Chương 21: Mượn Người Giải Oan

Nghe mệnh lệnh của huyện lệnh đại nhân, sáu nha dịch vượt ra ngoài, còn có người mang ghế rộng để thi hành trượng hình ra, hai người tới trước người Đỗ Phương trực tiếp ấn hắn ngã xuống ghế, Đỗ Phương thất kinh, không ngừng lớn tiếng kêu oan.

"Không, đại nhân, thảo dân không dám trêu chọc đại nhân, thảo dân từng câu từng chữ là thật! đại nhân, thảo dân oan uổng..."

Lâm huyện lệnh không để ý nữa, ném ra lệnh ký.

"Đánh cho ta!"

Dưới nách Đỗ Phương đã bị hai cây thủy hỏa côn giao nhau cố định lại, hai chân cũng đồng dạng bị như thế, có hai người khác phân tả trái phải đứng ở hai bên Đỗ Phương, một nha dịch lạnh lùng nói.

"Ngươi tốt nhất chớ nên loạn động, thủy hỏa vô tình, thủy hỏa côn cũng là như thế, ngươi nếu là loạn động, một gậy đi xuống có thể đem eo ngươi đánh gãy, lúc đó đã không phải chỉ nằm vài ngày là khỏi!"

Đỗ Phương bị dọa đến mặt không còn chút máu, không dám tùy tiện lộn xộn nữa, nhưng vẫn kêu oan uổng, càng không ngừng nhìn xung quanh.

"Hà cô nương, Hà cô nương - - ngươi mau ra đây - - ngươi không phải nói có thể khiến Huyện lệnh đại nhân thấy được sao - -"

"Đừng ồn ào!"

Một nha dịch gầm lên một tiếng, thủy hỏa côn giơ lên trong tay nặng nề rơi xuống.

"Phanh......"

"A......"

"Phanh......"

"A - - đại nhân, ta oan uổng quá..."

"Phanh......"

"A......"

Chỉ bốn năm côn hạ xuống, Đỗ Phương đã không còn sức để kêu thảm, chỉ có thể rêи ɾỉ, trong miệng vẫn kêu oan.

Dịch Thư Nguyên đứng ở bên ngoài công đường theo bản năng siết chặt một góc quần áo, càng là liên tiếp nhìn về phía sau cửa lớn nữ tử, nữ tử kia cũng đang kêu rên.

"Đại nhân, không liên quan đến hắn, đại nhân ngài có thể hay không nghe được -- tiểu nữ tử oan uổng a -- đại nhân --"

"Ta đã là cô hồn dã quỷ, có nhà không thể về, lại không thể siêu sinh, chết oan ở nơi bi thương này, ta không cam lòng, a --"

Nữ tử tiếng kêu thê lương bi thảm, thanh âm dĩ nhiên lộ ra vài phần hung lệ, Dịch Thư Nguyên nghe đến da đầu tê dại, lại quay đầu nhìn, khuôn mặt trắng bệch nhiều thêm một tia xanh đen, thất khiếu cũng bắt đầu chảy ra máu đen, một cỗ hắc khí tràn ngập ở trên người.

Mặc dù không không hiểu về phương diện này, nhưng Dịch Thư Nguyên dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đây là muốn hóa thành lệ quỷ!

Tám "" Phanh~"

Chín "" Phanh~"

Thủy hỏa côn không ngừng đập xuống, Đỗ Phương đã không còn khí lực gào thét giãy dụa, kỳ thật nha dịch ở phía sau đã bắt đầu lưu thủ, chẳng qua mặc dù lưu thủ, cũng không phải dễ chịu như vậy.

Thủy hỏa côn này đối với Đỗ Phương là một loại dày vò, đối với nữ tử cũng vậy, nhưng đối với Dịch Thư Nguyên cũng như thế.

Nguyên bản Dịch Thư Nguyên còn đang tự hỏi chuyện ma quỷ có thể tin hay không, nhưng vào giờ khắc này rõ ràng cảm nhận được cảm xúc tuyệt vọng của nữ tử.

Dịch Thư Nguyên nhịn không nổi nữa, chỉ mới mấy hơi, chín lần thủy hỏa côn đập xuống như là đập thẳng vào trong lòng hăn, hắn cũng càng không muốn để cho nữ tử biến thành lệ quỷ.

Nếu tất cả mọi người nhìn không tới nghe không tới, mà ngươi cũng không vào được công đường, như vậy ta Dịch Thư Nguyên tới giúp ngươi!

Dịch Thư Nguyên chỉ là một văn lại nho nhỏ, người nhỏ lời nhẹ, không có khả năng cứng rắn lôi kéo huyện lệnh đi ra ngoài huyện nha, nhưng hắn có biện pháp của mình.

"Dừng tay - -"



Rốt cục, Dịch Thư Nguyên mở miệng, thanh âm hắn trong trẻo mà vang dội, trong đêm khuya, trên công đường vốn là không có bao nhiêu thanh âm, lực chú ý của tất cả mọi người đều chuyển hướng hắn.

Huyện lệnh nhíu mày nhìn bên ngoài, ở giữa công đường cùng chính diện có một mảnh khu vực trống, đây coi như là ngoại đường, giờ phút này đang có một thân ảnh đứng ở bên cạnh, chính là Dịch Thư Nguyên.

"Nếu như bản quan không có nhận lầm, ngươi hẳn là tu soạn huyện chí văn lại đi?"

Dịch Thư Nguyên không trực tiếp đi vào công đường, mà đi ra ngoài vài bước chắp tay.

"Đúng là tại hạ!"

"Ngươi có biết rõ tội nhiễu loạn công đường không?"

Dịch Thư Nguyên hít sâu một hơi, đáp lại.

"Đại nhân, lúc còn trẻ ta từng bị bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh, ngẫu nhiên có thể gặp phải một ít chuyện kỳ dị, cũng từng ban đêm nhìn quỷ thần..."

Mọi người ở đây nghe vậy đều hơi kinh hãi, không đến mức người này cũng tới trêu đùa Huyện lệnh chứ?

Huyện lệnh càng cau mày, đối lập với Đỗ Phương thê thảm trên mặt đất, dáng vẻ Dịch Thư Nguyên thong dong, khí độ bất phàm, lại là người một nhà, không giống là sẽ chuyên môn trêu đùa hắn chứ?

Dịch Thư Nguyên cũng không đợi những người khác hỏi, mà là xoay người mặt hướng công đường ngoài cửa lớn, ánh mắt trực tiếp liền rơi xuống trên người bạch y nữ tử.

Cô nương, nếu Dịch mỗ đoán không sai, cô chính là Hà Hân bị hại phải không?

Nữ tử áo trắng vốn đã lệ khí quấn thân kia lộ vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức hiện lên mừng như điên, muốn cất bước rồi lại sợ hãi, mang theo thanh âm không thể tin hỏi.

"Ngài có thể nhìn thấy ta, ngài có thể nghe thấy ta nói chuyện không?"

Dịch Thư Nguyên gật gật đầu, đồng thời cũng lưu ý từng chữ từng câu của nữ tử.

"Có thể nhìn thấy, cũng có thể nghe thấy, ta mặc dù sợ hãi quỷ hồn, nhưng cũng không thể thấy ác nhân nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, càng không đành lòng nhìn ngươi có oan khuất không thể giải, ở nơi công chính nghiêm minh này hóa làm lệ quỷ..."

Theo Dịch Thư Nguyên lời nói hạ xuống, rất nhiều người cảm thấy có chút lạnh, không ít người đều theo Dịch Thư Nguyên nhìn về phía công đường bên ngoài, tự nhiên là cái gì cũng không thấy được.

"Dịch tiên sinh, ngươi......"

"Đại nhân - - xin cho tại hạ một chút thời gian!"

Dịch Thư Nguyên lúc này cũng bất chấp tất cả, trong khi nói nhìn về phía công đường, cùng huyện lệnh đối diện, ánh mắt trong suốt sáng ngời tự có chính khí trong người, lại làm cho một huyện chi tôn nói không ra lời.

Dịch Thư Nguyên lần nữa nhìn về phía ngoài công đường, rất tốt, cô gái kia đã ổn định, kế tiếp liền xem hắn biểu diễn!

"Cô nương, Dịch mỗ thấp cổ bé họng, càng không có năng lực lớn gì, tối nay nguyện để ngươi mượn thân xác này, trợ ngươi mở miệng thổ lộ oan khuất, huyện tôn đại nhân chắc chắn vì ngươi làm chủ!"

"Nhập xác?" Bạch y nữ tử sửng sốt, tất cả mọi người ở đây sửng sốt.

"Tiên sinh, ta như thế nào nhạp vào ngài? Tiên sinh có thể đi ra dạy ta sao? Tiên sinh? Ngài không tới sao? Tiên sinh - -"

Nhưng bất luận bạch y nữ tử gọi như thế nào, Dịch Thư Nguyên chính là không đi ra ngoài, chẳng những không có đi ra ngoài, ngược lại từng bước một đi về phía công đường, đến bên người Đỗ Phương, sau đó nhìn hắn một cái, lại nhìn về phía sau đại môn.

"Cô nương mời, sau đó dùng miệng của ta, từng câu từng câu đem oan tình kể ra!"

"Tiên sinh...... ta không thể vào trong công đường! Tiên sinh..."

Bạch y nữ tử lo lắng hô to, nàng còn tưởng rằng Dịch Thư Nguyên không biết việc này, dưới tình thế cấp bách, nàng lui về phía sau vài bước, muốn lần nữa xông về phía cửa lớn.

Nhưng Dịch Thư Nguyên đầu cúi xuống, tận lực bảo trì bình tĩnh, điều chỉnh tự thân khí tức, tại trước lúc bạch y nữ tử vọt tới trước cửa, nhẹ giọng mở miệng.

"Đại nhân......"



Đỗ Phương tạm thời quên mất thống khổ, bạch y nữ tử đã sắp đến trước cửa cũng ngây ngẩn cả người.

Đây không phải là thanh âm của Dịch Thư Nguyên, đây là thanh âm của một nữ tử, xác thực mà nói, đây là thanh âm của Hà Hân!

Đây chính là kế sách của Dịch Thư Nguyên, hắn là một văn lại, Ngô Minh Cao tuy rằng coi trọng hắn, nhưng đối với huyện lệnh phỏng chừng căn bản không tính là cái gì, không có khả năng hắn nói có thể nhìn thấy quỷ, có thể đối thoại, người ta sẽ tin, ở trong mắt người ngoài, sợ là chỉ nhìn thấy Dịch Thư Nguyên nói chuyện với không khí.

Cho nên Dịch Thư Nguyên cần một loại phương thức mà mọi người lập tức có thể tin tưởng.

"Là Hà cô nương! Là Hà cô nương!"

Trong tiếng kêu kinh hỉ của Đỗ Phương, trong công đường từ huyện lệnh cho tới nha dịch, vào giờ khắc này tất cả mọi người đều nổi da gà.

Giờ khắc này, Dịch Thư Nguyên tâm khí kéo lên, cho dù ta chỉ là một giới thuyết thư nhân, cho dù ta đối với quỷ quái cũng có kiêng kỵ, cho dù ta không có bản lĩnh lớn, nhưng ta Dịch Thư Nguyên có thể giúp ngươi!

"Đại nhân...... Dân nữ chính là Hà Hân!"

Dịch Thư Nguyên mở miệng lần nữa, nếu như lúc ban đầu hai chữ kia còn muốn thấp giọng điều chỉnh, giờ phút này đã từng chữ rõ ràng, cùng Hà Hân thanh âm độc nhất vô nhị.

Huyện lệnh hít sâu một hơi khí lạnh, một cỗ hàn ý từ chân lên tới đỉnh đầu, chỉ cảm thấy da đầu tê dại!

"Ngươi, ngươi có oan khuất gì......"

Lâm huyện lệnh vừa rồi trung khí mười phần quan uy cường thịnh, giờ phút này nói chuyện cũng không có bao nhiêu sức mạnh, cho dù hắn là tôn nghiêm một huyện, ban đêm gặp quỷ cũng không thể không sợ, sư gia bên kia càng là ngay cả bút cũng sắp cầm không vững.

Hai hàng nha dịch gắt gao cầm lấy thủy hỏa côn, nếu như không phải thói quen, đã nhịn không được mà chạy đi, ngay cả vài tên bộ khoái thân mang võ công vừa mới chạy tới bên ngoài công đường cũng lạnh lẽo tay chân.

Nghe được Huyện lệnh lời nói, Dịch Thư Nguyên biết thành hơn phân nửa, hắn ổn định tâm tính, lần nữa sâu kín mở miệng.

"Xin đại nhân thả Đỗ công tử trước!"

Huyện lệnh nhìn về phía Đỗ Phương bị đánh thảm, vội vàng hạ lệnh.

"Không cần đánh không cần đánh, đưa hắn đi xuống, lại mời lang trung đến trị liệu!"

Đỗ Phương được người bên cạnh luống cuống tay chân đỡ rời đi, Dịch Thư Nguyên hơi cúi đầu cũng nói chuyện lần nữa.

"Dân nữ vốn là người huyện La Ngô Châu, bị tên ác thương kia bắt từ Ngô Châu tới, ta không muốn chịu nhục, thà chết không theo, sau khi bị hắn hại chết thi thể chìm nga thủy......"

Nói tới đây, giọng nói nữ hóa của Dịch Thư Nguyên thoáng dừng lại, những lời này là trước đó Đỗ Phương đã nói qua, sau đó cần Hà Hân phối hợp.

"Trong đó ngọn nguồn, mời Huyện Tôn đại nhân nghe ta nói......"

Dịch Thư Nguyên hơi nghiêng mặt ra phía bên ngoài, cô nương, Dịch mỗ hiện tại không tiện nói rõ với ngươi, nhưng ám hiệu này đủ rõ ràng đi? Dịch Thư Nguyên trong lòng nghĩ như vậy, hi vọng cô gái kia không cần hắn lại làm ám chỉ khác.

Quả nhiên nữ tử ngoài cửa lớn kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại.

"Tiểu nữ tử vốn là con gái của một hộ thợ dệt ở huyện La Ngô Châu, trong nhà đứng hàng thứ ba, trên có......"

"Tiểu nữ tử vốn là con gái của một hộ thợ dệt ở huyện La Ngô Châu......"

Bạch y nữ tử nói một câu, Dịch Thư Nguyên lập tức mở miệng theo, thanh âm ngữ điệu cơ hồ giống nhau như đúc.

Theo không ngừng kể lại, bạch y nữ tử như là đã quên việc truyền lời, càng ngày càng xúc động, đến đoạn bi thương đã khóc thành tiếng.

Mà Dịch Thư Nguyên vậy mà một tia ngữ thái đều không bỏ xót, đồng dạng bi thiết có tiếng, mặc dù đưa lưng về phía nữ tử, nhưng đến tư thái đều có vài phần giống nhau.

Trong công đường, người vốn sợ hãi cũng theo Dịch Thư Nguyên tự thuật dần dần bị sự kiện hấp dẫn, trong lòng tức giận dần dần nổi lên!

-----------------

PS: Mới bắt đầu được một tháng, mọi người bỏ một ít nguyệt phiếu đề cử ủng hộ một chút đi, cám ơn mọi người!