“Kháo. Anh làm tôi sợ muốn chết. Hơn nửa đêm chạy đến cửa nhà tôi ngây ngốc gì chứ?”

Tô Hoành Quan chen người cùng tôi vào nhà, cuối cùng cũng vào được, “Vừa nghe dưới lầu có động tĩnh, liền cảm thấy chắc có chuyện gì. Đến lúc tôi xuống thì chỉ thấy bóng dáng của cậu và La Kiện, tôi cũng không có số của cậu, cứ thấy lo lắng cho nên chờ trước cửa nhà.”

Tôi “Ừm” một tiếng, “Không có gì đâu. La Kiện bị sốt. Anh… cũng có thể về được rồi.” Tên 2B này, không có bệnh chứ, cứ luôn chuốc khổ đến tìm tôi.

“Cậu… Không có chuyện gì chứ?” Có phải Tô Hoành Quan không có ý định đi đúng không, cho là nhà của mình, đặt mông ngồi trên ghế salo nhà tôi.

Đầu óc tôi quay cuồng, “Tôi không có chuyện gì mà. Mệt quá, tôi ngủ đây, anh cũng nhanh về đi, nhớ đóng cửa giùm.”

Nói xong, ‘bộp’ một tiếng đầu óc rơi vào một mảnh hỗn độn, ngủ.

Tôi không nghĩ tới Tô Hoành Quan sẽ ngủ trên ghế salon nhà mình một đêm. Sáng hôm sau tôi tỉnh lại đã mười giờ, dù sao đi làm cũng không kịp nữa, tôi liền bình tĩnh đứng lên lấy điện thoại gửi một tin nhắn ngắn cho trưởng ca — bị bệnh. Sau đó đến phòng tắm kì kì cọ cọ người.

Lúc đi ra chẳng biết Tô Hoành Quan ở đâu chui ra chặn tôi lại, tôi lắc lắc đầu, cho là mình chưa tỉnh ngủ, lại xoa xoa mắt, người này thiên chân vạn xác đứng trước mặt tôi.

Tôi nói, “Con mẹ nó, anh sẽ không ở nhà tôi cả buối tối đi.”

2B sát hữu kỳ sự

[4]

gật gật đầu, giơ hai tay, “Cậu muốn sữa đậu nành hay nước trái cây không?”

[4] Sát hữu kỳ sự: Tỏ vẻ thật có chuyện như vậy.

Tôi không khách khí, lấy chai sữa đậu nành Sáu Giờ Rưỡi cho hắn, “Có bánh bao không?”

“Có có có, trên bàn bên ngoài đấy.” Tên kia một đường theo đuôi tôi, một khắc cũng không rời.

Nhấc mông lên bước đến salon, tôi nghênh ngang nằm ăn cơm trưa sớm.

“Thế nào, đủ ăn không?” Tô Hoành Quan ngồi đối diện tôi nói.

“Được rồi được rồi. Tôi nói nha, sáng nay anh không đi làm à, tôi nói trước, mấy món này là tự anh mua cho tôi, nửa xu tôi cũng không trả cho anh đâu.”

Miếng bánh trên trời rơi xuống, tôi không ngốc, bất cật bạch bất cật

[5].

[5] Bất cật bạch bất cật: câu này ý nói có món gì đó được ăn miễn phí thì cứ ăn, không ăn thì uổng.

Tô Hoành Quan nói, “Không cần, không cần. Cậu cứ việc ăn, tôi mời khách.”

Tôi buồn bực, nhớ tới bữa cơm kia, “Con mẹ nó, anh nói hôm nào mời tôi ăn, hay là bữa này? Vậy cũng quá bủn xỉn đi.”

Không ngờ Tô Hoành Quan sửng sốt, “Cậu… Không phải cậu nói ngày khác à?”

“Ngày khác?” Còn ngày khác? Con mẹ nó, anh có nói mời gì đâu, không muốn tốn tiêu cũng đừng kỳ kèo vậy chứ.

“Đúng, cậu nói đổi thành ‘ban ngày’

[6].”

[6] Chương trước Cố Miễn nói “Ngày khác” = Cải nhật. Hai từ cải nhật đứng liền có thể nghe ra hai nghĩa, nghĩa đầu tiên là “Ngày khác”, nghĩa thứ hai tách chữ ra là Cải = Thay đổi, Nhật = Ban ngày/Ngày. Nên Tô Hoành Quan nghe thành “Đổi thành ban ngày”.

Đến đây tôi mới hiểu, tên 2B này cư nhiên chơi nghiền ngẫm từng chữ một với tôi. Tôi nói, như thế lão tử nói ngày khác ngày khác, cũng không phải là bữa cơm này đổi “Ngày” sao. Ngôn ngữ Trung Quốc bác đại tinh thâm, tôi giác ngộ không nổi đâu.

Tô Hoành Quan vẫn nhìn tôi chằm chằm, nửa cái bánh bao trong tay tôi thế nào cũng không ăn được nữa. Tôi phẫn nộ đưa tới cho hắn, “Thế nào? Anh muốn ăn?”

Hắn lắc đầu, “Không, tôi muốn ăn cậu.”

Tôi thở dài, thao, người này đấy, nếu như không phải liên quan đến《 Little Apple 》rồi mấy cái âm thanh kia, tuyệt đối từ lúc đầu tôi cũng không thấy phản cảm với hắn đâu. Nói đúng thì, tướng mạo cũng thuộc hàng cao cấp, tính cách không tệ, ngoại trừ thỉnh thoảng có chút ngốc ngốc, cũng có thể xem là một đối tượng tốt.

Tôi cũng không nhớ rõ đã không cùng nam nhân làm bao lâu rồi, lâu như vậy trong lòng cũng có chút chộn rộn. Trong lòng tôi cười lạnh một tiếng, quên đi, coi như hỗn đản này vận khí tốt, cho hắn chiếm chút tiện nghi vậy.

Bánh bao cũng ăn no rồi, tôi sờ sờ bụng, giơ tay vẫy vẫy hắn, “Được rồi được rồi. Ăn no. Ấm no sinh dâʍ ɖu͙©, tới tới, ban ngày thì ban ngày.”

Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng con sói đói Tô Hoành Quan còn chưa có trèo lên vách đá mà đã gào rú đứng đậy, thao con mẹ nó, quả thật chính là cầm thú.

“Tôi thao. Mẹ nó, anh có nhẹ một chút không.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Bị đè rất dứt khoát.