*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc dù nhà Cận Phong ở An Bình có uy tín danh dự, nhưng nước xa không thể cứu được lửa gần, cho dù bây giờ họ có phái người đi chăng nữa thì cũng phải mất ít nhất một hai tiếng mới tới nơi.
Luật sư của bên kia đã buộc tội Tiêu Ninh cố ý làm tổn thương người khác, muốn che lấp nguyên nhân gây sự của họ.
Cận Phong tức giận nghiến răng nghiến lợi, một công tử xuất thân cao quý chưa từng bị người khác oan uổng như vậy, chưa từng thấy xã hội hiện thực bẩn thỉu xấu xa như vậy, lập tức run lên vì tức giận, đang định bước tới túm lấy vị luật sư cặn bã, Tiêu Ninh đã túm lấy anh ta, nói với viên cảnh sát bên cạnh, “Tôi gọi điện thoại được không?”
Viên cảnh sát liếc nhìn cậu bé có vẻ mặt trầm lặng và đẩy điện thoại cố định qua.
Dãy số ghi trên tờ giấy bạc của Phong Thành rất dễ nhớ, vì vậy Tiêu Ninh liếc mắt nhìn vài lần đã thuộc. Anh và Tiêu Vũ không có họ hàng gì trên đời này, bà cố lớn tuổi hà tất để cho bà lo lắng. Mặc dù Tần Thư đang ở Bắc Kinh, nhưng trong tiềm thức anh không muốn làm phiền cậu ấy, có lẽ bởi vì anh trai của Tần Thư thực sự là một người không dễ trêu chọc. Nếu yêu cầu Tần Thư giúp đỡ, người đứng ra nhất định là Tần Tấn. Để tương lai Tần Thư có thể từ chối anh ta một cách hào hùng quyết liệt, Tiêu Ninh quyết định đánh cuộc một lần.
Mặc dù anh không chắc liệu lúc này, Phong Thành đã đến được thành phố Bắc Kinh này hay chưa.
Cuộc gọi nhanh chóng đổ chuông, Tiêu Ninh cầm chặt, trên tay toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
“Nghe.” Bên phía Phong Thành rất yên tĩnh, có lẽ đã nghỉ ngơi rồi, nghĩ đến đây, Tiêu Ninh lập tức cảm thấy cuộc gọi này thực sự quá đột ngột, định cúp máy, nhưng giọng nói bên kia đã tiếp tục, “Tiểu Ninh?”
Tiêu Ninh mở miệng, cuối cùng nói, “Là tôi.”
“Làm sao vậy? Gọi điện thoại cho tôi muộn quá?” Phong Thành như là nở nụ cười, tiếng cười bị sóng vô tuyến nhiễu loạn, không quá rõ ràng.
Tiêu Ninh đại khái đem tình hình chung nói một lần, đầu tiên Phong Thành hỏi anh có bị thương không và còn ai đi cùng anh, sau khi Tiêu Ninh trả lời từng câu một, anh ta nói, “Cậu và Tiểu Vũ cứ đợi ở đó. Chậm nhất hai mươi phút nữa người của tôi sẽ tới.”
Tiêu Ninh đồng ý, Phong Thành đột nhiên hỏi, “Tiểu Ninh, cậu sợ sao?”
“… Không sợ.” Tiêu Ninh nhìn Tiêu Vũ đang dựa vào cánh tay của Cận Phong, nhẹ giọng nói.
“Ngoan lắm.” Phong Thành nói xong liền cúp điện thoại, Tiêu Ninh cầm micro một hồi, giọng cười của Phong Thành ở trong đầu của cậu hồi lâu không tiêu tan.
Trên thực tế, những người được Phong Thành phái tới mười phút sau đã đến, nhanh hơn nhiều so với dự kiến.
Tiêu Ninh nhìn thấy người thanh niên bước vào văn phòng cảnh sát trưởng, đi ra trong vòng vài phút, cảnh sát trưởng bắt tay, hai người cười vô cùng vui vẻ, sau đó anh ta bước đến gần Tiêu Ninh cười lễ phép nói, “Tiểu Ninh, chúng ta đi thôi.”
Tiêu Ninh ôm em trai đứng lên, đi theo người lạ đột nhiên xuất hiện ra khỏi đồn cảnh sát, phía sau là đám thanh niên bất mãn gào thét, sau đó liền bị cảnh sát trấn áp.
Người này tự xưng là Hàn Úc, em họ của Phong Thành, có vẻ như sợ Tiêu Ninh không tin, anh ta còn đưa cho anh xem chứng minh thư. Anh ta lái chiếc Honda King màu đen* dừng lại trong khu nhà cục cảnh sát. Cận Phong do dự lên xe, Tiêu Ninh từ phía sau đẩy anh ta một cái, Hàn Úc khởi động xe liền kề vào tai Cận Phong nói nhỏ, “Đừng lo lắng, người một nhà.”
* Không có số hiệu xe chính xác nên mình chọn một kiểu dáng của Honda để mọi người dễ hình dungHình ảnh minh hoạCận Phong quả thực trầm tĩnh lại, vô lực ngã vào ghế ngồi của xe.
Tiêu Ninh ôm Tiêu Vũ trong tay, nhìn lại khung cảnh bên ngoài xe, anh nói, “Hàn tiên sinh, anh có thể đưa chúng tôi về thẳng khách sạn. Thầy của chúng tôi vẫn đang đợi ở đó. Nếu thầy không thấy chúng tôi sẽ rất lo lắng.”
Hàn Úc ngẩng đầu cười với anh qua gương chiếu hậu, “Đừng lo lắng, lúc tới tôi đã chào hỏi thầy Vương rồi, hẹn anh ấy ngày mai trở về An Bình trước. Mọi người sẽ về sau. Bây giờ tôi sẽ đưa các cậu đến một khách sạn gần đó nghỉ ngơi một đêm, sau mấy rắc rối, chắc các cậu cũng mệt lắm rồi.”
Giọng nói của anh ta rất ôn hòa, giọng nói không gấp gáp, ngữ điệu cũng đàng hoàng, rất khó để từ chối anh ta.
Hơn nữa, Tiêu Vũ thực sự bị sốc, cậu đã không nói chuyện kể từ khi ra khỏi đồn cảnh sát, gương mặt không thể kham thêm gánh nặng.
Tiêu Ninh suy nghĩ một chút, sau đó lịch sự tiếp nhận sự sắp xếp của đối phương. Cuối cùng thận trọng cảm ơn, Hàn Úc đột nhiên nở nụ cười, “Muốn cảm ơn thì cám ơn anh của tôi. Tôi đến đồn cảnh sát là do anh ấy kêu.”
Nghe nhắc tới Phong Thành, Tiêu Ninh mỉm cười nhẹ, cũng ngừng nói thêm.
Tiêu Ninh thật sự đánh giá thấp cái gọi là khách sạn gần đó của Hàn Úc. Khách sạn phong cách sân vườn tao nhã trước mặt, từ xa cũng có thể nhìn thấy mấy tầng lầu, là đãi ngộ năm sao, ngay cả Cận Phong cũng sửng sốt, ngập ngừng nhìn Tiêu Ninh, hình như anh ta đang hỏi khi nào thì anh có được một người bạn quyền thế như vậy?
Hàn Úc trực tiếp đưa bọn họ lên lầu, đi tới phòng khách sạn đã đặt trước.
Anh ta đã chu đáo đặt hai phòng, một cho Tiêu Ninh & Tiêu Vũ, và một cho Cận Phong.
Có một bác sĩ tư nhân đã đợi sẵn trong phòng, người này cẩn thận điều trị vết thương nguệch ngoạc mà Tiêu Ninh và Cận Phong đã băng bó, sau đó cầm chiếc hộp rời đi.
“Đây là số điện thoại của tôi, nếu có việc gì thì cứ gọi cho tôi.” Hàn Úc đưa danh thϊếp cho anh trước khi rời đi, lúc nói chuyện biểu tình cực kỳ thận trọng. Tiêu Ninh trong lòng buồn cười, nhận lấy danh thϊếp ghi tên và số điện thoại, thầm nghĩ lẽ nào người này cho rằng ngắn ngủi một đêm, anh lại phát điên chạy đi đánh người sao?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Tiêu Ninh là thật lòng nói cảm ơn.