- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Tế Thế
- Chương 57: Tai họa Côn Lôn 2
Tế Thế
Chương 57: Tai họa Côn Lôn 2
Trải qua chuyện đó, ở chung với Hoàng Lăng lại thấy kỳ kỳ, Ôn Cố cố ý lảng tránh ánh mắt thăm hỏi của đối phương, nhìn xa xăm về phương xa.
Hoàng Lăng đạo nhân và Bạch Tu Đại Tiên trò chuyện sôi nổi, Ôn Cố nghe một lát thấy chẳng có gì thú vị. Đại địch sờ sờ ngay trước mắt, vậy mà vẫn có tâm tình tán dóc phong cảnh Giang Nam với chả Tái Bắc? Cậu nghĩ đến Trọng Thế Hoàng, nên đâm ra có hơi giận chó đánh mèo với Hoàng Lăng đang lãng phí thời gian của mình, trong lòng thầm lẩm nhẩm đi đi, đi mau đi.
"Ngươi đang nghĩ gì thế?"
"Mau..." Ôn Cố hoàn hồn, thấy Hoàng Lăng đang mỉm cười nhìn mình, ánh mắt tuy dịu dàng nhưng lại xen lẫn một chút dò xét khiến người ta mất tự nhiên, cậu lạnh nhạt đáp, "Trời sáng rồi."
Hoàng Lăng ngẩng đầu, trăng mới lên, màn đêm vừa buông xuống.
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Các ngươi một tu kiếm một tu khí, cũng có thể cùng nhau trò chuyện."
Ôn Cố thấy ông cất bước muốn đi, lập tức kéo tay áo ông: "Đại tiên, ta có việc muốn hỏi."
"Việc gì?"
Bạch Tu Đại Tiên nhìn cậu.
Hoàng Lăng đạo nhân cũng nhìn cậu.
"... Một mình." Ôn Cố cười cười với Hoàng Lăng.
Hoàng Lăng đạo nhân bấy giờ mới lưu luyến không rời tránh đi.
Ôn Cố cảm thấy trạng thái của hắn rất kỳ quặc, nghĩ thầm: Chẳng lẽ hắn biết vận mệnh ban đầu của mình với hắn? Cứ nghĩ đến vận mệnh hai người có liên quan với nhau, không hiểu sao cậu lại thấy không thoải mái cho lắm, tức khắc vứt ý nghĩ này ra khỏi đầu, kéo Bạch Tu Đại Tiên, nói: "Ta muốn hỏi thăm tung tích một người."
Bạch Tu Đại Tiên vân vê râu: "Sao?"
"Hắn tên là Trọng Thế Hoàng, ngày sinh tháng đẻ là..."
"Tạm thời không cần lo cho tính mạng hắn."
"..." Ôn Cố, "Ông còn chưa bấm đốt ngón tay mà."
Bạch Tu Đại Tiên đáp: "Thần niệm vừa động là ta đã biết kết quả rồi."
Ôn Cố nhìn ông nghi hoặc: "Vậy giờ hắn ở đâu?"
"Tại nơi đang ở."
"Ta phải đi đâu tìm hắn?"
"Đợi thời cơ."
Ôn Cố nóng nảy: "Tại sao chưa tới thời cơ? Chẳng lẽ hắn gặp phải nguy hiểm gì?"
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Hai tháng trước có một cơ hội nhưng ngươi đã bỏ lỡ, đành phải chờ lần sau."
Người tu đạo phần lớn đều độc lai độc vãng. Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành do mỗi người, gặp chuyện cũng nghĩ mọi phương pháp tự mình giải quyết, rất hiếm khi xin giúp đỡ. Nếu không có Đổng Hi nhắc nhở, chỉ sợ cậu vẫn đang khổ sở tìm kiếm như con ruồi mất đầu. Không ngờ vì vậy mà bỏ lỡ thời cơ tìm Trọng Thế Hoàng, cậu ảo não không thôi.
Bạch Tu Đại Tiên thở dài: "Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Ngươi cũng đừng lo lắng quá."
Ôn Cố: "Hắn là người tốt, theo như nhân quả tuần hoàn, hắn sẽ có báo ứng tốt."
"Vậy ngươi còn lo lắng cái gì?"
"Hắn không ở bên cạnh ta." Sao lại không lo lắng cho được? Ôn Cố nói nửa câu mới giật mình nhận ra vừa nói cái gì, hoang mang ngẩng đầu lên.
Bạch Tu Đại Tiên cười to: "Lời như thế thật êm tai, gặp được hắn nhớ báo cho ta biết đấy."
Ôn Cố: "..."
Nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, hôm sau vào lúc mặt trời mọc, chư tiên gia lại tinh thần phấn chấn, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng.
Ôn Cố và Hoàng Lăng một trái một phải đứng trước mặt Bạch Tu Đại Tiên.
Bạch Tu Đại Tiên mặt trầm như nước, ánh mắt điềm tĩnh nhìn về phía trước, tựa như đang xuyên qua tầng tầng sương đỏ nhìn đến chỗ sâu thẳm bên trong, nơi đám ma tu gây họa cho thiên hạ và ma đỉnh lạc lối vào con đường sai trái đang cư ngụ.
Một luồng sáng từ phương đông chiếu tới.
Chúng tiên thuần thục đưa tay phóng tiên khí đối kháng với sương đỏ.
Sương đỏ bành trướng, bốc lên không ngớt, giây lát sau, một đoàn người khổng lồ cao hơn ba trượng xuất hiện giữa màn sương, nói bằng tiếng người: "Chư tử* thật nực cười, châu chấu đá xe!"
*các ngươi, các vị... nói chung là chỉ số đông
Bạch Tu Đại Tiên: "Ngươi nói tới nói lui cũng chỉ có mỗi câu này thôi sao?"
Cái đầu khổng lồ đột nhiên thò tới phía trước, xuyên qua kết giới của tiên nhân, tấn công Bạch Tu Đại Tiên.
Bạch Tu Đại Tiên thấy sóng lớn không sờn, đẩy Ôn Cố: "Lên đi!"
"..."
Ôn Cố rút ra Mộ Hải Thương Nguyệt Kiếm, làm động tác thác thiên (1), đợi cái đầu đến gần mới chém xuống một kiếm. Kiếm mang theo sấm sét, tiếng sấm rền mơ hồ, ánh chớp lập lòe. Sương đỏ bị phân thành hai, một nửa lui ra, một nửa đánh tới chỗ Hoàng Lăng.
Hoàng Lăng lấy ra một chén ngọc nhỏ bằng ngón cái, nhẹ nhàng giương lên, hướng miệng chén về phía sương đỏ.
Sương đỏ lại hóa thành dòng chảy nhỏ, ngoan ngoãn chui vào chén.
Chén tuy nhỏ nhưng lại có xu thế dung nạp bách xuyên*, hút nửa ngày vẫn chưa thấy đầy. Gã khổng lồ không trụ nổi nữa, hét lớn một tiếng, sương đỏ trên không trung tan rã, sau đó một cái đầu khác nhỏ hơn chui ra khỏi thân thể.
*chứa được rất rất nhiều
Gã khổng lồ hỏi: "Đó là vật gì?"
Hoàng Lăng thu hồi chén, cười nói: "Chén ăn ma."
Gã khổng lồ biết hắn trêu chọc mình, giận dữ quát: "Nhảm nhí!"
Bạch Tu Đại Tiên lên tiếng: "Diêm Hào, vật thay thế cho Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh đã luyện chế thành công, chẳng lẽ ngươi vẫn u mê không tỉnh ngộ, muốn gây thêm lỗi lầm nữa sao?"
Con mắt to như cái nồi của Diêm Hào đáp xuống mặt Hoàng Lăng, chậm rãi nói: "Ngươi là Hoàng Lăng đạo nhân ở Bồng Lai?"
Hoàng Lăng mỉm cười, đáp: "Diêm Hào đại ma, ngưỡng mộ đã lâu."
Diêm hào nói: "Ta không tin ngươi luyện chế được thần khí như Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh."
"Ta cũng vậy, ta không tin lấy trí tuệ của ngươi có thể luyện chế Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh thành ma đỉnh. Cao ma phương nào chỉ điểm sau lưng ngươi vậy?"
Diêm Hào tức đến hai má phồng lên, một lúc sau, gã thò ngón tay chỉ vào cái chén ở xa xa: "Nếu ngươi có thể thu ta thì cứ tới đi!" Gã quay đầu đi, sương đỏ như tay áo theo động tác của gã cuồn cuộn đi theo, dần dần tụ lại vào giữa.
Sắc mặt Bạch Tu Đại Tiên hơi đổi: "Không xong rồi, gã muốn ăn cả ngã về không!"
Ông thấy các tiên nhân khác tụ tập lại đây, bèn giải thích: "Thân xác Diêm Hào bị lôi kiếp thiêu hủy, dựa vào Thiên Huyễn Sa bảo trụ hồn phách, may mắn chưa hồn phi phách tán, sau này dùng lửa nóng trong tâm trái đất luyện Thiên Huyễn Sa và hồn phách thành một thể. Có thể nói là tập hợp tam linh thiên – địa – nhân vào một thân, bằng không, Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh cũng sẽ không bị gã luyện chế. Ma khí càng loãng, sức mạnh của gã càng yếu đi. Nay, gã tụ ma khí lại một chỗ, xem ra là muốn tử chiến một trận với chúng ta!"
Có một tiên nhân sứt răng nhếch miệng cười nói: "Tốt tốt tốt! Cái này ta thích. Muốn đánh thì đánh một trận cho đã đi, cả ngày cứ chặn tới chặn lui với không khí thật là mất hứng mà!"
Bạch Tu Đại Tiên và Hoàng Lăng liếc nhau, một bộ có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói mà không biết phân trần như thế nào, trong chúng sinh chỉ mình ngươi hiểu cảm giác của ta.
Ôn Cố lặng lẽ nổi một thân nổi da gà.
Sau đó, các vị tiên gia canh giữ ở phương khác nghe được tin tức, lập tức đuổi tới thương lượng đối sách.
Một vị nói: "Nếu Hoàng Lăng đã đến đây thì cứ trực tiếp mang cái chén lớn gì đấy đi luyện chế không phải được rồi sao?"
Một vị khác bảo: "Không ổn không ổn. Đỉnh thanh lọc trời đất hóa thành ma đỉnh, có thể hút linh khí để chuyển thành ma khí. Miệng đỉnh lớn hơn miệng chén, căn bản là cung không đủ cầu."
Lại có một vị lên tiếng: "Hay là giữ nguyên phương pháp cũ đi, cầm chân gã ở đây."
Vị khác nói: "Không ổn không ổn. Ma đỉnh không ngừng hấp thu linh khí suốt nhiều ngày, ma khí càng ngày càng nồng đậm. Bây giờ gã lại tập hợp ma khí, một khi tăng lên, chỉ e khó lòng ngăn cản. Lỡ như xuyên qua được phòng tuyến của chúng ta, thiên hạ khó khăn lắm mới bình yên trở lại chẳng phải sẽ tiếp tục gặp tai ương sao?"
Ôn Cố thế mới biết tình hình Côn Lôn chẳng những chưa chuyển biến tốt, mà còn tiềm tàng nguy cơ lớn hơn.
Tiên gia ngươi một lời ta một tiếng thảo luận nửa ngày, rốt cuộc cũng có một đại biểu đứng ra nói: "Thuật luyện khí của Hoàng Lăng đạo nhân là thiên hạ vô song, không bằng luyện chế ra một đỉnh thanh lọc trời đất mới để loại bỏ toàn bộ ma khí được không?"
Tất cả ánh mắt đều tập trung lên mặt Hoàng Lăng.
Hoàng Lăng mở miệng muốn nói, nhưng bị Bạch Tu Đại Tiên cắt ngang: "Chúng ta đang thương nghị theo hướng đó, nhưng luyện chế thần khí không dễ, e rằng phải mất một ít thời gian."
Các tiên gia nhao nhao tỏ vẻ đã hiểu, còn bảo thiếu vật liệu gì thì cứ việc mở miệng, ở đây có rất đông tiên nhân, nhất định có thể nghĩ ra cách.
Đã có hướng đi, mọi người không sốt ruột nữa, ai nấy về lại nơi canh giữ.
Chúng tiên vừa đi khỏi, Bạch Tu Đại Tiên và Hoàng Lăng liền sụ mặt, nhìn nhau cười khổ.
Ôn Cố nhận thấy sắc mặt họ khác thường, hỏi: "Có gì không ổn sao?"
Bạch Tu Đại Tiên vuốt chòm râu: "Thật kỳ lạ. Quẻ tượng rõ ràng nói trong vòng hai tháng này, Diêm Hào sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, vì sao lại đột nhiên chọn lựa tiến công?"
Hoàng Lăng tự trách: "E là ta nói sai khiến gã bất mãn."
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Muốn vượt ra khỏi thiên đạo chỉ có hai khả năng. Một là hành động vô thức, ngay cả bản thân cũng không biết mình vừa sửa lại vận mệnh. Hai là hành động cố ý, biết rõ vận mệnh nhưng vẫn cứ khăng khăng đi ngược lại." Ông lâm vào trầm tư, chợt hỏi Ôn Cố, "Trước khi mất tích, Trọng Thế Hoàng có gặp phải chuyện gì không?"
Ôn Cố liếc sang Hoàng Lăng, do dự một lát, vẫn kể lại chuyện căn cứ Hi Vọng xuất hiện thây ma triều, cậu với Trọng Thế Hoàng đi trước điều tra, trên đường đυ.ng độ Triệu Minh, chỉ chừa lại chuyện hai người có khúc mắc trong tình cảm, ngay sau đó, còn đề cập đến việc Ông Vu Kiều và Thịnh Văn Chiêu cũng cùng mất tích.
Hoàng Lăng hỏi: "Triệu Minh này cũng là ma tu, có khi nào là thủ hạ của Diêm Hào không?"
Bạch Tu Đại Tiên niệm lại ba cái tên "Triệu Minh", "Ông Vu Kiều", "Thịnh Văn Chiêu" vài lần, bỗng nhiên thất thanh: "A! Chẳng lẽ là hắn!"
Trọng Thế Hoàng yếu ớt tỉnh dậy, miệng vô cùng khát, nhưng trước mắt lại tối đen không có một chút ánh sáng, phân biệt ngày đêm đã khó, miễn bàn đến việc tìm nước. Hắn thở dốc một hơi, chống tường nghiêng ngả đứng lên, đi được hai bước thì quỳ xuống đất, toàn thân đau đớn quặn thắt, gần như khiến hắn chết đi sống lại một lần.
Một tia sáng từ chính diện chiếu tới, vừa lúc dừng lại trước đầu gối hắn.
"Đồ nhi ngoan, biết vi sư sắp tới nên hành đại lễ sao?"
Giọng nói trêu tức vang lên trên đỉnh đầu. Trọng Thế Hoàng cố gắng ngẩng đầu, nhưng bị một luồng sức mạnh ôn hòa nhưng không cho phép phản kháng đè xuống.
"Công pháp ngươi tu luyện trước đây đã làm lãng phí một thân ma khí, vi sư dùng phép tẩy tủy địch kinh quét sạch tiên khí trong cơ thể ngươi. Tuy ngươi phải chịu chút khổ, nhưng sau này tu luyện ma công lại là làm chơi ăn thật, cũng đáng giá."
"Ai nói... ta muốn tu luyện ma công?" Trọng Thế Hoàng run đôi môi khô khốc.
"Không muốn tu luyện à? Cũng được. Nếu vậy, vi sư không còn lý do lưu ngươi lại nữa. Dù sao thì ngươi cũng đã nghe được giọng ta, phát hiện thân phận của ta, ta nhất định phải diệt khẩu mới được." Hắn lui về phía sau hai bước, đứng giữa luồng sáng, chậm rãi ngồi xổm xuống, bốn mắt nhìn nhau với Trọng Thế Hoàng.
Trọng Thế Hoàng thấy rõ mặt hắn, đồng tử hơi co lại.
Không ngờ lại là hắn!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Tế Thế
- Chương 57: Tai họa Côn Lôn 2