Chương 52: Mối nguy tại Hổ Thành 3

Ôn Cố trở lại, mấy người Mạnh Cẩn đương nhiên rất vui mừng, nhưng Đồ Đao mất tích vẫn khiến tâm trạng bọn họ nặng nề không thôi. Cuộc họp nhỏ năm người diễn ra dưới bầu không khí ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

Cảnh Tụng Bình lên tiếng: "Có thể Đồ Đại Thần chỉ tạm thời hôn mê. Thụ Thanh không phải chỉ ngủ năm ngày sao? Chắc là cỡ năm ngày. Tên kia sợ năm ngày sau Đồ Đại Thần tự tỉnh lại, mới mạo hiểm cướp người. Còn Thụ Thanh nhờ có Trọng tiểu tiên sinh ngày đêm canh chừng nên không thực hiện được."

Giải thích như thế cũng hợp lý.

Mạnh Cẩn nói: "Quan trọng là, thủ đoạn khiến họ hôn mê là gì? Và đối phương là ai?" Không giải quyết được hai vấn đề này, những tháng ngày lo lắng đề phòng còn lâu mới chấm dứt.

Trịnh Thịnh Vũ hỏi: "Có khi nào là căn cứ Hi Vọng không?"

Thân là đối thủ lâu năm của căn cứ Thế Thanh, chỉ cần căn cứ Thế Thanh xảy ra một biến động nhỏ, nó luôn là nơi đầu tiên nằm cũng trúng đạn.

Ôn Cố lặng lẽ vì họ mà rơi một vốc nước mắt thương cảm.

Mạnh Cẩn hỏi Ôn Cố: "Trước lúc hôn mê, cậu có gặp phải chuyện gì bất thường không?"

Ôn Cố chột dạ: "Không có, cứ thế ngủ thôi."

Cảnh Tụng Bình đấm lên bàn: "Thủ đoạn thật quá độc ác!"

Ôn Cố: "..."

Mạnh Cẩn nói tiếp: "Trong khoảng thời gian này, để Chu Phục Hổ đi với cậu đi."

Ôn Cố không có ý kiến.

Trọng Thế Hoàng không an tâm: "Tôi nữa."

Mạnh Cẩn bảo: "Tối nay đặc phái viên đến đây, cậu có việc quan trọng hơn cần hoàn thành."

Trọng Thế Hoàng nói: "Không phải có cậu rồi sao?"

Mạnh Cẩn vừa tức vừa buồn cười: "Ai mới là lão đại căn cứ Thế Thanh hả?"

Trọng Thế Hoàng giật mình: "Là tôi. Vì thế tôi bổ nhiệm cậu toàn quyền phụ trách chuyện này."

Mạnh Cẩn: "..." Không ngờ cũng có ngày anh ta tự lấy đá đập chân mình.

Trịnh Thịnh Vũ trao cho anh yêu nhà mình một ánh nhìn đồng tình, nhịn không được nói thay: "Chuyện này hiện vẫn gây bất hòa trong căn cứ, nếu anh không ra mặt, sẽ rất khó cho A Cẩn."

"Vợ à." Mạnh Cẩn cảm động, thâm tình nhìn cậu.

Trịnh Thịnh Vũ không tự nhiên quay đi. Bị gọi vợ nhiều năm như vậy, thực tình mà nói, cậu đã chết lặng với xưng hô này từ lâu. Trước kia là do cái tính tự ái quấy phá, không thể chấp nhận ánh mắt khác thường của thiên hạ, không thể chấp nhận mình bị xem như đàn bà. Nhưng trải qua biết bao nhiêu chuyện, cậu đã sớm hờ hững với tất cả điều ấy. Thỉnh thoảng trừng mắt cũng chỉ do thói quen và tình thú. Thực ra vào đại đa số thời điểm, trong lòng cậu vẫn tràn đầy mật ngọt.

Cảnh Tụng Bình: "..."

Cảnh Tụng Bình nói: "Lần sau tại những cuộc họp như thế này, có thể đưa Chu Phục Hổ tới luôn không?"

Sáu tia nhìn quỷ dị đồng loạt bắn tới.

Chỉ có Ôn Cố vẫn chưa nắm rõ tình huống.

Cảnh Tụng Bình phản ứng chậm chạp: "Tôi không có ý đó! Tôi chỉ cảm thấy có một người bạn cùng chung hoạn nạn bị chói mù mắt như mình cũng không tồi."

Mạnh Cẩn nói: "Khoảng cách giữa bạn cùng chung hoạn nạn với bạn trai rất mong manh."

Mặt Cảnh Tụng Bình không chút thay đổi: "Chúng ta vẫn nên tiếp tục thảo luận về vấn đề ban nãy thôi. Trải qua nhiều năm gian khổ, căn cứ không dễ gì đi được đến ngày hôm nay, mỗi người đều phải trả giá rất nhiều. Mọi người không chấp nhận giao ra tâm huyết một cách vô điều kiện cũng là bình thường."

Trọng Thế Hoàng đáp: "Ngay từ đầu đã quyết định sẽ trả căn cứ Thế Thanh cho chính phủ rồi mà."

Thời kỳ đầu tận thế, toàn quốc lâm vào tình trạng hỗn loạn. Chính phủ không thể không tập trung nguồn lực để gìn giữ một bộ phận thành thị. Lúc ấy, phía nam giao cho quân khu Lộc Thành phụ trách, chính phủ đứng sau lưng hỗ trợ và điều khiển. Sau này, giữa quân khu Lộc Thành và chính phủ phát sinh mâu thuẫn về vấn đề vật tư, viện trợ và bổ nhiệm nhân sự, cuối cùng hoàn toàn quay lưng với nhau. Chính phủ cắt nguồn tài trợ, quân khu Lộc Thành từ bỏ các thành phố khác, thu nhỏ lãnh thổ, lập nên căn cứ Kỳ Lân. Các căn cứ Thế Thanh, Hi Vọng nhân cơ hội đó thành lập và phát triển lớn mạnh. Chính phủ chọn đúng thời cơ, âm thầm ủng hộ, giao dịch với căn cứ Thế Thanh, cuối cùng phía nam hình thành cục diện chân vạc.

Cho nên, căn cứ Thế Thanh được trả về cho chính phủ là kết cục không cần nói cũng hiểu.

"Nhưng không phải bây giờ." Mạnh Cẩn thở dài, "Hiện tại chính phủ vẫn chưa đủ thực lực khống chế toàn cục. Cậu tùy tiện giao căn cứ ra, nhất định sẽ khiến nội bộ căn cứ hoang mang và bất mãn. Nhất là ở thời điểm dị năng suy yếu như lúc này. Có không ít người bắt đầu hoài nghi chính phủ có âm mưu khi cung cấp thiết bị thanh lọc, nếu tôi không sai người coi chừng nó, chỉ e nó đã sớm bị dị năng giả đập phá trút giận. Vào thời điểm này, cậu giao căn cứ cho chính phủ chẳng khác nào thừa nhận thông đồng với họ để hại dị năng giả."

Trọng Thế Hoàng: "Thiết bị thanh lọc cũng là một trong những nguyên nhân nên trao trả ngay."

Mạnh Cẩn thoáng nhướn mi: "Cậu cũng nghi ngờ thiết bị thanh lọc có vấn đề?"

Trọng Thế Hoàng: "Thời cơ đúng lúc."

Cảnh Tụng Bình: "Hay có ai cố ý mượn thiết bị thanh lọc hãm hại chính phủ?"

Trọng Thế Hoàng: "Mặc kệ là nguyên nhân gì, cứ giao căn cứ ra, còn lại để chính phủ lo, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?"

Mạnh Cẩn nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy nghiên cứu: "Thái độ hiện tại của cậu y chang một nhà đầu tư chuẩn bị bán sạch tài sản, rồi bỏ trốn mất dạng bất cứ lúc nào. Cậu tự hỏi mình xem, quăng căn cứ cho chính phủ rồi sau này cậu định làm gì?"

Trọng Thế Hoàng ngớ ra, một lúc sau, rút một điếu thuốc trong túi áo, châm lên, hút một hơi thật sâu mới đáp: "Xin lỗi. Tôi nóng vội quá."

Cảnh Tụng Bình: "Gấp cái gì?"

Muốn thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, cùng Triệu Thụ Thanh trải qua những tháng ngày êm đềm.

Trọng Thế Hoàng lau mặt. Hắn bây giờ ngày càng nhát gan, không chịu đựng nổi việc rời xa Triệu Thụ Thanh. Ấy thế mà Triệu Thụ Thanh lại tựa như cơn gió, rõ ràng đã ôm thật chặt vào lòng, nhưng chỉ cần một giây cậu đã tan biến vào không khí.

Hắn không biết bắt lấy bằng cách nào, chỉ có thể nỗ lực kéo dài thời gian ở chung của hai người, tốt nhất là khóa lại với nhau, ngay cả lúc chớp mắt cũng phải nắm chặt tay người ấy.

Hắn nghĩ: Cảnh Tụng Bình nói đúng, có lẽ tinh thần mình thật sự hơi có vấn đề. Vừa nghĩ đến Triệu Thụ Thanh có thể rời xa mình, máu trong người lập tức sôi trào, ngực truyền đến từng cơn đau quặn thắt, tâm sẽ sinh ra du͙© vọиɠ gϊếŧ người, muốn hủy diệt cả thế giới để xả giận.

Như thế rất nguy hiểm, nhất định phải khống chế.

Mà biện pháp khống chế duy nhất hắn biết chính là ở bên Triệu Thụ Thanh. Chỉ cần trông thấy người đó, lệ khí sẽ tự động tiêu tan.

Cảnh Tụng Bình không thể hiểu nổi hắn, Mạnh Cẩn ít nhiều còn nhìn ra một chút.

Đây chính là điểm khác biệt giữa có chồng với không có chồng.

Mạnh Cẩn nói: "Chuyện này không thể nóng vội, không thì hậu quả để lại càng lớn. Để tôi nói chuyện với đặc phái viên trước, nếu có thể chiếm được đủ điều kiện có lợi, tin rằng sẽ dễ thuyết phục mọi người hơn."

Trọng Thế Hoàng nở nụ cười biết ơn: "Thoát được cậu rồi."

Mạnh Cẩn thở dài: "Nói thật, nếu không phải tôi không có dị năng, vị trí lão đại này nên để tôi làm." Anh ta chắc chắn xứng chức hơn Trọng Thế Hoàng.

Trọng Thế Hoàng đáp: "Tôi cũng tiếc lắm." Hắn chả hứng thú với cái ngôi lão đại này chút nào.

Cảnh Tụng Bình trêu chọc: "Nếu cậu có dị năng, cậu với vợ cậu sao tốt đẹp nhanh vậy được?"

Trịnh Thịnh Vũ đỏ mặt, cậu nhớ lúc tận thế mới bùng nổ, Mạnh Cẩn không có dị năng vì sợ liên lụy đến mình mà tự nguyện đi tìm chết, ngực chợt tên rần, kìm lòng không đậu nắm tay Mạnh Cẩn.

Mạnh Cẩn dĩ nhiên biết cậu nghĩ gì, khóe miệng hiện lên nét cười đắc ý, nhưng ngay lúc người yêu nhà mình nhìn qua, tức khắc biến thành dáng vẻ yêu không hối tiếc.

Trong lòng Trịnh Thịnh Vũ chợt nóng lên, nhịn không được ôm anh ta.

Mạnh Cẩn vươn hai tay đón lấy, khi ôm trọn được người vào lòng rồi, lại không giấu được chút đắc ý kia nữa.

Hai người thu hết một loạt biểu cảm của Mạnh Cẩn vào đáy mắt – Ôn Cố và Cảnh Tụng Bình: "..."

Lần này, đặc phái viên thực sự mang theo lòng thành rất lớn đến. Trên thực tế, khi nghe Trọng Thế Hoàng tình nguyện giao ra căn cứ Thế Thanh, chính phủ lập tức chuẩn bị rất nhiều sính lễ, cần phải lo liệu một 'hôn sự' thật thỏa đáng, viên mãn, rầm rộ.

Trải qua hai năm nghỉ ngơi và hồi phục, chính phủ bất luận là kinh tế, khoa học kỹ thuật hay thực lực quân sự đều có bước tiến nhảy vọt, cũng có phương án cụ thể ứng phó với tận thế, không còn mù mờ không biết gì như lúc đầu nữa.

Thế nên, kế hoạch mà căn cứ Thế Thanh ngại sớm, đối với chính phủ chính là cầu còn không được.

Nhưng Mạnh Cẩn vẫn không bị số lượng vật tư khổng lồ cùng đủ loại đặc quyền che mờ mắt, vẫn truy hỏi về vấn đề thiết bị thanh lọc.

Đặc phái viên đáp: "Vấn đề này lần trước tôi đã nói rất rõ rồi mà. Sở dĩ thây ma và dị năng giả phát sinh biến dị, là do bị vật chất hóa học chưa biết tên trong không khí ảnh hưởng, mà thiết bị thanh lọc sẽ giúp loại bỏ chất hóa học ấy. Dị năng biến mất cũng nằm trong kế hoạch."

Mạnh Cẩn biến sắc: "Ý anh là dị năng của dị năng giả sẽ hoàn toàn biến mất?"

Đặc phái viên nói: "Cậu cảm thấy nhân loại thật sự cần sử dụng dị năng sao? Trước khi xảy ra tận thế, chúng ta không có dị năng, nhưng so với hiện tại thì an toàn, tự do, vui vẻ hơn biết bao nhiêu. Dị năng không thuộc về nhân loại, cũng không thuộc về thế giới này, nó biến mất đối với xã hội, quốc gia và nhân dân chỉ có lợi."

Mạnh Cẩn nói: "Xét về tổng thể, tôi đồng ý với quan điểm của anh. Nhưng thiết bị thanh lọc chỉ có tác dụng trong phạm vi hữu hạn đúng không? Nếu không, anh sẽ không bảo chúng tôi tìm mọi cách đưa nó đến các căn cứ."

Đặc phái viên không giấu giếm: "Diện tích ảnh hưởng ra xung quanh của nó là năm vạn cây số."

Mạnh Cẩn ngoài cười nhưng trong không cười: "Nói cách khác, bên ngoài có rất nhiều dị năng giả với thây ma, mà căn cứ chúng tôi chỉ có phi dị năng giả?!"

Đặc phái viên trả lời: "Một khi xảy ra tình huống này, an nguy của căn cứ sẽ do chính phủ phụ trách! Chúng ta không phải vì mục đích này mới ngồi đây thương lượng với nhau sao?"

Mạnh Cẩn nhìn anh ta, sắc mặt hơi phát xanh. Hiển nhiên, chính phủ đang thực hiện một giao dịch vô cùng có lợi cho mình. Chặt bỏ móng vuốt của các căn cứ khác, khiến bọn họ không thể không phụ thuộc vào chính phủ, sau đó không đánh mà thắng, hoàn thành đại nghiệp thống nhất.

Đặc phái viên thấy sắc mặt Mạnh Cẩn không tốt, vô tội nói: "Tôi không lừa cậu về tác dụng của thiết bị thanh lọc nha."

"Chỉ tại tôi quá ngây thơ."

"Đây là phương thức tốt nhất để tất cả khôi phục như cũ. Đó chẳng phải là điều các cậu mong muốn sao?" Đặc phái viên thở dài, "Gặp qua thây ma, trải qua tận thế, tôi nghĩ không ai muốn nội chiến xảy ra, đúng không? Chuyện này rất đáng sợ. Vác đao, súng, đại bác nhắm vào chính đồng bào mình, chúng tôi thật sự không muốn việc này tiếp tục xảy ra! Tôi cũng như cậu thôi, cậu Mạnh à, chúng tôi cũng rất sợ. Sợ đến thời điểm cuối cùng của tận thế, kẻ địch đứng bên kia chiến tuyến chính là con người. Cậu hiểu ý tôi không? Căn cứ phát triển nhanh chóng như thế, dị năng giả ngày càng mạnh mẽ, lên trời xuống đất, thăng cấp nhanh hơn vũ khí rất nhiều. Về sau cục diện sẽ phát triển thành thế nào, chúng tôi không hề có cơ sở. Nhưng chúng tôi tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn đất nước bị chia cắt, tuyệt đối không! Hơn nữa, vận dụng lực lượng vũ trang, chĩa họng súng vào chính đồng bào mình vĩnh viễn là bước đường cùng của chúng tôi. Tôi hi vọng cậu hiểu được. Chúng tôi làm vậy không phải muốn hại ai, mà chỉ muốn bảo vệ họ."

Mạnh Cẩn nói: "Thái độ của căn cứ Thế Thanh luôn rất rõ ràng, bất kể thế nào cũng sẽ không thay đổi."

Đặc phái viên thở phào.

"Nhưng mà, hai căn cứ kia không dễ nói chuyện đâu." Anh ta chậm rãi nói, "Căn cứ Thế Thanh có thể phát hiện vấn đề, bọn họ cũng có thể, chuyện tiếp theo các anh tự tính toán đi."

Mạnh Cẩn lo lắng không hề thừa.

Bởi vì không lâu sau, người của căn cứ Kỳ Lân tìm tới cửa.

Mạnh Cẩn lấy cớ muốn về nhà cùng vợ sinh con, đá bóng cao su cho Cảnh Tụng Bình. Cảnh Tụng Bình tức giận, bất bình đi tìm Trọng Thế Hoàng, Trọng Thế Hoàng nói vợ hắn đang mang thai, hiện đang trong quá trình dưỡng thai, hắn phải trông chừng không rời mắt đi đâu được.

Lúc hắn nói lời này, Ôn Cố đang cắt trái cây, trái cam vốn nên chia thành mấy múi bị đập dập một chút.

Trọng Thế Hoàng: "..."

Cảnh Tụng Bình: "Các cậu có thể đừng vô sỉ như thế không?"

Trọng Thế Hoàng: "Có giỏi thì tìm người mà vô sỉ."

"Đừng tưởng tôi tìm không được!" Cảnh Tụng Bình đóng sầm cửa bỏ đi.

Ôn Cố hỏi Trọng Thế Hoàng: "Anh kết hôn rồi à?"

Trọng Thế Hoàng đáp: "Chỉ cần cậu gật đầu, hai ta lập tức kết hôn."

Ôn Cố: "Tôi không thể sinh con." Cho dù là thần tiên cũng không thể.

Trọng Thế Hoàng cười xấu xa: "Chưa thử sao biết?"

Ôn Cố cười tủm tỉm kéo tay Trọng Thế Hoàng đặt lên thớt gỗ, giơ dao lên: "Anh nghĩ có thể chặt đứt được không?"

Trọng Thế Hoàng nhìn nhìn dao, rồi lại dòm tay mình, im lặng gật đầu.

Ôn Cố bảo: "Thấy chưa, có một số việc không cần thử cũng biết kết quả."

Trọng Thế Hoàng: "..." Nghe nói hồi trước có một bộ phim tên là, không biết nam chính rốt cuộc có thu phục được sư tử Hà Đông trong nhà không, hắn phải bớt chút thời gian nghiên cứu mới được.