*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày thứ hai sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Tiêu Ninh vừa bước ra khỏi cổng trường liền nhìn thấy Tần Thư đang tựa vào sư tử đá trước cổng trường. Hơn mười năm vất vả học tập bên khung cửa sổ lạnh lẽo cuối cùng cũng kết thúc vào ngày hôm qua. Cả khuôn mặt của Tần Thư đều sinh động, nở nụ cười thật tươi vui vẻ, không biết cậu ta đã đợi ở đó bao lâu, các cô gái đi ngang qua không khỏi lén nhìn. Tiêu Ninh bất đắc dĩ lắc đầu. Không có gì ngạc nhiên khi ngay cả anh trai cũng háo hức thèm muốn cậu ta.
Nhưng cái loại này của Tần Thư lại khiến Tiêu Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhìn vẻ mặt vui vẻ của cậu ta lúc này là biết Tần Tấn không bắt cậu ta đi làm cái chuyện gì đó.
Tần Thư câu cổ Tiêu Ninh cười đến không tim không phổi, “A Ninh, mừng anh trai cậu cuối cùng cũng giải thoát khỏi biển khổ, đêm nay đi tiệm ăn thôi!”
Tiêu Ninh khẽ liếc cậu ta một cái, “Cậu chắc chắn?”
Tần Thư sắc mặt mờ mịt, trịnh trọng nói, “Có chắc chắn hay không có quan hệ gì, dù sao ba tớ cũng đã an bài cho tớ sau này rồi.”
Nghe vậy, Tiêu Ninh gật đầu hiểu ý. Tổ tiên họ Tần đã vượt sông Hoàng Hà, ăn rễ cây, cuối cùng cũng nghênh đón thắng lợi. Vì vậy đã đến lúc thế hệ của chú Tần được hưởng vinh dự, cho dù Tần Thư không đậu kỳ thi tuyển sinh đại học hôm nay, vẫn có một tương lai tươi sáng.
Muốn con hóa thành rồng*, cổ đại và hiện đại, ngay cả phần tử trí thức như chú Tần cũng không ngoại lệ. Họ luôn muốn tốt cho con mình, nhưng lại quên mất rằng đối với con cái, ý chí mới là điều quan trọng nhất, nếu không thì mù quáng kiềm chế và ép buộc sẽ chỉ làm cho khoảng cách giữa hai cha con càng lớn. Ví dụ như Tần Tấn đã không hài lòng với sự sắp xếp của cha mình dứt khoát vứt bỏ công sức ấy xuống biển. Hôm nay đại khái cũng lăn lộn đến thuận buồm xuôi gió, không phụ tổ tiên Tần gia.
* “望子成龙,望女成凤/mong con trai thành rồng, mong con gái thành phượng”, tương ứng với cách diễn đạt “mong con cái thành đạt” hay “mong con trở thành ông nọ bà kia” trong tiếng Việt (theo vnics)Tần Thư mỉm cười chuyển chủ đề khi thấy anh không nói lời nào, “Tiêu Vũ đâu?”
“Em ấy đi chơi với bạn học, vậy hôm nay chúng ta đi ăn ngoài đi.” Tiêu Ninh nói xong, liếc nhìn chiếc vali ngoại cỡ màu đen dưới chân, nhàn nhạt nói, “Tần đại thiếu gia, trước tiên chúng ta phải đem hành lý của cậu về nhà rồi mới có thể đi ăn a.”
Tần Thư bứt nắm tóc, một tay cầm cái va ly câu vai Tiêu Ninh đi dọc con đường từ trường học, nếu đi đến cuối con đường sẽ thấy một khu biệt thự cách đó không xa. Khu này chỉ có những người siêu giàu hoặc giới chính trị, các quan chức cấp cao mới có thể sống. Nên ngoài ô tô cá nhân, trên đường thường có xe đạp và xe buýt của học sinh.
Hai người đứng bên lề đường được một đoạn thì bất ngờ có một chiếc xe tải nhỏ dừng trước mặt.
Tiêu Ninh chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra chủ xe là Lăng Ba, nhưng Tần Thư lại không biết nên cậu nhìn thấy một người mặc một chiếc áo phông như bị chuột cắn, ngắn cũn cỡn, còn tay áo dài qua đầu gối. Trên chân đang mang một đôi giày vải hiệu Giải Phóng đạp gót. Tần Thư ngay lập tức huýt sáo một cách thán phục, không cần biết anh ta có biết hay không, cậu trực tiếp lên tiếng, “Người anh em, tạo hình của anh thật khốc a. Cái này đầu năm nay lưu hành phải không?”
Lăng Ba còn không biết vị công tử toàn thân hàng hiệu nổi tiếng này là ai, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Ninh đứng ở bên cạnh, hai người có vẻ thân thiết, liền nở nụ cười thật tươi, “Quần áo này của tôi bị kiến
khoan, giày này, là nghèo quá không có tiền mua.”
Tần Thư nhướng mày, bất cẩn nói, “Tôi hiểu rồi, nhìn anh bạn có vẻ rất quen, anh có lăn lộn ở Bắc Kinh chưa?”
Lăng Ba đáp, “Ồ, hóa ra là thiếu gia từ chân hoàng thượng xuống, vô lễ, vô lễ.”
Tính cách của hai người làm cho bọn họ cảm thấy quen thuộc ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ngay cả bên lề đường có xe qua lại, họ vẫn có thể thản nhiên nói chuyện. Tiêu Ninh lạnh mắt nhìn, cuối cùng đứng lên thay hai người giới thiệu. Sau khi giới thiệu xong, hai người họ liền tìm thấy chủ đề chung.
Cậu ta nói: a, lẽ nào người anh em tiểu bạch kiểm Đoàn Dự luyện lăng ba vi bộ chuyển thế?
Anh ta nói: đại thiếu gia, tên của cậu thật đúng là vừa vặn Thư Tình a Thư Tình, hẳn là ba mẹ cậu dành 45 phút tiết học để viết Thư Tình gửi cho nhau đúng không?
Tiêu Ninh nghe được dở khóc dở cười, không biết nên cười hay nên khóc, đành cau mày nói, “Tần Thư, cậu có muốn về nhà không?”
Tần Thư lập tức gật đầu như đập tỏi, “Muốn, nếu cậu không chứa chấp tớ, hôm nay tớ phải ngủ ngoài đường.”
“Đừng, đại thiếu gia, cậu không có chỗ ngủ có thể ngủ trong khách sạn, đáng giá mấy đồng tiền của cậu sao?” Hương vị Bắc Kinh giả dối – Lăng Ba ngay lập tức tìm thấy thuyền trưởng, Tần Thư không quan tâm, chỉ nói là, “Tôi vừa mới thi xong, đến đây cọ bữa cơm của A Ninh.”
Lăng Ba nắm lấy tay Tần Thư như gặp được đồng chí cách mạng, “Đại thiếu gia, hóa ra chúng ta có sở thích giống nhau. Tôi cũng thích đi cọ cơm, dẫn tôi đi với!”
Tần Thư là tính tình bộc trực, lập tức vung tay, hào sảng không gì sánh được, nói, “Anh bạn cứ thoải mái, tối nay ăn no hở bụng!”
“Được rồi!” Lăng Ba cười đến là vui sướиɠ.
Cuối cùng, Lăng Ba lái xe đưa Tiêu Ninh và Tần Thư cùng chiếc vali lớn trở về nhà Tiêu Ninh. Lúc đó bà cố và cô giúp việc đã nấu ăn đang ăn tối, Tiêu Ninh và Tiêu Vũ về muộn nên Tiêu Ninh có nói bà ăn trước, chỉ cần hâm nóng chúng trên bếp là được.
Bà cố quen biết Tần Thư, nhớ rõ đây là một trong những người bạn chơi cùng với Tiêu Ninh khi còn nhỏ.
Tần Thư và Lăng Ba đều là người miệng ngọt, mỗi lời đều làm lão phu nhân rất vui vẻ, cuối cùng nói chuyện với lão phu nhân một hồi, mấy người họ mới đi ra quán ăn. Tiêu Ninh trải đệm chăn xuống ghế ngồi, dặn bà ra ngoài một lát sẽ quay lại để bà không phải đợi mình.
Bà cụ mỉm cười đồng ý, dặn dò bọn trẻ đi đường phải cẩn thận.
Ba người từ trong tứ hợp viện xuất phát, bên ngoài trời tối dần, đèn đường cũng lục tục sáng lên, thành phố dần dần trở nên sáng sủa do sự phát triển kinh tế, ban đêm rồi cũng như ban ngày. Tần Thư hỏi Tiêu Ninh đi ăn ở đâu, Tiêu Ninh do dự nói, “Bây giờ cũng muộn rồi, chúng ta tìm một tiệm ăn gần đây ăn chút đi.”
“Được.” Tần Thư nghe Tiêu Ninh nhất, Tiêu Ninh nói cái gì chính là cái đó, cậu quay đầu hỏi ý kiến Lăng Ba, Lăng Ba đương nhiên cũng không có ý kiến.
Tiêu Ninh là người nhỏ tuổi nhất trong ba người, có lẽ bởi vì trên mặt luôn mang theo vẻ nghiêm nghị, giọng điệu lúc nào cũng chậm rãi, ý tứ bình tĩnh và sâu sắc làm chủ tình hình, cho nên lời từ miệng anh nói ra cũng có chút trọng lượng. Lăng Ba nhìn thiếu niên mới vừa gặp hai lần qua ngọn đèn đường mờ mịt. Khuôn mặt thanh tú, sắc mặt cũng không có gì nổi bật, nhưng chung quy kết hợp lại cực kỳ vừa lòng. Độ tuổi này còn chưa trưởng thành hoàn toàn, lông mày giãn ra đã có thể nhìn ra một chút anh hùng cứng rắn, tóc ngắn đen bóng, Lăng Ba đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ này so với em trai luôn vui vẻ còn khiến người khác khó dời đường nhìn hơn.
Tiệm ăn gần nhất với họ ở trên phố bên cạnh, cách trang trí của tiệm ăn đương nhiên không trang nhã và tinh tế như mười mấy năm sau, tuy không sang trọng nhưng rất sạch sẽ. Ba người chọn một chỗ ngồi ở cửa sổ tầng hai. Ỏ đây, có thể nhìn thấy sự đông đúc trên đường phố và những quầy hàng nhỏ bán đủ loại đồ dùng bên đường.
Tần Thư bảo anh ta ăn căng bụng, Lăng Ba cũng không khách khí, vừa ngồi xuống đã gọi một tá món ăn, Tần Thư không hề nhíu mày, nhưng Tiêu Ninh lại thầm cười trong lòng. Lăng Ba gọi nhiều món như vậy là để cho người hay lợn ăn? Cho dù muốn tàn sát Tần Thư – con cừu lớn béo này, cũng phải biết tiến hành từng bước một a.
Các món ăn mà Lăng Ba gọi đã lên nhanh chóng, lúc này tiệm đã qua giờ ăn tối, ba đứa nhóc choai choai đói đến mức bụng dán cả ngực lên lưng. Những món ăn đẹp mắt trên bàn như bị gió lốc quét tới, sau một lần đi qua chỉ còn lại mâm bát la liệt. Nhìn trên bàn chỉ có đĩa, Tiêu Ninh thầm nghĩ, đây thật sự là cho heo ăn.
Tần Thư xuất thân từ gia đình quan chức, cho dù đói bụng vẫn có thể duy trì tác phong cơ bản nhất, Tiêu Ninh cũng chậm rãi nói chuyện với cậu khi ăn cơm. Vì vậy nhìn đi nhìn lại, ba người trên bàn chỉ thấy đũa của Lăng Ba mà thôi, như thể đã mấy trăm năm không ăn thức ăn.
Ở tuổi bọn họ tuy nghèo, nhưng cũng không đến nông nỗi không có cơm ăn, khách bàn bên cạnh đã nhìn sang rồi, Lăng Ba vẫn như cũ nhét thức ăn vào miệng, nói mơ hồ, “Cậu ấm Thư Tình, nếu không đủ nếu có thể kêu thêm không?”
“Đương nhiên! Không phải đã nói rồi sao? Hôm nay ăn căng bụng đi, anh bạn, anh ngàn vạn lần đừng tiết kiệm tiền cho tôi.” Tần Thư phất tay gọi người phục vụ lại, chỉ vào Lăng Ba đang chuẩn bị vùi đầu vào trong cái mâm, nói, “Gọi món ăn.”
Cố gái bồi bàn có lẽ đã bị sốc bởi tốc độ ăn của Lăng Ba, đứng trước mặt Lăng Ba một lúc lâu mới đặt thực đơn được làm thủ công xuống. Lăng Ba như con sói đói chụp mồi, những ngón tay đầy dầu mỡ dính lên một số trang thực đơn, chọc vào tên của một số món ăn và nói, “Cái này, cái này và cái này, ừm, thêm một đĩa bánh bí đỏ chiên giòn* và một bát cơm lớn.”
*Bánh bí đỏ chiên giòn:Cô gái phục vụ gật đầu, chạy đi ngay lập tức.
Tần Thư đưa ngón tay mảnh khảnh gác đũa xuống, cười nói với Lăng Ba, “Nhìn đi, tiểu tử anh dọa cô bé kia sợ hãi, sau này làm sao cưới vợ a?”
Lăng Ba có lẽ đang đợi đồ ăn, cuối cùng cũng bắt đầu nhẹ nhàng, cầm lấy khăn ăn lau lau tay, “Đại thiếu gia, cậu bây giờ đang tính lấy vợ sao? Cậu mới bây lớn a? Tóc còn chưa mọc chưa đủ, đúng không?!”
“Tôi không nghĩ anh tốt hơn bao nhiêu!” Tần Thư tiếp tục trêu đùa, đôi đũa trong tay nhoáng lên nhoáng lên, rất có vị đạo bất cần đời.
Tiêu Ninh tựa lưng vào ghế, nghe bọn họ vớ vẩn, liếc mắt nhìn bàn bên cạnh có mấy thanh niên đang ngồi sát vách, bọn họ ăn mặc bình thường nhưng ánh mắt lại hung ác dữ tợn, ngực Tiêu Ninh nảy lên, anh chăm chú nhìn sang, phát hiện đúng là đối thủ một mất một còn nhiều năm – Lý Hồng.
Việc đầu tiên Tiêu Ninh làm khi trở thành lão đại của Thanh Bang là gϊếŧ Lý Hồng. Đó là bởi vì người này quá kiêu ngạo, há miệng liền chào hỏi tổ tiên gia tộc của người ta một lượt, cuối cùng tự cho rằng đẹp mắt, ném cái nhìn khinh miệt ra. Nhưng không biết đôi mắt trên gương mặt mập của hắn từ lâu đã bị bóp thành mắt chuột. Bạch Bắc và Lăng Ba ghét nhất Lý Hồng, một là vì thái độ, hai là bởi vì Lăng Ba đã ăn thua thiệt của người này.
Lúc đó chắc cũng như bây giờ, Lăng Ba đang đi ăn cùng một vài người bạn thì bị chòng bao tải từ phía sau khi đang ăn và bị kéo ra ngõ đánh đập dã man. Phải mất một thời gian dài mới biết được ai làm, bởi vì người chống lưng cho Lý Hồng không lớn như vậy. Về phần Lý Hồng tại sao phải có chuyện với Lăng Ba, nghe nói là do Lăng Ba chen vào nhà vệ sinh nên bị một người trong đội của Lý Hồng nhét đầu vào bồn cầu. Lần đó, bọn họ đang liên hoan với nguyên chủ Thanh Bang, Bạch Bắc nói không phải lúc để cho Lăng Ba nổi xung. Vì vậy, ngay khi Tiêu Ninh lên nắm quyền, Lý Hồng lập tức bị đánh chết.
Bây giờ, trong đám thanh niên bên cạnh, Lý Hồng đang ngồi sát vách.