Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 97

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Con quyết định đi cùng Đồ Thanh?”

Huyền Minh chân nhân đưa lệnh bài cho Tầm Mạch Mạch.

“Vâng.” Tầm Mạch Mạch gật đầu.

Huyền Minh chân nhân vốn muốn cho Quý Ý Viễn đi cùng Tầm Mạch Mạch, so với người ngoài, hắn càng tin tưởng đồ tôn mình, huống chi đi khu săn ma vốn là cơ duyên.

Tuy nói tu sĩ Thiên Linh giới sau Xuất Khiếu kỳ đều có tư cách vào khu săn ma nhưng Trần Tuyết Dung đưa tới là lệnh bài cấp thấp.

Khu săn ma cấp thấp là Lưu Quang tông tiêu phí hơn ngàn năm lập ra vì tu sĩ trong môn phái mình rèn luyện, có thể truyền tống đến vị trí cố định trong khu săn ma. Mà tu sĩ Xuất Khiếu kỳ trở nên sẽ bị truyền tống đến vị trí bất kỳ, có thể vừa qua đã gặp phải ma thú hay ma tu cường đại.

Nếu không phải vậy ông đã tự mình đi cùng Tầm Mạch Mạch, còn cần Quý Ý Viễn làm gì.

“Trần tông chủ đưa con trận đồ có vấn đề gì không? Có thể dùng được không?”

“Có thể dùng.” Tầm Mạch Mạch gật đầu “Trận đồ thoạt nhìn không có vấn đề gì.”

“Vậy là tốt rồi.” Biểu tình của Huyền Minh chân nhân thả lỏng “Con nói lúc trước Trần tông chủ cho con cảm giác rất nguy hiểm nhưng đến giờ cũng không làm gì dị thường. Chúng ta có thể phòng bị nhưng Huyễn Linh thảo không thể không cần, cũng may khu săn ma có truyền tống trận tức thời, chỉ cần bóp nát lệnh bài là rời khỏi khu săn ma.”

Huyền Minh chân nhân đưa hai khối lệnh bài qua.

“Ta sẽ nghĩ cách hỏi thăm chút sự tình của Lưu Quang tông, nhưng trước khi có chứng cứ con không thể biểu hiện ra ngoài. Lòng phòng bị không thể không có nhưng nếu Trần tông chủ thiệt tình giúp đỡ, chúng ta không thể vong ân phụ nghĩa.”

“Vâng, sư tổ. Mạch Mạch hiểu được.” Tầm Mạch Mạch vội vàng đáp.

“Cầm đi đi.” Công đạo xong, Huyền Minh chân nhân ném lệnh bài lên.

Tầm Mạch Mạch duỗi tay tiếp được.

“Còn có cái này.” Huyền Minh chân nhân đưa thêm một lá phù.

“Đây là cái gì?” Tầm Mạch Mạch kinh ngạc.

“Đây là phù tín hiệu.” Huyền Minh chân nhân nói “Khu săn ma dù sao cũng là địa bàn ma tộc, nếu gặp nguy hiểm kích hoạt phù này, đệ tử Thập Phương lâu gần đó đều sẽ đến tương trợ.”

Mỗi năm Thập Phương lâu đều có đệ tử tiến vào khu săn ma, có người ở đó hơn chục năm, trăm năm, rốt cuộc cơ hội khó có được, đến khi có dấu hiệu đột phá bình cảnh mới đi ra. Mà ở khu săn ma, linh tu thưa thớt, gặp được đều sẽ giúp đỡ nhau.

“Cảm ơn sư tổ.” Tầm Mạch Mạch nhận phù.

“Đi thôi.” Huyền Minh chân nhân phất tay, ý bảo Tầm Mạch Mạch có thể đi.

Tầm Mạch Mạch ra ngoài thấy Đồ Thanh đã chờ ngoài cửa, nàng tiến nhanh đến đưa lệnh bài qua.

“Lấy được.”

Đồ Thanh tiếp nhận quay đầu nhìn Quý Ý Viễn cũng vừa ra tới.

“Cảm ơn.”

Lệnh bài này vốn một khối là cho Quý Ý Viễn.

“Nếu muốn cảm tạ ta liền mang tiểu sư muội an toàn trở về.” Quý Ý Viễn nói.

“Tất nhiên.”

“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đây chính là cơ hội tốt để ngươi thể hiện.” Quý Ý Viễn nháy mắt với Đồ Thanh “Ngươi nếu có thể đem Huyễn Linh thảo về cứu Tầm Ca sư thúc, chẳng những cửa mẹ vợ này ngươi qua, ngay cả cửa của sư tổ, sư tôn cũng sẽ qua.”

“Sư huynh.”

Mỗi lần nghe kiểu loại lời nói này của Quý Ý Viễn, Tầm Mạch Mạch đều mạc danh kỳ diệu xấu hổ. Trong mắt những người khác ở Dược lâu, Đồ Thanh là đối tượng cần quan sát thêm nhưng lại không biết nàng mới là người bị ăn trụ gắt gao kia.

“Đa tạ nhắc nhở.”

Đối với Quý Ý Viễn thường nhắc nhở, Đồ Thanh cũng không phản cảm, so với đại sư huynh Vân Phi Trần gậy đánh uyên ương, ấn tượng của hắn với vị nhị sư huynh này xem như không tồi.

Lúc này một đạo độn quang vụt đến, Diệp Hành Chi đứng trên phi kiếm dừng trước mặt ba người.

“Sư tôn.” Quý Ý Viễn.

“Sư bá.” Tầm Mạch Mạch.

“Diệp chân nhân.” Đồ Thanh.

Diệp Hành Chi khẽ ừ một tiếng, lấy ra một cái túi càn khôn đưa cho Tầm Mạch Mạch.

“Nơi này có chút pháp khí, ngươi cầm phòng thân.”

Tầm Mạch Mạch nhận lấy mở ra tức khắc biểu tình đều thay đổi.

“Sư bá, pháp khí có nhiều quá hay không?”

Tầm Mạch Mạch nghi ngờ sư bá nàng đã dọn không bảo khố Dược lâu.

“Pháp khí này đó ở trong bảo khố cũng để trưng, ngươi cầm dùng đi.” Diệp Hành Chi nhàn nhạt nói.

“Chính là…”

Tầm Mạch Mạch còn muốn nói nữa đã bị Quý Ý Viễn đánh gãy.

“Muội cầm đi, Dược lâu chúng ta không bao nhiêu đệ tử nhưng pháp khí thì thực nhiều. Cơ bản đều là thù lao luyện dược của sư tôn, sư tổ. Cho nên mỗi lần đệ tử Dược lâu chúng ta ra ngoài rèn luyện, trừ bỏ một đống đan dược còn cầm theo một đống lớn pháp khí. Năm đó thời điểm ta ra ngoài cũng cầm đi không ít.”

“Vậy… cảm ơn sư bá.” Nghe Quý Ý Viễn nói xong, Tầm Mạch Mạch mới nhận lấy.

Diệp Hành Chi ừ một tiếng, nhìn qua Đồ Thanh.

“Chăm sóc tốt nàng.”

“Chân nhân yên tâm, chỉ cần ta không chết, Mạch Mạch liền không có chuyện gì.” Đồ Thanh bảo đảm.

Đây là nói hắn sẽ dùng tính mạng bảo vệ Mạch Mạch?

Diệp Hành Chi đối với câu trả lời này coi như vừa lòng, nhàn nhạt ừ một tiếng.

“Đi thôi.”

Hai người từ biệt Diệp Hành Chi, bước bên phi kiếm rời đi, hai thầy trò Diệp Hành Chi còn đứng nhìn theo bọn họ.

Muốn đến khu săn ma cần xuyên qua Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, phải đến chiến trường linh ma thượng cổ. Hai người ước chừng phi hành nửa tháng mới tới nơi.

“Đó chính là Càn Khôn Lưỡng Nghi trận?” Từ xa Tầm Mạch Mạch đã thấy bức tường được dựng lên từ linh khí như một thanh đao sắc bén từ trên trời bổ xuống phân đôi Thiên Linh giới.

Trên vách tưởng ẩn chưa phù văn phun nuốt linh khí thiên địa tẩm bổ cho chính mình.

Đúng rồi, nếu Càn Không Lưỡng Nghi trận giống trận pháp bình thường cần cung cấp linh thạch thì cũng không thể ngàn vạn năm không đổ.

“Chúng ta đi xuống.” Đồ Thanh dùng thần thức xác định điểm dừng chân liền điều khiển phi kiếm đáp xuống.

Vị trí Đồ Thanh xác định là bên cạnh truyền tống trận. Thời điểm hai người từ không trung đáp xuống, đệ tử Lưu Quang tông bảo hộ truyền tống trận cũng đã để ý đến bọn họ.

“Hai vị đạo hữu muốn đi khu săn ma?” Một tu sĩ đi lên hỏi.

“Đúng vậy.” Tầm Mạch Mạch đáp.

“Có lệnh bài tiến vào?”

“Có.” Tầm Mạch Mạch quay đầu nhìn Đồ Thanh, Đồ Thanh lập tức lấy ra hai khối lệnh bài xanh biếc.

“Vậy hai vị đạo hữu bây giờ liền đi qua sao?” Người nọ tiếp tục hỏi.

“Đúng vậy.” Đồ Thanh đáp.

“Hai vị đạo hữu là lần đầu vào khu săn ma đi?”

Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí lại khẳng định. Dù sao lệnh bài tiến vào này là dành cho đệ tử bổn môn rèn luyện, người ngoài có được một khối đã không dễ dàng, không thể lại có lần thứ hai.

“Đúng vậy.” Tầm Mạch Mạch gật đầu.

“Ta giải thích một chút về cách dùng lệnh bài.” Tu sĩ tận chức trách giải thích “Truyền tống trận nơi này của chúng ta tiến vào là khu săn ma cấp thấp, ma thú gặp phải đều dưới Xuất Khiếu kỳ, nhưng dù sao cũng là địa phận ma tộc, không thể tránh có trường hợp ngoài ý muốn. Suy xét đến tu vi người tiến vào đều không cao nên thiết kế một truyền tống trận nhỏ.

Hai vị đạo hữu tiến vào khu săn ma nếu gặp phải tình huống vô cùng nguy hiểm, chỉ cần bóp nát lệnh bài sẽ được truyền tống đến bên này của chúng ta. Nhưng phải nhớ kỹ, một khối lệnh bài chỉ có thể truyền tống một người. Cho nên thời điểm bóp nát lệnh bài cần đảm bảo một mình. Dắt tay, ôm hoặc có ý đồ dùng phương pháp khác truyền tống thêm người chỉ có thể vì năng lượng không đủ mà thất bại.”

“Vậy thời điểm bị ma thú cuốn lấy thì sao?” Tầm Mạch Mạch hỏi.

“Thoát khỏi ma thú lại bóp nát lệnh bài.” Tu sĩ trả lời “Một khi thoát khỏi phạm vi, truyền tống cũng không nhạy.”

“…” Cảm thấy mạc danh có chút hố.

“Còn có chú ý khác sao?” Đồ Thanh hỏi.

“Đã không có, các ngươi giao mười vạn linh thạch thượng phẩm liền có thể đi qua.” Nói rồi vươn tay chuẩn bị thu linh thạch.

“Mười vạn linh thạch thượng phẩm?” Tầm Mạch Mạch biết muốn khởi động truyền tống trận cần linh thạch nhưng không nghĩ lại nhiều như vậy.

“Nếu không có, dùng đan dược, pháp khí đổi cũng được.” Tu sĩ kia lại nói.

“Có, chờ một lát.” Tầm Mạch Mạch lấy từ túi càn khôn ra một quặng linh thạch thượng phẩm.

Tu sĩ kia giơ kiếm chém hơn một phần ba khiến Tầm Mạch Mạch nhìn có chút đau thịt. Còn nói miễn phí cho tu sĩ Thiên Linh giới, Tầm Mạch Mạch nghĩ chỉ dựa vào bút linh thạch này Lưu Quang tông cũng có thể làm giàu.

“Đi thôi.” Chờ Tầm Mạch Mạch thu hồi linh thạch, Đồ Thanh đi trước bước vào truyền tống trận.

Tầm Mạch Mạch vội đuổi theo, tu sĩ thấy hai người đều đi vào liền khởi động trận pháp, một trận quang hoa bao phủ hai người bên trong.

Trận pháp khởi động.

Tầm Mạch Mạch choáng váng một chút liền biến mất tại chỗ.

Truyền tống trận khôi phục bình tĩnh, đệ tử vừa tiếp đón bọn họ lấy ra phù truyền tin nói một câu rồi thả đi.

……………………………………………

Thái Hư tông, Phương Mạn Nhi nhận được phù truyền tin bóp nát rồi xoay người về động phủ.

“Sư tôn, Tầm Mạch Mạch cùng Đồ Thanh đã đi khu săn ma.” Phương Mạn Nhi bẩm báo.

“Ta đã biết bọn họ sẽ đi.” Trần Tuyết Dung một chút cũng không ngoài ý muốn.

“Sư tôn, đệ tử có chút không rõ.” Phương Mạn Nhi nói “Ngài đem bọn họ đi khu săn ma, nếu bọn họ không trở về thì đồ chúng ta muốn cũng không lấy được.”

“Ngươi cho rằng ta muốn đối phó bọn họ ở khu săn ma?” Trần Tuyết Dung nhướng mày.

“Chẳng lẽ không phải?” Phương Mạn Nhi nghi hoặc.

“Khu săn ma mới là địa bàn của Ám Ma, đối phó Đồ Thanh ở bên đó còn không dễ dàng bằng bên này.” Trần Tuyết Dung cười nói “Lại nói, chúng ta chỉ muốn một khối ám thạch tăng lên phẩm chất pháp khí cho ngươi, không phải bản thân hắn. Cho nên ta chẳng những không đối phó bọn họ, còn giúp bọn họ tìm được Huyễn Linh thảo.”

“Ngài muốn giúp bọn họ tìm Huyễn Linh thảo?” Phương Mạn Nhi càng nghi hoặc.

“Bằng không, sao bọn họ có thể trở về?” Trần Tuyết Dung nhẹ giọng nói.

“Chính là muốn bọn họ trở về sao còn phải đưa bọn họ qua?” Phương Mạn Nhi không hiểu. Vừa đưa bọn họ đi qua, lại ngóng trông trở về, làm gì vậy?

“Ai nói với ngươi bọn họ có thể cùng nhau trở về?” Trần Tuyết Dung cười lạnh.

“Ngài… sửa lại trận đồ truyền tống trận?”

Phương Mạn Nhi cả kinh, nếu hai người không thể cùng trở về tức là không phải lệnh bài thì trận truyền tống đã có vấn đề.

“Sư tôn, truyền tống trận không phải không thể sửa sao? Nếu sửa sẽ bị các tông môn chống lại.”

“Yên tâm, ta cải biến không ảnh hưởng đến tu sĩ Thiên Linh giới. Trên người bọn họ lại không có ma khí.” Trên mặt Trần Tuyết Dung tràn đầy tươi cười khi kế hoạch thành công.

Phương Mạn Nhi sửng sốt một chút liền hiểu được.

“Sư tôn, anh minh.” Từ đáy lòng nàng ta bội phục.

“Chúng ta ở đây đủ thời gian rồi, ngày mai về tông môn.” Võng đã giăng tốt, giờ chỉ cần kiên nhẫn đợi là được.

“Vâng.” Phương Mạn Nhi đứng dậy, ra ngoài an bài.
« Chương TrướcChương Tiếp »