Chương 98

Sau một trận choáng váng, Tầm Mạch Mạch còn chưa kịp thấy rõ cảnh tượng xung quanh liền cảm nhận được năng lượng quay bên cạnh, mu bàn tay phải nóng lên. Nàng cúi đầu chỉ thấy con bướm màu phấn lam đã biến thành màu đen.

“Phu quân.” Tầm Mạch Mạch cả kinh, nâng bàn tay đến trước mặt Đồ Thanh.

“Làm sao vậy?” Đồ Thanh nhìn chằm chằm mu bàn tay trắng nõn, không có bất luận cái gì dị thường.

Tầm Mạch Mạch lúc này mới nhớ tới, trừ bỏ mình người khác không nhìn thấy Thái Sơ Điệp.

“Thái Sơ Điệp, cánh Thái Sơ Điệp biến thành màu đen.”

Đồ Thanh ngẩn ra, suy tư một lát nói.

“Thái Sơ Điệp là hóa thân của năng lượng, ma khí cũng là một loại năng lượng, tiến vào Ma giới nên bị ảnh hưởng đi.”

“Kia sẽ thế nào? Tẩu hỏa nhập ma?” Tầm Mạch Mạch rối rắm, nàng là chủ nhân Thái Sơ Điệp, nếu Thái Sơ Điệp tẩu hỏa nhập ma, nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng.

“Thái Sơ Điệp còn phản ứng không?” Đồ Thanh hỏi.

“Có chút nôn nóng, còn có chút khó chịu.” Tầm Mạch Mạch đem phản ứng Thái Sơ Điệp nói lại.

“Chỉ có chút?” Đồ Thanh xác nhận “Không có nôn nóng bất an?”

“Không có.” Tầm Mạch Mạch lắc đầu.

“Vậy vấn đề không lớn.” Đồ Thanh giải thích “Khả năng chỉ biến đổi để thích ứng ma khí bên này, chờ chúng ta trở về sẽ biến trở lại.”

Nghe vậy Tầm Mạch Mạch lập tức yên lòng, lúc này mới để ý đến cảnh tượng xung quanh. Nàng cùng Đồ Thanh lúc này đang ở một khu rừng rậm rạp, cảnh tượng cũng không khác phía bên kia của Càn Khôn Lưỡng Nghi trận.

Thảm thực vật sinh trưởng bừng bừng, mãn nhãn là màu xanh, hoàn toàn khác cảnh tượng ma khí tàn sát bừa bãi mà nàng tưởng tượng.

“Nơi này… thoạt nhìn không khác bên kia chúng ta.” Tầm Mạch Mạch kinh ngạc nói.

“Vốn là không khác gì nhau” Đồ Thanh nhàn nhạt nói “Ma khí cùng linh khí đều là một loại năng lượng, linh tu cùng ma tu cũng chỉ khác nhau cách gọi mà thôi.”

Tầm Mạch Mạch cái hiểu cái không gật đầu.

“Linh lực của ta hình như bị phong bế, phu quân, chàng thì sao?”

Nàng vừa muốn vận chuyển linh lực đã thấy thật khó khăn giống như bị thứ gì ngăn lại.

“Ta không có việc gì, nàng trước đừng vận chuyển linh lực.” Đồ Thanh dắt tay Tầm Mạch Mạch đến bên người “Chúng ta đi về phía trước, ở đó có người.”

“Là ma tu sao?” Tầm Mạch Mạch đề phòng hỏi.

“Không phải.” Đồ Thanh lắc đầu, hắn cảm nhận được linh khí dao động.

Đồ Thanh mang theo Tầm Mạch Mạch đi về hướng hắn cảm thấy có người ước chừng nửa canh giờ gặp được một nhà gỗ bên ngoài có kết giới cường đại bảo vệ.

Thời điểm hai người suy xét phải vào thế nào, một bóng người từ trong nhà gỗ đi ra, y phục trên người cùng người bảo hộ truyền tống của Càn Khôn Lưỡng Nghi trận giống nhau. Tầm Mạch Mạch suy đoán người này cũng là đệ tử Lưu Quang tông.

“Các ngươi là người mới tới?”

Người nọ tinh tế đánh giá hai người Tầm Mạch Mạch cùng Đồ Thanh, đặc biệt khi lướt đến Đồ Thanh tràn đầy kinh ngạc.

“Phải, chúng ta mới từ truyền tống trận tới.” Tầm Mạch Mạch tiến lên một bước đáp.

“Các ngươi lần đầu tiên tới?” Người kia hỏi.

“Đúng rồi, chúng ta lần đầu tới khu săn ma, có vấn đề gì sao?” Tầm Mạch Mạch thấy người này hỏi vấn đề kỳ quái, nhịn không được hỏi.

“Lần đầu tiên tới lại là mới ra từ truyền tống trận mà có thể nhẹ nhàng như vậy.” Người nọ nghĩ nghĩ lại hỏi “Hai vị đạo hữu đã đi qua Huyền Linh giới?”

“Phải, chúng ta qua cửa vị diện tới.” Đồ Thanh trả lời trước Tầm Mạch Mạch, hắn đoán chừng biết vấn đề ở nơi nào.

“Khó trách.” Người nọ được đáp án mong muốn, nghi hoặc thối lui “Đưa lệnh bài cho ta, ta cho các ngươi tiến vào.”

Đồ Thanh cùng Tầm Mạch Mạch theo lời đưa qua lệnh bài trong tay.

Người nọ xem qua lệnh bài liền mở một cửa trên kết giới cho hai người vào.

“Ta tên Sùng Cùng, là ngoại môn đệ tử của Lưu Quang tông, đóng giữ hàng năm ở khu săn ma, bảo vệ biệt viện này.”

“Ta tên Tầm Mạch Mạch, là đệ tử Dược lâu Thập Phương lâu. Vị này là phu quân ta, Đồ Thanh.” Tầm Mạch Mạch giới thiệu xong mới hỏi “Sùng Cùng sư huynh, biệt viện này dùng làm gì?”

“Biệt viện này dùng để cho đệ tử mới vào khu săn ma thích ứng trạng thái cùng nghỉ ngơi.” Sùng Cùng đáp.

“Thích ứng trạng thái?” Tầm Mạch Mạch nghĩ đến tu vi mình bị áp chế liền hiểu ra.

“Ngươi hẳn cảm giác được linh tu chúng ta khi vào đây bị ma khí xung quanh áp chế. Loại trạng thái này không duy trì lâu lắm, có thời gian thích ứng sẽ giảm bớt.”

Sùng Cùng một bên nói, một bên mang theo hai người xuyên qua sân vào bên trong.

“Trạng thái hai người các ngươi phi thường tốt, ở Huyền Linh giới có phải đã giao thủ với ma tu? Ở khu săn ma, kinh mạch tu sĩ cần thích ứng với ma khí bên này, thích ứng càng tốt, cảm giác linh lực bị áp chế càng yếu. Phu quân nhà ngươi thoạt nhìn thật thong dong, còn nhẹ nhàng hơn người quanh năm trú đóng bên này như ta.”

Thích ứng ma khí, toàn thân Đồ Thanh đều là ma khí, nơi nào cần thích ứng, tự nhiên như cá gặp nước.

Từ từ, nói như vậy ở khu săn ma này, Đồ Thanh càng thoải mái hơn so với bên Linh giới.

“Nhìn đường.” Đồ Thanh thấy Tầm Mạch Mạch đang đi bình thường bỗng nhiên nhìn chằm chằm hắn liền không nhịn được nắm cằm nàng quay về phía trước.

Tầm Mạch Mạch quay đầu thấy Sùng Cùng mang ánh mắt đầy ý cười nhìn họ, tức khắc ngượng ngùng cười.

“Sùng Cùng sư huynh, người mới đến cần thích ứng mấy ngày?”

“Căn cứ thể chất cùng tu vi bất đồng, thời gian thích ứng cũng không giống nhau, nhưng không sai biệt lắm chừng ba ngày. Nếu là tu sĩ từ Huyền Linh giới đã tiếp xúc với ma khí chỉ cần một, hai ngày.” Sùng Cùng nói “Hai ngày trước vài đệ tử Thái Hư tông vừa tới, có hai người cũng đi lên từ Huyền Linh giới, có lẽ các ngươi quen biết cũng không biết chừng.”

Thái Hư tông, lên từ Huyền Linh giới, sẽ không phải…

Tuy rằng trong lòng có suy đoán nhưng khi vào đại sảnh thấy mấy người ngồi bên trong, Tầm Mạch Mạch vẫn có chút kinh ngạc.

Biệt viện này cực kỳ đơn sơ, trong đại sảnh trống không chỉ bày vài cái bàn. Bên trong có hai nhóm người tụ tập, thấy có người tiến vào đều nhìn lại đây.

Bàn bên trái chỉ nhìn lướt qua, không quen biết liền nhắm mắt điều tức.

Đoạn Minh Hiên ở bên phải thấy Tầm Mạch Mạch thì kinh ngạc đứng dậy.

“Tầm sư muội.”

Một tiếng này của hắn gọi tỉnh Cổ Thanh Linh đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh. Cổ Thanh Linh nhìn thấy Tầm Mạch Mạch cũng kinh ngạc trong nháy mắt nhưng nghĩ đến Trần tông chủ đối với Tầm Mạch Mạch khác biệt cũng đoán được nguyên nhân.

Lệnh bài của Tầm Mạch Mạch chắc cũng là Trần tông chủ cho.

Mẫu thân mình cứu Phương Mạn Nhi mới có thể có được lệnh bài nhưng Tầm Mạch Mạch có tài đức gì bỗng nhiên vào mắt Trần tông chủ. Nghe Mạn Nhi muội muội nói, Trần tông chủ còn muốn thu nàng làm đồ đệ.

“Đoạn sư huynh!” Tầm Mạch Mạch đáp lời Đoạn Minh Hiên, theo thói quen muốn qua bên đó, chỉ là nàng vừa động liền bị Đồ Thanh kéo tay không thể cử động.

Tầm Mạch Mạch xoay người nhìn thoáng qua tức khắc hiểu được, có chút bất đắc dĩ cười cười, cũng không tiến về phía trước, chỉ gật đầu với Đoạn Minh Hiên.

“Các ngươi…” Đoạn Minh Hiên nhìn qua Đồ Thanh, dừng nói một chút, đi tới “Như thế nào đến đây?”

“Trần tông chủ tặng ta hai khổi lệnh bài.” Tầm Mạch Mạch đáp.

Huyền Minh chân nhân mang theo Tầm Mạch Mạch đến Thái Hư tông, Tầm Mạch Mạch được lưu lại một đêm đã sớm có người trong tông môn nói, Đoạn Minh Hiên cũng biết.

“Muội muội.”

Cổ Thanh Linh đứng dậy đi tới, nàng ta sắc mặt tái nhợt. thoạt nhìn cả người có chút suy yếu.

“Muội muội trước kia bị ma khí gây tắc nghẽn kinh mạch, chúng ta lúc ấy đều tiếc nuối. Không ngờ đến khu săn ma lại thích ứng nhanh như vậy, cũng coi như là nhân họa được phúc.”

“Cổ Thanh Linh, ta nói rồi, nương ta chỉ sinh một nữ nhi.” Tầm Mạch Mạch chán ghét nói” Đừng một tiếng muội muội, hai tiếng muội muội, ta nghe mà ghê tởm.”

Sắc mặt Cổ Thanh Linh vốn trắng bệch bị Tầm Mạch Mạch nói như vậy lại càng trắng thêm, nàng ta nhìn Đoạn Minh Hiên bên cạnh, ủy khuất nói.

“Nhưng chúng ta dù sao cũng là tỷ muội.”

“Ta đây nhắc nhở ngươi lần cuối cùng, lần sau ngươi còn gọi sai, ta sẽ khiến ngươi không thể gọi được mới thôi.”

Tầm Mạch Mạch xem như đã nhìn ra, không phải Cổ Thanh Linh không biết nàng chán ghét nàng ta gọi muội muội, mà vì biết nên cố tình gọi như vậy, ghê tởm nàng.

“Sư huynh, huynh xem Mạch Mạch muội…A!”

Cổ Thanh Linh mới nói được hai chữ muội muội một nửa liền kêu thảm thiết, ngã gục xuống.

Hai người vừa khắc khẩu vì xưng hô, Đoạn Minh Hiên không tính tham dự, dù sao đây là việc nhà của sư tôn Cổ Ngọc Thành, hắn là người ngoài không có tư cách khua tay múa chân cho nên ánh mắt Cổ Thanh Linh nhìn qua hắn cũng làm như không thấy.

Thẳng đến khi Cổ Thanh Linh kêu thảm, chuẩn bị ngã xuống, hắn mới đưa tay đỡ lấy.

“Làm sao vậy?” Dù sao cũng là sư muội lớn lên bên cạnh từ nhỏ, Đoạn Minh Hiên không thích Cổ Thanh Linh nhưng vẫn quan tâm vài phần.

“Sư huynh, thức hải ta đau quá… Mạch Mạch, ngươi cư nhiên đánh lén ta?”

Cổ Thanh Linh một tay ôm đầu, một tay chỉ Tầm Mạch Mạch, trong giọng nói vừa ủy khuất vừa hoảng sợ.

Đoạn Minh Hiên nhìn về phía Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch thấy Cổ Thanh Linh bạch liên đến trình độ này tức khắc khí huyết dâng lên.

“Ta nếu muốn động ngươi, trực tiếp lấy kiếm chọc, cần gì đánh lén?”

“Cho nên… thật sự là ngươi.” Cổ Thanh Linh vẻ mặt khϊếp sợ.

“…” Câu nào của ta thừa nhận? Nói chuyện sao có thể vô lý như vậy?

Tầm Mạch Mạch giận quá hóa cười “Cổ Thanh Linh, mặc dù ta không biết ai làm thương ngươi nhưng mặc kệ người kia là ai, ta cũng cảm tạ hắn.”

“Không cần cảm tạ.” Đồ Thanh thình lình đáp.

Ba người nhất thời kinh ngạc, biểu cảm lại không đồng nhất.

Cổ Thanh Linh không biết Đồ Thanh, không rõ quan hệ của hắn và Tầm Mạch Mạch, ngạc nhiên khϊếp sợ.

Đoạn Minh Hiên ninh mi, trầm giọng hỏi.

“Đồ Thanh đạo hữu, sao vô cớ đả thương người?”

Nếu là Tầm Mạch Mạch ra tay, hai bên đều là sư muội, hắn không tiện giúp bên nào.

Nhưng đổi thành Đồ Thanh, hắn liền đứng về phía Cổ Thanh Linh.

“Phu quân, chàng động tay a?” Tầm Mạch Mạch có chút kinh ngạc cùng vui vẻ.

“Nàng không phải nói nàng ta lại gọi sai liền khiến nàng ta không gọi được nữa sao?” Đồ Thanh như thể không nghe thấy vấn đề của Đoạn Minh Hiên, trả lời vấn đề của Tầm Mạch Mạch “Ta vừa rồi cho nàng ta một đạo ám chỉ, gọi muội muội thì thức hải sẽ đau nhức vô cùng.”

Trong phút chốc, đại sảnh yên tĩnh. Ám chỉ nguyên thần không phải một tu sĩ Nguyên Anh kỳ có thể làm được, nam tử này rốt cuộc là ai?

“Về sau nàng ta nhất định sẽ không gọi sai.” Đồ Thanh nói với Tầm Mạch Mạch.

Tầm Mạch Mạch ngơ ngác chớp mắt, ấm áp trong lòng, ý cười trên khóe môi không thể áp xuống.

“Sư huynh, thức hải ta…”

Cổ Thanh Linh ở một bên đã bị dọa trắng mặt, nghĩ đến bộ dáng mẫu thân Từ Phi Dao bị thương thức hải, nàng ta sợ mình cũng biến thành như vậy. Huống chi, bọn họ đang ở khu săn ma, nguy hiểm thực sự, thức hải bị thương làm sao có thể chiến đấu.

Đoạn Minh Hiên liếc nhìn Đồ Thanh, hắn cũng không muốn gây xung đột, rốt cuộc là phu quân Tầm Mạch Mạch. Nhưng nếu mặc kệ Cổ Thanh Linh, hắn làm không được. Do dự một lát, hắn chỉ có thể đỡ Cổ Thanh Linh về bên hai sư huynh đang nghỉ ngơi, sau đó cầu tình với Tầm Mạch Mạch.

“Tầm sư muội, tuy rằng Cổ sư muội…”

Tuy rằng cái gì? Cổ Thanh Linh vừa rồi ngoại trừ kiên quyết gọi Tầm Mạch Mạch là muội muội, tựa hồ cũng không làm gì sai.

“Thức hải quá quan trọng với tu sĩ, Cổ sư muội tuy tùy hứng chút nhưng cũng không phạm sai lầm đến mức này.”

Đoạn Minh Hiên nhìn về phía Đồ Thanh nói.

Nếu lời này là đệ tử Thái Hư tông khác nói, Tầm Mạch Mạch sẽ không để ý. Nhưng Đoạn Minh Hiên từ lúc đến Thiên Linh giới vẫn luôn đối xử thiện ý với nàng, mật báo mấy lần, đến khu săn ma còn muốn giúp nàng tìm Huyễn Linh thảo.

“Phu quân.” Tầm Mạch Mạch nhìn Đồ Thanh “Nếu không lần này bỏ qua cho nàng ta đi.”

Đồ Thanh nhìn Tầm Mạch Mạch, lại nhìn qua Đoạn Minh Hiên, âm thầm cười lạnh.

Dưới tình huống này còn cầu tình giúp nữ nhân khác? Vị sư huynh này không đáng để tâm.

“Ta chỉ khiến nàng ta không gọi được hai chữ muội muội, không tổn thương thức hải nàng ta. Về sau không gọi liền không có việc gì.” Đồ Thanh tâm tình tốt giải thích.

“Đoạn sư huynh cũng nghe rồi đó, Cổ Thanh Linh về sau không gọi muội muội liền không có việc gì.” Tầm Mạch Mạch nói với Đoạn Minh Hiên.

Đoạn Minh Hiên chờ một lát, xác định Đồ Thanh không có ý định thu hồi ám chỉ, nhưng chỉ là không gọi hai chữ muội muội, cũng không có vấn đề gì. Chờ về Thái Hư tông, tự nhiên sẽ có biện pháp.

“Ta đã biết.” Dừng một chút, Đoạn Minh Hiên hỏi “Các ngươi cũng đến tìm Huyễn Linh thảo?”

“Ân.” Tầm Mạch Mạch không giấu giếm.

“Có manh mối không?” Đoạn Minh Hiên lại hỏi.

“Không có, chúng ta vừa tới, còn không biết nên đi hướng nào đâu.” Tầm Mạch Mạch thành thật đáp.

“Dược lâu cũng không ghi lại sao?” Hắn còn nghĩ Dược lâu có ghi chép, sẽ dễ tìm hơn chút.

Tầm Mạch Mạch lắc đầu.

“Ta đến sớm hơn hai ngày, lúc trước gặp một vị sư huynh Thái Hư tông về nghỉ ngơi, hỏi hắn về Huyễn Linh thảo, hắn có cung cấp hai địa phương có thể có.”

Đoạn Minh Hiên thấy Tầm Mạch Mạch không có đầu mối liền chia sẻ tin tức của mình.

“Nơi nào?” Tầm Mạch Mạch vui vẻ, không ngờ có tin tức nhanh như vậy.

“Muội đi tìm Sùng Cùng sư huynh mua một phần bản đồ khu săn ma, ta chỉ cho muội.” Đoạn Minh Hiên nói.

Tầm Mạch Mạch lập tức xoay người chạy đến chỗ Sùng Cùng đang uống trà, muốn một tấm bản đồ.