Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 95

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm nhận được phù truyền tin của Đoạn Minh Hiên, Tầm Mạch Mạch có chút kinh ngạc, đến lúc nghe được nội dung liền mất bình tĩnh.

Trên đời cư nhiên có dược thảo có thể trị tâm ma, không phải tâm ma chỉ có thể tự tu sĩ tham phá sao?

Từ lúc chửa trị được linh mạch nàng liền muốn về Huyền Linh giới giúp mẫu thân phi thăng lên, nhưng tâm ma trên người mẫu thân luôn không có cách giải quyết. Hiện giờ có tin tức sao nàng có thể không vui mừng, có điều tin tức này tới quá đột nhiên.

Hơn nữa khu săn ma? Chính là một bên khác bị Càn Khôn Lưỡng Nghi trận phân ra đi.

Do dự một chút, Tầm Mạch Mạch phòng phù truyền tin nói chuyện với Đoạn Minh Hiên.

“Đoạn sư huynh, tin tức vừa rồi huynh nghe được từ đâu? Có thể tin không?”

“Là Cổ sư muội nói cho ta.” Đoạn Minh Hiên biết quan hệ hai người không tốt liền lập tức giải thích “Tin tức của nàng là từ thân truyền đệ tử Lưu Quang tông, Phương Mạn Nhi, hẳn không giả.”

“Vì sao nàng bỗng nhiên muốn nói tin tức này cho ta?” Tin tức tới quá trùng hợp, không thể không hoài nghi “Là nàng bảo ngươi nói cho ta sao?”

“Không phải, là vì sư tôn, cũng là phụ thân muội.” Đoạn Minh Hiên cũng biết quan hệ cha con hai người không tốt liền giải thích “Cổ sư muội và ta đều hy vọng sư tôn có thể phi thăng lên mà nguyên nhân ông chậm chạp không thể phi thăng muội cũng rõ ràng. Cho nên biết được tin tức chúng ta muốn đến khu săn ma tìm loại dược thảo kia cho Tầm phong chủ.”

Đoạn Minh Hiên đáng lẽ nên xưng hô Tầm Ca là sư nương nhưng ai cũng biết hai người đó trừ còn ràng buộc bởi khế ước song tu thì không khác kẻ thù cho nên hắn vẫn luôn gọi Tầm Ca là phong chủ.

“Ta nghĩ… muội cũng hy vọng phong chủ thoát khỏi tâm ma liền nói tin tức này cho muội.”

Đoạn Minh Hiên giải thích như vậy Tầm Mạch Mạch liền tin tám phần, Cổ Thanh Linh sẽ không giúp mẫu thân nàng nhưng muốn Cổ Ngọc Thành phi thăng được thì mẫu thân nàng phải phi thăng trước.

Nhưng tin tức này có được từ Phương Mạn Nhi, mức độ đáng tin còn cần bàn bạc.

“Các ngươi khi nào đi tìm dược thảo?” Tầm Mạch Mạch chần chờ một lát mới hỏi.

“Trần tông chủ qua một thời gian sẽ về Lưu Quang tông, trước khi đi hẳn lưu lại một ít lệnh bài đi vào khu săn ma, lúc đó ta sẽ đi cùng sư huynh đệ đồng môn.” Đoạn Minh Hiên nói “Nếu có thể tìm được dược thảo sẽ đưa tới cho muội.”

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, kinh ngạc.

“Tặng cho ta? Không phải Cổ Thanh Linh muốn ngươi tìm giúp nàng sao?”

“Cổ sư muội tìm dược thảo cũng là cho phong chủ, nếu thật tìm được để sư tôn đưa cho phong chủ, trong lòng phong chủ không thoải mái chưa chắc đã dùng. Không bằng đưa muội, muội là đệ tử Dược lâu, Huyền Minh chân nhân đích thân luyện chế đan dược, lúc đó đưa cho phong chủ sẽ dễ dàng hơn.” Đoạn Minh Hiên nói.

Lời giải thích của Đoạn Minh Hiên tuy một lòng vì Cổ Ngọc Thành nhưng cũng không giấu được thiện ý. Từ lúc đến Thiên Linh giới, số lần nàng và hắn gặp nhau một bàn tay có thể đếm hết nhưng không biết thế nào thái độ hắn lại tốt hơn hồi còn ở Huyền Linh giới nhiều, khiến nàng có chút nghi hoặc.

“Cảm ơn.”

Tuy rằng nghi hoặc nàng cũng không hỏi đến cùng, thiện ý của Đoạn Minh Hiên, nàng nhớ kỹ.

“Không khách khí, có gì ta lại liên hệ muội.”

Tầm Mạch Mạch bóp nát phù truyền tin, cũng không nói thêm mà xoay người lại thấy Đồ Thanh đang dựa khung cửa nhìn nàng chằm chằm.

“Phu quân, chàng như thế nào không nói chuyện, khiến ta sợ nhảy dựng.” Tầm Mạch Mạch che lại ngực.

“Nàng lại là vị sư huynh nào?” Sáng sớm liền gặp trường hợp này, tâm tình hắn không thể nào tốt.

“Đoạn Minh Hiên.” Tầm Mạch Mạch đáp “Lần trước gặp qua ở Xích Vũ bí cảnh, vị Đoạn sư huynh kia, chính là thân truyền đệ tử của Cổ Ngọc Thành.”

Ánh mắt Đồ Thanh tối đi vài phần, gặp nhau từ ở Huyền Linh giới, thân truyền đệ tử của phụ thân, thực tốt, còn là thanh mai trúc mã.

“Đúng rồi, Đoạn sư huynh vừa rồi nói với ta ở khu săn ma có một loại dược thảo có thể loại trừ tâm ma, ta đang định đi hỏi sư tổ xem có thực không.” Tầm Mạch Mạch đem tin tức vừa nghe được nói với Đồ Thanh.

“Hẳn là Huyễn Linh thảo.” Đồ Thanh nói.

“Chàng biết?” Tầm Mạch Mạch cả kinh, thật là có.

“Huyễn Linh thảo có tác dụng cực đại với thần hồn tu sĩ, kể cả Đại Thừa kỳ cho nên thường được chế thành độc dược cho tu sĩ Đại Thừa.” Đồ Thanh nói.

“Độc dược!” Tầm Mạch Mạch trắng mặt “Kia Đoạn sư huynh vừa rồi nói đều là giả, không thể chữa trị tâm ma?”

“Cũng không phải.” Đồ Thanh tiếp tục nói “Huyễn Linh thảo dùng đúng cách xác thật có thể giúp tu sĩ loại bỏ tâm ma. Huyễn Linh thảo tạo ảo cảnh, tu sĩ sống trong đó không phân biệt được thật giả trôi nổi ngàn năm, thậm chí còn chết đi nên khi tỉnh dậy có thể nhìn thấu hồng trần, tham phá tâm ma.”

“Xác suất thành công có bao nhiêu?” Tầm Mạch Mạch kích động đến run tay.

“Năm thành đi.” Đồ Thanh đáp.

“Năm thành cũng rất cao, nguyên lai thật sự có loại dược thảo này, vì sao trước đây sư tổ không nói?”

Tầm Mạch Mạch có chút kỳ quái, sư tổ là đan dược tông sư, lâu chủ Dược lâu, không thể không biết loại dược thảo này mới đúng.

“Huyễn Linh thảo cần hấp thu ma khí mới có thể trưởng thành, có Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, Huyễn Linh thảo ở phía bên này đã tuyệt tích, Huyền Minh chân nhân không biết cũng không kỳ quái.” Đồ Thanh giải thích.

“Ta đi nói với sư tổ, tìm cách tìm Huyễn Linh thảo mới được.” Tầm Mạch Mạch vừa nói vừa đứng dậy.

“Ông ấy không tìm được.” Đồ Thanh hắt một chậu nước lạnh vào Tầm Mạch Mạch đang hưng phấn.

“Vì sao? Vì loại dược thảo này rất hiếm?” Có thể trị liệu tâm ma, hiếm có cũng là bình thường.

“Huyễn Linh thảo tuy hiếm có nhưng không tìm được không phải vì nguyên nhân này.” Đồ Thanh nói “Ta nói rồi, Huyễn Linh thảo là dược thảo cần ma khí trưởng thành, một khi rời khỏi ma khí sẽ khô héo, dù nàng tìm được Huyễn Linh thảo cũng không mang ra khỏi khu săn ma được.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Mang không ra, liền không thể dùng.

“Hoặc là Càn Khôn Lưỡng Nghi trận bỗng nhiên biến mất, hoặc là tìm được một người thân mang ma khí bảo hộ.” Đồ Thanh nói.

“Người thân mang ma khí?” Tầm Mạch Mạch giật mình rồi sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đồ Thanh.

“Phát hiện? Hiện giờ người duy nhất có thể mang Huyễn Linh thảo từ khu săn ma về chỉ có Ám Ma tộc.” Dừng một lát, Đồ Thanh nhìn về phía Tầm Mạch Mạch “Muốn ta đi sao?”

Tầm Mạch Mạch ngốc một chút, sự tình sao lại chuyển sang việc muốn Đồ Thanh đi Ma giới?

“Tiểu sư muội.” Lúc này thanh âm Quý Ý Viễn từ bên ngoài truyền vào, hướng hai người vẫy tay “Muội phu.”

“Nhị sư huynh.” Tầm Mạch Mạch xoay người đi đón “Sao huynh lại tới đây?”

“Sư tổ sai người nói ta qua đón muội.” Quý Ý Viễn nói.

“Chuyện gì?” Tầm Mạch Mạch hiếu kỳ hỏi.

“Hẳn là chuyện tốt, nghe dược đồng nói sư tổ hẳn đang vui mừng.” Quý Ý Viễn cười nói “Đi, đi rồi sẽ biết.”

Tầm Mạch Mạch ừ một tiếng, quay đầu nói với Đồ Thanh.

“Phu quân, ta ra ngoài một chút.”

“Ân.”

Đồ Thanh gật đầu, không rối rắm vấn đề vừa rồi mà quay người về phòng.

Quý Ý Viễn mang Tầm Mạch Mạch đi cách xa phòng nhỏ mới cẩn thận hỏi.

“Vừa rồi các ngươi cãi nhau sao?”

“Cái gì?” Tầm Mạch Mạch kinh ngạc.

“Ta thấy không khí lúc nãy rất khẩn trương.” Quý Ý Viễn nói.

Không khí vừa rồi khẩn trương? Nàng không phải chỉ ngốc một chút sao?

Tầm Mạch Mạch nhíu mày “Không có.”

“Không có liền tốt, bằng không muội phu vừa luyện chế pháp khí cho ta, ta cũng không tiện ra tay đánh hắn.” Quý Ý Viễn thở phào, không cãi nhau liền tốt, hắn đỡ phải ở giữa khó xử cả hai bên.

Nghe vậy Tầm Mạch Mạch cười khẽ, cảm giác trầm trọng cũng giảm bớt.

Sư huynh muội hai người vừa cười vừa nói, đến chỗ Huyền Minh chân nhân, Diệp Hành Chi cũng đã chờ bên trong.

“Sư tổ, sư tôn.” Quý Ý Viễn.

“Sư tổ, sư bá.” Tầm Mạch Mạch.

“Tới.” Huyền Minh chân nhân vẻ mặt vui mừng, ngay cả Diệp Hành Chi ít nói ít cười cũng nhu hòa hơn.

“Sư tổ sao cao hứng vậy?” Quý Ý Viễn hỏi thẳng.

“Bởi vì cái này.” Huyền Minh chân nhân mở bàn tay lộ ra lệnh bài màu xanh lục.

Tầm Mạch Mạch không biết cái này nhìn qua bên cạnh, Quý Ý Viễn hai mắt sáng lên.

“Lệnh bài vào khu săn ma?”

“Không sai.” Huyền Minh chân nhân đáp.

“Sư tổ, lệnh bài từ nơi nào?” Quý Ý Viễn hỏi, hắn đã sớm muốn đến khu săn ma, chỉ tiếc lệnh bài có hạn, lại chủ yếu cung cấp cho tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, chờ đến lượt hắn phải mấy ngàn năm nữa.

Hắn vỗn nghĩ áp chế tu vi xuống Huyền Linh giới học hỏi kinh nghiệm, nhưng danh ngạch vị diện có hạn, sư tổ nói lần này tiểu sư muội xuống, hắn cũng không thể đoạt.

“Trần tông chủ cho người đưa tới.” Huyền Minh chân nhân nhìn qua Tầm Mạch Mạch “Trần tông chủ nhìn trúng con, lần này không thể chỉ đạo tu hành liền cho người mang đến hai khối lệnh bài vào khu săn ma, còn nói cho chúng ta một tin tức tốt.”

“Tin tức tốt gì?” Tầm Mạch Mạch cảm giác, tin tức này với nàng chưa hẳn là tốt.

“Huyễn Linh thảo.” Huyền Minh chân nhân kích động.

Diệp Hành Chi bên cạnh cũng lộ ra vẻ xúc động.

“Huyễn Linh thảo? Một loại dược thảo sao? Ta hình như chưa thấy qua trên sách.” Quý Ý Viễn chưa nghe tên loại dược thảo này trong số dược kinh đọc được.

“Huyễn Linh thảo là một loại dược thảo lớn lên ở khu săn ma, nếu luyện chế thích hợp có thể hóa giải tâm ma.” Bởi vì hưng phấn, thanh âm Huyền Minh chân nhân run nhẹ “Mạch Mạch, nương con được cứu rồi.”

“Trên đời này còn có dược thảo trị được tâm ma?” Quý Ý Viễn nghe xong vẻ mặt khϊếp sợ “Sao ta chưa bao giờ nghe nói qua?”

“Chuyện ngươi không nghe nói qua còn rất nhiều, lần này gọi hai ngươi đến là muốn hai ngươi đi khu săn ma tìm dược thảo.” Diệp Hành Chi nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »